Thẩm Ngữ

Chương 33: Phòng thiết bị (H nhỏ)

“Nếu con bé không tới, em sẽ một lần nữa tìm người phụ nữ khác sao?”

Diệp Lệ Thành nói làm Cố Uyển Như nghẹn lại, bà đoán không ra ý tứ trong lời chồng nói.

Anh không hài lòng với Thẩm Ngữ, hay là bất mãn với sắp xếp của bà?

“Anh mong em tìm sao?”

Diệp Lệ Thành lắc lắc đầu.

“Thế tiếp tục để Thẩm Ngữ tới?”

Trong lòng Diệp Lệ Thành run lên, âm điệu không tự giác đề cao, “Không!”

Lại để Thẩm Ngữ tới nhà mạo hiểm thật sự quá lớn, anh không hy vọng quan hệ của bọn họ lộ ra ngoài.

Thấy chồng liên tiếp cự tuyệt Cố Uyển Như nghĩ nhầm là chồng bất mãn với sắp xếp của mình, thoáng nhẹ nhàng thở ra.

Tuy rằng trước mắt còn nhìn không ra chồng có tình cảm khác với Thẩm Ngữ không, nhưng mà cái xưng hô này vẫn làm Cố Uyển Như để lại suy tư.

Mặc dù trong lòng nghi ngờ, nhưng vẫn thua ở dưới tâm nguyện nóng lòng cầu con trai. Thẩm Ngữ mới bao lớn, cho dù đến lúc đó có động cũng không nên động tâm tư, Cố Uyển Như cũng tin tưởng chính bà có thể áp chế được cô.

“Được, được, vậy không tới…” Cố Uyển Như cầm tay Diệp Lệ Thành đáp ứng, nửa con ngươi nhanh chóng chuyển động, ở trong lòng cân nhắc cái gì đó.

Thật nhanh, ngày khai giảng đã đến, Thẩm Ngữ và Diệp Lâm Lâm cùng đến ký túc xá đặt hành lý.

Đây là trường công lâu đời có tiếng, mấy năm trước vừa chuyển đến khu trường học mới cho nên điều kiện ký túc xá cũng không tệ lắm. Ký túc xá chia thành phòng sáu người ở và phòng tám người ở, toàn bộ đều giống như đại học, trên là giường dưới là bàn, mỗi giường ngủ đều có một cái tủ quần áo độc lập.

Nơi Diệp Lâm Lâm ở chính là phòng sáu người, sáng sớm đã để dì giúp việc đi qua hỗ trợ quét dọn vệ sinh thật tốt, cũng không cần tự mình động tay.

Sau khi sắp xếp xong hành lý trong ký túc xá, Thẩm Ngữ không quấy rầy thời gian bọn họ thân cận với con cái, tạm biệt họ ở dưới lầu ký túc xá.

Cố Uyển Như đi đăng ký cùng Diệp Lâm Lâm, bởi vì bà không thích ánh mắt của những nữ giáo viên khác nhìn Diệp Lệ Thành, cho nên để chồng chờ ở trong xe.

Diệp Lệ Thành hạ xuống hơn nửa cửa sổ xe, một bàn tay để ở cửa sổ, ngón giữa nâng thuốc lá, một cái tay khác cầm điện thoại ghi âm tin nhắn gửi cho Thẩm Ngữ.

“Về đến nhà chưa?”

Vài phút sau Thẩm Ngữ mới trả lời lại.

“Con chưa về, còn đang giúp quét dọn phòng học.”

“Thúc thúc người về đến nhà rồi sao?”

Diệp Lệ Thành động động ngón tay, “Còn chưa về.”

“Éc… Vậy hiện tại người đang ở đâu? Con có thể đi tìm người sao?”

Khóe môi Diệp Lệ Thành không tự giác gợi lên, “Tìm ta làm gì?”

Bé con ngay cả một giây cũng không muốn rời khỏi anh sao?

“Nhớ người, muốn ôm người.”

Diệp Lệ Thành nhìn thời gian, 10 giờ kém, hình như Cố Uyển Như còn muốn trao đổi với giáo viên tình huống học tập của con gái, cho nên hẳn là sẽ không xuống đây quá nhanh.

“Cổng trường.”

Thẩm Ngữ nhanh chóng nhắn lại một câu “Chờ con!”, Không đến vài phút liền xuất hiện ở ngoài cửa sổ xe.

Dường như cô chạy rất nhanh, miệng mở lớn thở phì phò, trên trán đều là mồ hôi.

Cổng trường nơi nơi đều là phụ huynh và học sinh, Thẩm Ngữ chỉ dám len lén nắm ngón tay anh kẹp thuốc một chút, rồi nhanh chóng buông ra.

“Lên xe đi, mang con đi hóng gió.”

Thẩm Ngữ lắc đầu cự tuyệt, “Đợi lát nữa dì xuống đây tìm không thấy người sẽ gấp gáp, con nhìn người là được.”

Cô gái thở gấp vẫn chưa thông thuận, ngực bởi vì mở miệng hô hấp mà phập phồng lên xuống, hôm nay lại mặc áo T-shirt trắng có chút bó sát, làm hai ngọn núi kia thoạt nhìn cực kỳ mê người.

Diệp Lệ Thành nâng lên mu bàn tay cọ cọ phía dưới ngực.

“Người, người làm gì vậy!” Thẩm Ngữ sợ tới mức lui ra sau một bước, bộ ngực theo động tác đong đưa biên độ lớn hơn nữa. Cô nhìn quanh bốn phía một vòng, người xung quanh vẻ mặt vội vàng, hình như không có chú ý tới tình huống nơi này.

Diệp Lệ Thành hơi nheo lại đôi mắt, ngoắc ngoắc ngón tay với cô, Thẩm Ngữ để sát vào lỗ tai.

“Muốn thao con ở đây.”

Không đến một giây, sắc đỏ ửng nhanh chóng từ ngực lan đến toàn bộ gương mặt, Thẩm Ngữ bất an mà quấy loạn ngón tay, “Ở, ở đây sao?!”

Lời nói lắp ba lắp bắp, hiển nhiên bị lời nói của anh làm cho khϊếp sợ.

“Trường học có nơi nào không? Hửm?” Thẩm Ngữ một bên thẹn thùng, Diệp Lệ Thành càng muốn khi dễ cô, một bộ dạng nhất định phải ở trường học chơi cô các tư thế.

“…Có một nơi…” Thẩm Ngữ ậm ừ nói, cẩn thận nhìn về phía anh, “Nhưng mà, thật sự muốn như vậy sao?”

Diệp Lệ Thành đột nhiên mở cửa xuống xe, ngữ khí không cho cự tuyệt nói, “Dẫn đường đi.”

Rồi sau đó dừng lại bước chân, hơi nghiêng đầu cố ý dọa cô, “Phòng học có người hay không?”

“…Có người! Phòng học là chỗ để học tập, sao người lại có thể như vậy…” Cô gái xấu hổ và giận dữ nắm một cánh tay người đàn ông.

Cô chịu đồng ý để anh ở trường học thao cô đã là cực hạn, ở trong phòng học cô căn bản không cách nào tưởng tượng được, đó chính là nơi mỗi ngày cô đi học…

Cô thẹn quá hóa giận bước nhanh kéo ra khoảng cách với anh, Diệp Lệ Thành ở phía sau không nhanh không chậm đi theo, dùng nắm tay che miệng cười trộm.

Nơi Thẩm Ngữ nói là phòng thiết bị, cửa phòng thiết bị đối diện với sân thể dục, chỉ có một cánh cửa sổ nhỏ mở ra ở bên trái, mà bên trái lại là rừng cây nhỏ.

Thẩm Ngữ đưa anh tới bên trái cửa sổ, rừng cây nhỏ ban ngày không có nhiều người tới dạo, chỉ có buổi tối sẽ có một ít đôi tình nhân lớn mật tới nơi này hẹn hò.

Thẩm Ngữ đẩy ra cửa sổ, nơi này là căn cứ bí mật của các cặp tình nhân trong ban bọn họ, chuyên môn lui tới trộm thân thiết, trước đó không lâu cô mới biết được nơi này.

Cửa sổ nhẹ nhàng bị đẩy ra một bên, có thể mở ra thì chứng tỏ bên trong không có ai, nếu bên trong có người đang làm cái kia, cái cửa sổ này nhất định phải bị khóa.

Thẩm Ngữ chống lên bệ cửa sổ nhảy vào, dẫn đầu tiến vào phòng thiết bị, “Thúc thúc vào đi.”

Diệp Lệ Thành trầm mặc một chút, “Nhảy qua cửa sổ à?”

“Đúng vậy, nhanh lên, đợi lát nữa có người tới cũng đã muộn!” Thẩm Ngữ vội vàng thúc giục.

Độ tuổi đọc sách anh cũng không làm chuyện này, ngược lại ở nơi này dùng tuổi già để trải nghiệm.

Diệp Lệ Thành bất đắc dĩ, tay chân dài lớn có ưu thế một tay chống lên nhẹ nhàng nhảy qua cửa sổ, Thẩm Ngữ vội vàng khóa lại, lôi kéo anh trốn sau trùng trùng điệp điệp nệm bọt biển.

Nghe nói, vị trí này là địa điểm cố định để “Bạch bạch bạch”.

Có vật che lấp Diệp Lệ Thành cũng không cần cố kỵ bị người ta nhìn thấy, đem cô bé con kéo vào trong lòng ngực mà hôn từng chút một, “Sao biết chỗ này?”

“Nghe người trong lớp nói.” Cô gái nhắm mắt lại động tình đáp.

“Có tới đây với người khác hay không?”

“Không có, thúc thúc, con chỉ thích người.”

“Thật sao? Trước kia không có yêu thầm nam sinh nào?”

Thẩm Ngữ vì xóa bỏ nghi ngờ của anh, nhón chân nhẹ nhàng cắn cắn hầu kết gợi cảm, sau đó hôn xuống, thanh âm vừa nhẹ vừa mềm, “Không có, con chỉ thích một mình người.”

“Hiện tại thích người, sau này cũng chỉ thích người, thúc thúc, con là của người, trừ phi người không cần con, bằng không con vẫn sẽ luôn dính người.”

Diệp Lệ Thành run run phun khói thuốc, sau khi được thổ lộ tâm tình rất tốt, khẽ cười nói, “Dính thế nào? Dán trên người ta à?”

“Dính như vầy nè…”

Thẩm Ngữ từ khóa kéo móc ra côn ŧᏂịŧ, tự mình đứng lên đưa lưng về phía anh, vén lên làn váy, cởi ra qυầи ɭóŧ, trở tay cầm côn ŧᏂịŧ hướng đến giữa kẽ mông đâm vào.

Côn ŧᏂịŧ một tấc lại một tấc đẩy mạnh vào trong, u lộ chỉ hơi ướŧ áŧ, cũng không làm tốt chuẩn bị nghênh đón côn ŧᏂịŧ, Thẩm Ngữ phải càng tách ra chân kéo ra lỗ nhỏ thì mới càng dễ dàng để vào côn ŧᏂịŧ.

“A ư ưm… Dươиɠ ѵậŧ thúc thúc, dính ở trên người con…”

Dươиɠ ѵậŧ tiến vào được một nửa Thẩm Ngữ liền dừng lại động tác, phía trước không có vật thể để cô đỡ lấy, tư thế này làm cô có chút cố sức, chân đã mềm đến không cách nào chuyển động mông phía sau để nuốt côn ŧᏂịŧ.

Diệp Lệ Thành ném xuống nửa điếu thuốc còn thừa, đôi tay giữ lấy khuỷu tay cong lên, kéo phía sau lưng cô kề sát ở trước ngực mình, Thẩm Ngữ bị bắt đứng thẳng người, chỉ dựa vào mông và cây dươиɠ ѵậŧ làm điểm tựa chống đỡ mình.

Người đàn ông đong đưa eo chậm rãi thọc vào rút ra, không dám đi vào toàn bộ, sợ cô lại đau đến ngất xỉu.