"Ngô...... Lão sư...... Không cần...... Ân a......" Bên trong da^ʍ huyệt đã ướŧ áŧ đến lầy lội, mỗi tấc thịt nộn đều mẫn cảm đến kí©ɧ ŧɧí©ɧ, trứng rung kia trực tiếp chắn trước cửa tử ©υиɠ, đè ép thịt non mẫn cảm. Quý Hiểu Vân khóc ô ô, vặn vẹo thân mình muốn thoát khỏi trứng rung đang giống như muốn bức hỏng nàng. Cố Mạc tà ác, biết nàng sắp cao trào, gắt gao ngăn chặn trứng rung, mặc cho nàng dùng sức như thế nào cũng không bài trừ ra được. Ngược lại hắn còn gia tăng tốc độ ma sát, làm nàng nhịn không được giống như một con mèo động dục không ngừng rêи ɾỉ.
"Tao hóa, em xem bản thân em thật dâʍ đãиɠ." Cố Mạc ôm nàng, dừng sức bế nàng đặt lên trên bàn làm việc, đôi tay tách hai chân nàng ra, mở rộng đến cực hạn, đưa mặt nàng hướng về phía chiếc gương trên tường, khuôn mặt kề sát bên tai nàng nói những lời dâʍ ɖu͙© làm nàng mặt đỏ tai hồng.
Quý Hiểu Vân giương khuôn mặt đã đỏ ửng lên, con ngươi tràn đầy hơi nước, nhìn về phía chiếc gương. Trong gương là khuôn mặt của một cô gái, toàn thân quần áo không chỉnh tề ngồi trên bàn làm việc, hai chân mở rộng một mảnh da^ʍ huyệt lầy lội hoàn toàn bại lộ trong gương, nhìn kỹ có thể thấy dâʍ ɖị©ɧ đang từ da^ʍ huyệt nhỏ giọt ra bên ngoài, lập tức làm ướt mặt bàn, mơ hồ còn nhìn thấy thịt non trong u huyệt không ngừng co rút, nàng xấu hổ khóc ô ô: "Lão sư.... Đừng.... Thật xấu hổ...."
"Tại sao lại xấu hổ, em xem nơi này của em rất đẹp." Ngón tay dính đầy da^ʍ thuỷ của Cố Mạc đột nhiên hướng âm hạch búng một cái.
"A......" Đột nhiên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến da^ʍ huyệt nàng co rút càng nhanh, dâʍ ɖị©ɧ trào ra càng lúc càng nhiều, mặt hướng về phía gương khiến nàng trở nên càng mẫn cảm, nàng không chịu nổi xin tha, "Lão sư...... Em thật sự chịu không nổi...... Thầy tha em đi...... Ô ô ô......" Quá nhiều kɧoáı ©ảʍ cùng cao trào khiến nàng chịu không nổi muốn ngất đi.
"Nhưng lão sư còn chưa thấy đủ, làm sao bây giờ?" Tiểu da^ʍ phụ đáng thương, nhìn biểu cảm xin tha đáng thương của nàng, Cố Mạc càng muốn khi dễ, côn ŧᏂịŧ dưới thân không ngừng sưng to, cứng rắn như một cây thiết trụ.
"Em...... Đem trứng rung lấy ra...... Em giúp thầy khẩu giao......" Da^ʍ huyệt của nàng không nhận nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nàng tình nguyện giúp hắn khẩu giao.
"Xem ra tiểu da^ʍ phụ em thật sự không được."Nhìn nàng ép dạ cầu toàn như vậy, tâm của Cố Mạc nhanh chóng mềm xuống, hắn đem trứng rung tắt đi , đem hai cánh môi âʍ ɦộ sưng to sung huyết bẻ ra, hai ngón tay đi vào da^ʍ huyệt lạp tức bị thịt non đè ép lại, yết hầu hắn căng thẳng, giống như nhịn không được muốn đem côn ŧᏂịŧ to lớn móc ra, nặng nề cắm vào.
"Ân...... A...... Lão sư...... Thầy nhanh lên...... Ân......" Ngón tay thô lệ của lão sư cọ xát với thịt non da^ʍ huyệt tạo ra từng trận kɧoáı ©ảʍ, nàng nhịn không được dâʍ đãиɠ rêи ɾỉ, cảm giác cả người đều mềm nhũn.
"Em là tiểu da^ʍ hóa, da^ʍ huyệt đem ngón tay của tôi hút chặt như vậy, còn nói không cần?" Cố Mặc cố ý gập ngón tay, cọ xát với thịt non da^ʍ huyệt.
"A......" Quý Hiểu Vân lập tức khẩn trương rêи ɾỉ, "Không cần...... Lão sư...... Đừng cọ vào nơi đó...... Em muốn chết......" Cái gì gọi là dục tiên dục tử, từ khi hắn xuất hiến, nàng đã hoàn toàn được thể nghiệm.
Nàng nói không cần, hắn lại càng thêm dùng sức, đưa tay cầm lấy chiếc bút lông trên bàn, đem lông mao gạt ra, cắm thẳng vào da^ʍ huyệt nàng, lông bút như gai nhọn cứ thế chọc vào da^ʍ huyệt nàng.
"A......" Ngứa, da^ʍ huyệt Quý Hiểu Vân bị lông bút cọ xát, ngay tức khắc giống như bị trúng xuân dược, ngứa ngáy kịch liệt.
Editor: sacnu