Nhìn xuống phía dưới bục giảng, vô số ánh mắt quỷ dị đang nhìn chằm chằm mình, Quý Hiểu Vân sợ tới mức cứng đờ người, hai da^ʍ huyệt trước sau đều co rút lại, lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ cứ thế trào ra. Trong nháy mắt nàng đạt tới cực hạn cao trào, Cố Mạc ở phía sau bất động thanh sắc di chuyển nửa thân dưới, bị tầng thịt huyệt kẹp chặt, cựa hạn kɧoáı ©ảʍ từ qυყ đầυ lan tràn đến toàn thân, hắn không khống chế được, phóng ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng ở hậu huyệt nàng.
Quý Hiểu Vân dùng tay chống lên trên bục giảng, chống đỡ cơ thể mềm mại thiếu chút nữa mềm xuống. Trong miệng không ngừng thở gấp, đôi mắt mờ mịt hơi nước, nhìn quyển sách giáo khoa trước mặt, âm thanh nghẹn ngào gợi cảm: "Lão sư.... Em không hiểu......"
"Không hiểu chỗ nào?" Cố Mạc đem côn ŧᏂịŧ vẫn còn chưa hoàn toàn mềm xuống nhét lại trong quần, đem khoá quần kéo lên, âm thanh vẫn thanh lãnh như cũ không có chút biến hoá nào, giống như vừa rồi chuyện gì cũng chưa từng phát sinh. Tầm mắt lạnh băng của hắn đảo qua một lượt, ngữ khí lạnh lẽo, "Còn không đọc sách, muốn bị phạt?"
Mọi người lập tức cúi xuống đọc sách, không dám nhiều chuyện.
"Chỗ nào...... Cũng không hiểu......" Thấy mọi người đã cúi đầu xuống, hai chân Quý Hiểu Vân mềm nhũn, thân mình vô lực nằm liệt đi xuống.
"Ngu ngốc." Cố Mạc nhẹ nhàng mắng một câu, một bàn tay nâng cơ thể của nàng lên, một tay khác cầm lấy chiếc khắn đem da^ʍ thuỷ da^ʍ mĩ dưới thân nàng lau đi, một bên lại giảng giải bài tập trong sách giáo khoa.
Khăn tay mềm mại ở hai da^ʍ huyệt trước sau của nàng chà qua chà lại, cọ xát môi âʍ ɦộ mẫn cảm vừa qua cao trào, thân thể nàng run rẩy, thiếu chút nữa nhịn không được.
"Lão sư......" Hai chân Quý Hiểu Vân run rẩy, đôi mắt tràn ngập hơi nước mờ mịt, thấp giọng đáng thương nói: "Thật khó chịu.... Có thể lấy ra hay không..... Lấy ra.... Em không chịu nổi....."
Khăn tay trong tay hắn quét qua hoa hạch mẫn cảm, nàng bắt lấy cánh tay hắn, cắn chặt môi dưới, nhịn xuống tiếng rêи ɾỉ.
"Em là tiểu da^ʍ phụ, vẫn còn muốn kẹp tôi, sau khi tan học tới văn phòng tìm tôi, nếu như tôi phát hiện em dám tháo ra, chọc tức tôi, em nên biết đến hậu quả...." Hắn ghé vào tai nàng, thân mật nói nhỏ, nhưng mà những lời nói kia lại tàn khốc đến mức khiến nàng muốn khóc. Hơi thở nam tính ấm áp của hắn luôn quẩn quanh trên người nàng làm nàng không thể trốn.
Cố Mạc kéo qυầи ɭóŧ của nàng lên, bàn tay tà ác còn xoa xoa cánh mông kiều nộn của nàng rồi mới để nàng quay lại chỗ ngồi.
Quý Hiểu Vân giống như đã chết một lần, gian nan chậm rãi trở về chỗ ngồi. May mắn, ác ma kia tuy không lấy trứng rung ra nhưng đã tắt công tắc điều khiển, khiến cho sự tra tấn của nàng cũng bớt đi một chút. Nhưng trứng rung to lớn vẫn mắc kẹt trong da^ʍ huyệt nàng, cử động một chút liền cọ xát vào thịt non trong da^ʍ huyệt, da^ʍ thuỷ được Cố Mạc lâu khô giờ lại bắt đầu trào ra, làm ướt đẫm qυầи ɭóŧ.
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, Quý Hiểu Vân lập tức kẹp hai chân, đi theo Cố Mạc tới văn phòng.
Cố Mạc là một giáo viên đặc biệt của trường, hắn có một văn phòng riêng. Hắn đứng chắn ở cửa, sau đó nắm lấy bả vai nàng, ấn vào trên cửa một cái, cúi đầu hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ của nàng. Đầu lưỡi linh hoạt cạy miệng nàng ra, câu lấy đầu lưỡi của nàng, triền miên liếʍ mυ'ŧ. Bàn tay tiến đến váy nàng, ngón tay thô lệ chui vào trong qυầи ɭóŧ, theo da^ʍ huyệt cắm vào da^ʍ huyệt nàng, sờ đến trứng rung đang rung chuyển, thong thả đẩy vào bên trong.
Editor: sacnu