Yêu Đến Tận Cùng [Bác Chiến]

Chương 7: Em Chờ Anh

Kể từ ngày đó anh đã tránh mặt cậu hơn, Vương Nhất Bác như bị bỏ rơi giữa ngôi nhà tĩnh mịch u tối...

Cũng tốt thôi chí ích thì cậu cũng hành động xem như bày tỏ, người được bày tỏ lại chạy trốn đi mất...anh ấy sợ cậu, sợ sự cuồng nhiệt đáng thương nơi cậu.

Ai sẽ biết hôm nay anh đi đâu chứ? Anh không về nhà, anh còn chẳng nhìn đến em.

Tiêu Chiến nếu như em không còn trên cõi đời này nữa anh có khóc cho em? Anh có ngày đêm nhớ đến em như em đã từng vì anh mà làm tất cả.

Buổi tối hôm ấy trời đầy sao nhưng lại kéo nhẹ một cơn mưa rào, lần ấy được ôm anh, được hôn anh có thể cậu đã mãn nguyện...nhưng trái tim anh cậu chẳng thể hiểu nổi.

"Anh là ai?"

"Nhất Bác! Em sao vậy? Anh là Chiến ca của em đây...Nhất Bác em không nhận ra anh?" Giọng nói đầy tuyệt vọng vang lên...

Cậu hất mạnh cánh tay của anh ra, cậu đã nói được rồi sao? Giọng nói cậu lạnh lùng, vô cảm đến như thế?

"Tiêu Chiến! Không quen"

Tiêu Chiến buông xuôi cúi mặt khóc...có phải thế là hết?

"Em mãi chẳng nhớ anh, chẳng nhớ tên anh, quên đi cả kỷ niệm...."

Em chẳng nhớ tên anh...

Em chẳng nhớ anh là ai?

Trong cơn mê man Vương Nhất Bác tuông cả mồ hôi trán bừng tỉnh lại, chỉ là giấc mộng mị quá đỗi kinh khủng. Có khi nào sẽ là như thế? Em chẳng nhớ tên anh...mãi mãi chẳng biết anh, xem anh là kẻ xa lạ nhưng mới gặp lần đầu. Khi có lại giọng nói lại chẳng bày tỏ nỗi lòng...

Phẫu thuật ư? Phá bỏ suy nghĩ đó đằng sau trái tim máu kia. Hoa mọc trong tim chịu hàng ngàn tổn thương đau đớn...ho đến cổ họng khô khốc, máu chảy liên miên mà chẳng được anh yêu một lần.

Tiêu Chiến nếu có một điều ước em mong kiếp sau anh sẽ yêu em, sẽ đến bên em bằng tình yêu mãnh liệt chứ không phải là tình anh em thương hại kia.

*cạch*

Anh đã về ư? Anh có mang hắn ta về lần nữa không?

Cậu chạy ra đón anh, Tiêu Chiến bước vào...hai ánh mắt nhìn đến nhau, thật quen rồi lại xa lạ. Anh bước qua cậu như người dưng qua đường. Vương Nhất Bác cậu như pho tượng mà đứng mãi nơi đó...

Trong đáy mắt đọng lại tầng nước óng ánh, phải chăng anh đã sợ cậu, anh không nhìn đến cậu nữa...

Tay ôm lấy ngực mình mà bóp chặt, cơn đau quặng thắt tựa kim đâm đang cáu xé trong trái tim yếu ớt kia. Một nhánh hoa vàng lại hình thành mọc lên trong buông tim đầy máu...cậu bụm môi mình lại.

"Khụ...khụ"

Hoa vàng rơi đầy cả tay, Vương Nhất Bác cười khổ. Người cậu yêu chẳng còn quan tâm cậu nữa...cõi đời này còn gì đâu mà luyến tiếc.

Em chờ anh nơi chân cầu Nại Hà...em chờ anh dù anh chẳng yêu em, Chiến ca, sẽ có lúc anh khóc, lúc anh cười rạng rỡ tựa ánh sương mai...lọ thuỷ tinh đầy hoa em sẽ chờ anh nơi đó.

Yêu chẳng hối tiếc gì cả...yêu anh em càng không hối tiếc.

.

.

.

Tiêu Chiến trở về phòng mang theo tấm lòng trĩu nặng, anh gục trên bàn mà khóc. Người thật lòng anh chưa trải qua...

Thử hỏi xem trên đời này người mà anh chọn lựa liệu có thật lòng hơn kẻ si tình vì anh?

"Nhất Bác.."

Thật sự chỉ xem cậu là một đứa em trai thân thuộc, muốn bảo bộc và che chở cho cậu...tình yêu? Anh không thể...không thể.

Nhưng tim lại đau thế này, trong đáy mắt đượm buồn lúc nảy của em, sao anh lại thấy một màu đen tối bao phủ. Chẳng còn linh động như trước, Tiêu Chiến anh thật muốn bước chân ra khỏi đây để đến phòng cậu...ôm cậu vào lòng mà dỗ dành, nói với cậu những câu yêu thương.

Trình Hạo...người mà anh chọn để yêu đương hắn liệu có thật lòng? Tâm tư anh sao lại trái ngược với tâm hồn anh...anh nghĩ đến cậu, đến một Vương Nhất Bác mang vẻ mặt đáng thương chẳng hề trách cứ ai một lời nào.

"Khụ..."

Tiếng ho? Lại là tiếng ho dữ dội đó....

Tiếng ho như rút cạn nhịp thở của cậu cứ thế vang lên trong đêm vắng, bàn tay run rấy nhặt từng cánh hoa lên để vào trong lọ...

Đã gần đầy rồi ư? Cậu cười khổ, sớm muộn cũng sẽ như thế chỉ là cậu không nghĩ nó lại nhanh đến vậy.

.

.

.

Tiêu Chiến cùng Trình Hạo đang trong công ty, Trình Hạo ôm Tiêu Chiến từ phía sau hôn vào gáy anh...

"Tiểu Chiến" hắn hít lấy mùi hương trên cổ anh, Tiêu Chiến đặt tay lên hai cánh tay hắn đang để trên eo mình...anh như bị một liều thuốc mê đánh gục,Tiêu Chiến nhắm mắt mặc hắn làm loạn phía sau lưng mình...

Tóc anh hắn cũng hôn lấy, cổ anh hắn mυ'ŧ lấy không bỏ xót...

"Ưmm"

Hắn lặp tức xoay anh lại chiếm lấy cánh môi của anh, Tiêu Chiến vô cùng phối hợp cùng hắn, hắn càng hôn càng cuồng dã hôn mạnh đến mức Tiêu Chiến nghiêng ngã trên bàn làm việc. Tay hắn bắt đầu chuẩn bị luồn vào áo anh...cánh môi hắn di chuyển từ môi xuống cổ anh, Tiêu Chiến ngửa cổ ra phía bàn làm việc.....

Trong cơn mê loạn, anh đột nhiên mở mắt ra....

"Khụ...khụ"

Tiếng ho của Vương Nhất Bác văng vẳng trong đầu anh....

"Nhất Bác, nếu em làm gì quá phận anh sẽ hận em suốt đời"

/Em xin lỗi/

Hàng loạt ký ức về cậu bay bổng xung quanh anh....không, không thể...

Tiêu Chiến nheo mi mắt lại đẩy mạnh Trình Hạo ra khiến hắn chao đảo, Tiêu Chiến thở mạnh ánh mắt đỏ một chút...Trình Hạo thở mạnh mất hứng khó hiểu hỏi anh.

"Tiểu Chiến, em sao vậy?"

Anh chợt quay lại thực tại liền nhìn hắn lắc đầu sau đó nói...

"Hôm nay...hôm nay em mệt, anh ra ngoài đi em muốn nghỉ ngơi"

Trình Hạo nắm lấy tay anh, chạm nhẹ vào gương mặt anh...

"Em từ chối anh bao nhiêu lần rồi, lần này em lại..."

"Em nói là em mệt, anh ra ngoài đi"

Anh lặp lại lần nữa, hắn thả nhẹ tay anh ra...

"Có phải em vẫn không tin anh"

Tiêu Chiến đang chống tay trên bàn liền xoay qua nhìn hắn rồi dời ánh mắt sang chỗ khác.

"Em chưa sẵn sàng, anh về đi"

Anh ngồi xuống ghế không nhìn đến hắn nữa. Hắn cũng không hiểu rõ Tiêu Chiến bị gì đang vui vẻ tại sao lại đuổi hắn đi...hắn để lại một câu liền ra ngoài đóng cửa lại.

"Vậy...anh ra ngoài cho em nghỉ ngơi"

Tiếng cửa vừa đóng cửa lại, Tiêu Chiến ôm lấy đầu mình...

Tại sao em ấy lại luôn xuất hiện trong tâm trí mình, tiếng ho ngày đêm mình đã nghe, em ấy rốt cuộc bệnh gì mà chẳng hề nói cho mình? Cảm xúc nụ hoin cậu dành cho anh, anh vẫn còn nhớ. Hình ảnh cậu cứ thế nhiều trong đại não anh.

Làm sao để quên...chính anh cũng chẳng biết rằng có một tâm hồn cao thượng tốt đẹp đánh đổi cả mạng sống chỉ vì yêu anh....