Người Không Thể Bỏ Lỡ

Chương 17


Trước đây tôi cũng thường đọc trên mạng những vụ bị lộ clip như vậy rồi, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến có ngày mình sẽ hơi vào hoàn cảnh đó cả. Bây giờ trở thành người trong cuộc mới biết sự việc nó đáng sợ như thế nào, thấy hoang mang và hoảng loạn tột cùng mà cuống quá, chẳng biết xử lý ra làm sao.

Tôi run rẩy nói với anh Hải:

– Anh ơi, bây giờ làm cách nào để xóa nó đi hả anh? Làm sao được ạ? Em không biết phải làm sao được nữa. Anh có biết ai giỏi công nghệ thông tin không? Anh chỉ giúp em với.

– Bây giờ nó không phải chỉ trên một web mà lan ra rất nhiều web rồi. Có giỏi IT thì cũng không thể đánh sập toàn bộ web của người ta được. Thêm cả trên các hội nhóm ở Facebook cũng tràn lan thông tin. Nói chung phải có thế lực thì mới mong gỡ xuống được em ạ. Kiểu như thương lượng với các chủ trang web đó để gỡ xuống và tìm người hack các nick Facebook kia đi ấy.

Mặt tôi càng ngày càng tái, sợ đến mức cả người run lên cầm cập. Hai mắt tôi đỏ hoe nhìn anh Hải, lắp bắp nói:

– Thế có cách nào không hả anh?

– Em thử nói chuyện này với Vũ đi.

– Gì… gì ạ? Vũ ấy ạ?

Vì trong clip hình ảnh Vũ được làm mờ đi, mờ đến mức ngay cả tôi nếu không biết rõ nội tình thì sẽ không thể nào nhận ra được. Thế mà anh Hải cũng không cần mất thời gian hỏi tôi cũng có thể khẳng định đó là Vũ luôn. Anh ấy bảo:

– Chuyện của em với Vũ anh biết. Nói chung không rõ như người trong cuộc nhưng anh hiểu Vũ sẽ không bỏ mặc em đâu. Em nói với nó đi, dù sao cũng có liên quan đến nó mà. Nói để nó thử tìm cách giải quyết.

– Em… không biết nữa…Em với anh ấy…

– Anh hiểu mà. Em không phải ngại đâu. Anh nghĩ nó sẽ giải quyết được thôi. Tin anh đi. Chuyện này càng để lâu càng rắc rối đấy, em hiểu không?

– Vâng.

– Em gọi điện cho nó đi.

Lúc tôi từ phòng anh Hải ra ngoài, mọi người nhìn cứ lén lút nhìn rồi xì xầm bàn tán. Tôi biết kiểu gì bọn họ cũng đang nói đến chuyện của tôi nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường, hít thật sâu một hơi rồi đi thẳng qua, lên trên sân thượng trốn vào một góc.

Tôi ngồi bệt xuống đất, run rẩy mở điện thoại tìm kiếm trên những thứ về mình. Lúc google cho ra cả một loạt kết quả tìm kiếm mới biết thông tin đã lan đi rất xa rồi, không những chỉ ở trên rất nhiều web 18+ mà trên Facebook cũng rất nhiều hình ảnh về tôi.

Trong clip kia chỉ nhìn thấy nửa phần trên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của tôi, phần dưới bị nước trong hồ và cả hông Vũ che đi, nhưng nhìn lướt qua cũng đủ biết bọn tôi đang làm gì dưới mặt nước. Hơn nữa, người tung clip đó còn cố tình thu vào câu “Tự tôi yêu cầu ngủ với anh để đổi lấy tiền” mà tôi nói với Vũ, sau đó ghép vào trong clip khiến cho người nào nghe được cũng đều hiểu là tôi làm gái thật.

Tôi đọc thấy trên các web bình luận về tôi rất nhiều, đa phần toàn là những lời khiếm nhã. Mà ở Facebook thì còn bị chửi thậm tệ hơn nữa. Trong mấy nhóm lớn có một nick ảo đăng bài dạng như: “Nguyễn Thùy Thanh, ban ngày làm ở văn phòng Luật XXX, ban đêm thì đi khách để kiếm tiền”. “Con Thanh này chuyên đi ngủ với đàn ông đã có vợ, giật bồ của người khác, con này phải cạo đầu bôi vôi, xát ớt cho chết cm nó đi”… Tiếp theo đó là rất nhiều người không biết rõ sự thật nhưng cũng nhảy vào chửi cùng.

Tôi càng đọc càng thấy khó thở không chịu nổi, giống như cả thế giới đang quay lưng về phía tôi, coi tôi là một con đĩ nằm ngửa moi tiền của đàn ông, dùng đủ từ ngữ kinh tởm để xúc phạm tôi. Làm tôi sợ hãi đến tột cùng…

Cảm giác này thật sự kinh khủng đến nỗi tôi không sao chấp nhận được, cuối cùng úp mặt xuống lòng bàn tay rồi bật khóc ngon lành.

Tôi bán thân kiếm tiền chữa bệnh cho con gái tôi là sai sao? Tôi không có tiền là sai sao? Tôi không cướp chồng của ai cả, tôi chỉ ngủ với duy nhất một người thôi mà…

Tôi vừa khóc vừa nhắn tin cho Vũ, tay run rẩy đến nỗi mất một lúc cũng mới soạn nổi một tin rồi gửi đi. Chưa đầy một phút sau anh ta đã gọi thẳng điện thoại cho tôi. Còn chưa kịp nói gì thì Vũ đã bảo:

– Nói cụ thể xem nào. Có chuyện gì?

– Tôi không biết sao lại thế nữa. Không biết trong hồ bơi có camera không nhưng hôm tôi với anh… ở đó bị ghi lại hết rồi. Giờ clip đó bị đăng lên nhiều trang mạng lắm. Tôi…

– Bị phát tán lên mạng à?

– Vâng.

– Vớ vẩn, biệt thự của tôi không có camera.

– Tôi không biết nữa, trên đó không lộ mặt anh nhưng nhìn thấy rõ tôi lắm. Giờ tôi không biết làm sao cả. Bố tôi mà nhìn thấy thì tôi chết mất. Anh có thể giúp tôi được không? Giúp tôi xóa đi được không? Tôi xin anh đấy.

– Gửi link qua đây.

– Vâng.

Cúp máy xong, tôi copy một link rồi gửi cho Vũ. Chờ thêm mấy phút sau thì anh ta nhắn cho tôi một tin. Không phải động viên, cũng chẳng phải nói mấy câu đại loại “tôi sẽ thử tìm cách giúp cô”, “chuyện này cứ để tôi giải quyết”, mà chỉ là một câu rất giản đơn:

– Về nhà nấu cơm đi.

– Tôi đang rối lắm, không có tâm trạng nấu nổi cơm đâu. Phải làm sao giờ hả anh?

– Không phải lo.

Nước mắt tôi bất giác rơi xuống, nhưng không phải vì lo sợ, mà là vì ba chữ “Không phải lo” của Vũ. Ai nói thì tôi có thể không tin, nhưng chỉ cần là anh ta nói thì tôi nghĩ mình có thể được trấn an rồi.

Anh ta chưa bao giờ nói dối, cũng chưa bao giờ nói gì mà không làm được. Sự quyết đoán và ngay cả thái độ luôn lạnh nhạt coi trời bằng vung của anh ta, thật sự lúc này mới là thứ tôi cần hơn bao giờ hết, là thứ giúp lòng tôi bình tĩnh lại hơn bao giờ hết, bởi vì nó có thể khiến nỗi hoang mang như sóng triều dữ dội của tôi lặng đi.

Tôi nghe lời anh ta, gạt nước mắt đứng dậy đi xuống, xin anh Hải cho về nghỉ sớm một hôm rồi về đi chợ nấu cơm. Tôi cố không nghĩ đến chuyện kia nữa, cũng không vào mạng, nhưng cứ mỗi lần tưởng tượng ra chuyện bố tôi, mẹ tôi, anh Thành và thậm chí cả con gái tôi nhìn thấy đoạn clip đó thì bọn họ sẽ nghĩ gì về tôi, l*иg ngực tôi lại đau đớn co rút lại.

Tôi cứ lo bố tôi sẽ gọi đến để hỏi tội nên không dám tắt máy, nhưng không tắt thì lại nhận được rất nhiều cuộc gọi hỏi đi khách và vô số tin nhắn chửi rủa. Tôi không thể tập trung nấu nướng được nên bị bỏng tay suốt, mở nắp vung ra thì bỏng tay phải, lát sau thái rau thì lại bị cắt vào tay phải.

Thấy ngón tay nhoi nhói, cúi xuống mới thấy máu đã chảy ra đầm đìa. Mà khi đó đầu óc tôi như bị lú, chẳng nghĩ được gì mà cuống lên chạy đến vòi nước rửa, mỗi tội máu dính nước vào thì lại càng chảy ra nhiều.

Tôi cứ đứng ở vòi nước rửa mãi, rửa mãi mà không sạch được, đang không biết phải làm sao thì bỗng nhiên có một bàn tay vươn đến, rịt chặt lấy vết thương trên ngón tay tôi.

Sắc mặt Vũ khó coi vô cùng, anh ta cau mày quát lên:

– Cô bị làm sao đấy? Đứng đây rửa chờ khô máu à?

– Ơ… anh… tôi…

– Giữ chặt lấy ngón tay đi.

Tôi luống cuống nghe lời anh ta, giữ lấy ngón tay cho máu không chảy nữa. Vũ thấy thế mới ra ngoài đi lấy hộp thuốc đem vào, sau đó cẩn thận băng lại ngón tay cho tôi.

Lần đầu tiên thấy người như anh ta làm những việc này, hơn nữa lại còn làm vì mình, tôi thấy tủi thân chết đi được, cứ nhìn anh ta mà nước mắt chảy tong tong.

Vũ thấy mấy giọt nước cứ thi nhau rơi xuống tay mình thì ngẩng đầu, nhìn tôi bằng ánh mắt quái dị:

– Khóc cái gì?

– Không, tại… tại đau quá đấy… Đau.

– Còn biết đau cơ à?

– Ừ… đau thật mà.

Mồm thì nói thế nhưng anh ta vẫn cầm ngón tay tôi lên rồi thổi thổi, tôi nhìn thấy thế càng lăn ra khóc tợn, từ nhỏ đến giờ chưa có ai đối xử với tôi như vậy, giờ đang trong lúc tất cả đều quay lưng về phía tôi mà vẫn còn một người ở bên cạnh như thế, tôi kích động không nhịn được, ấm ức khóc như mưa như gió.

Mà Vũ thấy tôi thế thì lại càng ngơ ra, lúng túng nói:

– Tôi làm gì mà cô khóc?

– Anh ôm tôi đi. Tôi muốn ôm anh. Anh ôm tôi đi.

Nói xong, không đợi anh ta trả lời tôi đã sà vào lòng Vũ, vùi mặt vào ngực anh ta khóc nức khóc nở. Anh ta không biết dỗ tôi thế nào nên im lặng một lúc mới gượng gạo giơ tay vỗ vỗ lưng tôi, bảo:

– Nín đi. Khóc cái gì?

– Tôi vì Bống, vì Bống… nên mới phải thế. Tôi không muốn làm gái… tôi không muốn thế. Tôi muốn chữa bệnh cho con gái tôi… mẹ nó chết rồi. Tôi không thể để nó chết được. Tôi không cướp chồng của ai cả…

– Ừ.

– Tôi chỉ muốn đợi đến lúc ghép tủy xong cho con bé thôi. Tôi không muốn lợi dụng anh… Nhưng không điều trị thì con bé… không sống được.

– …

– Mọi người ở văn phòng biết hết rồi… nhìn thấy hết rồi… Tôi sợ lắm… Tôi không dám nhìn ai nữa. Bố mà biết nữa thì tôi chết mất. Tôi sợ lắm… Tôi sợ lắm…

– Xóa hết rồi.

Nghe thế, tôi đang khóc bù lu bù loa cũng phải nín bặt. Tôi mở to mắt nhổm dậy nhìn anh ta, nhìn như kiểu không tin được, vừa nấc vừa nói:

– Anh… xóa hết rồi à?

– Ừ, xóa hết rồi.

– Thật không? Sao nhanh thế? Thật không? Anh xóa hết rồi à?

– Thử vào tìm xem.

Tôi vội vàng buông Vũ ra rồi chạy đến lấy điện thoại, vào google tìm kiếm lần nữa thì thấy toàn bộ clip đã bị xóa hết trên web, Facebook cũng không có bất kỳ thông tin gì về tôi nữa. Tôi vẫn không tin nên tìm đi tìm lại mấy lần, tìm đến lần thứ năm không thấy mới yên tâm đặt điện thoại xuống.

Đúng là anh có khác, chỉ trong vòng mấy tiếng mà đã xử lý xong hết rồi.

Nhưng còn bố tôi?

Tôi run rẩy hỏi:

– Thế… thế bố tôi có biết không?

– Nếu như chưa gọi điện thoại cho cô để hỏi tức là không biết.

Phải rồi, nếu tôi là bố, thấy con mình như vậy thì kiểu gì cũng đến tận nơi tìm chứ không chỉ đơn giản chỉ là gọi điện thoại. Bố tôi và mẹ kế, ngay cả anh Thành nữa cũng chưa thấy động tĩnh gì, tức là bọn họ vẫn chưa biết.

Cảm tạ trời phật.

Tảng đá đè nặng lên ngực tôi bỗng nhiên nhẹ hẳn đi, tôi quay lại nhìn Vũ, trong lòng tự nhiên lại xuất hiện một cảm giác rung động và biết ơn không thể nói nên lời. Có lẽ, tôi đã tìm được đúng người rồi, một người sẵn lòng cho tôi tiền, một người sẵn sàng xuất hiện khi tôi cần, và một người luôn chở che bao bọc cho tôi…

Không rõ đúng người này có phải là đúng người để nhờ vả hoặc bao tôi, hay là gì đó nặng tình hơn nữa không, nhưng tôi biết đã có những thứ thật sự thay đổi trong trái tim mình.

Có điều, lúc đó vẫn còn quá rối ren nên tôi không dám nghĩ sâu xa hơn nữa. Tôi hít sâu một hợi, đi lại gần anh ta rồi lí nhí nói:

– Cảm ơn anh…

– Khỏi. Clip đó có tôi nên tôi mới xóa.

Tôi biết tính Vũ thế, làm việc tốt nhưng lại ngại không muốn thừa nhận, tôi quen rồi nên không cảm thấy bị tạt nước lạnh như trước nữa, mà hôm nay còn cảm thấy anh ta đáng yêu nữa là đằng khác. Tôi ngượng ngập nở nụ cười:

– Tôi nấu cơm sắp xong rồi. Anh đi tắm đi. Tắm xong là có cơm ngay thôi.

– Chỉ thế thôi à?

– Tôi còn chuẩn bị giường chiếu sạch sẽ nữa. Hương bạc hà, hai cái.

– Thế còn được.

“Hương bạc hà, hai cái” nghĩa là làm hai lần, sử dụng bαo ©αo sυ hương bạc hà anh ta thích. Tôi chẳng có gì để cảm ơn anh ta cả, chỉ có tấm thân này thôi, một cơ thể mà Vũ đã dùng hơn hai năm nhưng chưa chán đến mức muốn vứt bỏ.

Tối đó, hai chúng tôi quần nhau một trận hỗn loạn trên giường. Tôi biết mình nợ anh ta rất nhiều nên dốc hết lòng hết sức phục vụ, Vũ cũng tận tâm tận lực đáp ứng tôi. Khi cả hai đạt đến cao trào, anh ta thì thầm vào tai tôi một câu:

– Gọi tên tôi…

Tôi kích động ôm chặt lấy tấm lưng trần của anh ta, run rẩy nói: “Vũ…”

– Ừ. Phải nhớ kỹ là tôi. Nhớ chưa?

– Nhớ…

Ngày hôm sau, anh Hải vẫn bảo tôi cứ nghỉ làm đi, đến khi nào ổn ổn hơn rồi hãy đến văn phòng. Tôi thấy thế cũng hợp lý nên nghe theo, quyết định ở nhà nghỉ ngơi vài ngày cho mọi chuyện qua đi rồi mới quay lại đi làm.

Không phải đi làm nên tôi có thời gian suy nghĩ kỹ hơn về những chuyện vừa xảy ra, nghĩ về đêm hôm đó tôi có khóa cửa không, nghĩ xem có ai đi theo tôi không, và nghĩ đến cả những chuyện mà Vũ đã làm cho tôi nữa. Cuối cùng tôi mới chợt phát hiện ra một chuyện, hình như anh ta vẫn chưa nói gì đến người đã phát tán clip đó lên mạng cả.

Không tìm ra được kẻ đó thì cũng giống như mới chỉ bẻ được ngọn mà chưa nhổ tận gốc, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra thêm chuyện khác nữa. Tôi biết người thông minh như Vũ thì chắc chắn cũng sẽ hiểu rõ điều này, nhưng mà đến anh ta cũng chưa thể tìm ra được thì tôi cũng không có cách gì cả. Rút cuộc, chỉ có thể tự mình nơm nớp lo sợ mỗi ngày thôi..

Mấy ngày tiếp theo mọi thứ vẫn sóng yên biển lặng đến kỳ lạ, Vũ cũng không nói gì đến việc tìm ra người kia, mà tôi cũng không bị các số lạ gọi đến hỏi đi khách không nữa.

Sang tuần tôi đi làm lại, lên đến văn phòng thì mọi người vẫn mặt nặng mày nhẹ, không ai muốn tiếp xúc với tôi. Anh Hải phải mở hẳn một cuộc họp, nói clip đó chỉ là người xấu cắt ghép để bôi nhọ danh dự của tôi để mọi người không kỳ thị tôi nữa. Tất nhiên, ai cũng hiểu đó chỉ là lý do chống chê thôi, nhưng vì nể sếp nên cũng phải xuôi xuôi dần.

Mấy người trong văn phòng không tỏ thái độ kỳ thị tôi ra mặt nữa, nhưng hầu như vẫn chẳng ai muốn nói chuyện, họ nghĩ tôi chuyên đi cướp chồng người khác để moi tiền nên mới thế. Chỉ có mỗi chị Bích là vẫn động viên an ủi tôi:

– Đừng buồn em ạ. Từ từ rồi cũng sẽ qua thôi. Mọi người lúc đầu cứ nghĩ em như thế thật nên mới vậy đấy. Giờ hiểu nhau rồi thì chắc là không khắt khe với em nữa đâu.

– Vâng. Em cũng mong là nhanh qua chị ạ.

– Ừ, cố lên nhé. Có chị vẫn còn ở đây mà.

– Vâng. Em cảm ơn chị.

– Thế dạo này Bống có khỏe không? Vẫn còn ở viện à?

– Vâng. Vẫn ở viện chị ạ. Thỉnh thoảng hết đợt điều trị em mới cho về. Nhưng mà chỉ cho về một ngày thôi. Ở lâu em cũng sợ.

– Bệnh đó thì chắc chỉ ghép tủy thì mới khỏi được thôi em nhỉ? Chị đọc trên mạng thấy thế.

– Vâng, bác sĩ cũng bảo ghép tủy. Chắc là cũng sắp đến lúc được ghép rồi.

– Thế tủy của em có hợp không? Có ghép được cho nó không?

Tôi thật thà trả lời:

– Không ạ. Tủy của em không hợp.

– Thế à? Khổ. Thế chắc phải tủy của bố nó à?

– Vâng. Chắc là phải tủy của bố Bống chị ạ.

– Ừ, thôi mỗi người một số mà. Chỉ mong con bé mau khỏe lại thôi.

– Vâng.

Trôi đi thêm một thời gian nữa, mặc dù mọi thứ đã bình thường trở lại nhưng không hiểu sao trong công việc của tôi lại luôn gặp trục trặc. Hôm thì mất giấy tờ này, thất lạc hồ sơ kia, hôm thì suýt nữa bị khách hàng hủy hợp đồng vì tôi bỏ quên tài liệu ở văn phòng, trong khi tôi nhớ rõ trước khi đi mình đã bỏ vào cặp rồi.

Tôi nghĩ chắc sau chuyện bị lộ clip, một số người trong văn phòng ghét tôi nên mới cố tình làm khó tôi như vậy. Tôi không dám trách họ nên lần nào cũng im lặng chịu đựng. Thế nhưng càng chịu đựng thì mọi việc càng đi xa hơn, đỉnh điểm là việc hồ sơ của khách giao cho tôi, có sổ đỏ bản gốc mà tôi lại để mất.

Tôi tìm loạn lên khắp mọi nơi, hỏi đông hỏi tây cũng không ai biết. Mà sổ đỏ đất ở Hà Nội thì rất có giá trị, nếu mất thật thì không những uy tín của văn phòng bị hủy hoại mà tôi còn phải đền cho họ một số tiền không nhỏ để xin cấp lại.

Tôi tìm không được nên ức quá, hai mắt đỏ hoe nhìn mọi người:

– Các anh chị có ai thấy sổ đỏ của bà Hằng ở Văn Phú không. Em để trên bàn, mới đi ăn trưa có mười lăm phút thôi mà quay lại không thấy đâu nữa. Ai nhìn thấy thì chỉ giúp em với ạ.

– Ơ hay nhỉ? Để đâu rồi mất mà lại hỏi mọi người là thế nào hả em? Em để đâu thì vẫn còn đó chứ ai lấy của em đâu mà.

– Em để trên bàn ạ, nhưng tìm kỹ rồi cũng không thấy.

– Em nói thế khác gì bảo bọn này lấy trộm của em. Nếu em không tin thì em đi check camera xem ai lấy nào.

– Camera hỏng mấy hôm nay rồi, nãy em thử vào xem thì không được. Em không tìm được nên hỏi thôi chứ em không có ý nói các anh chị lấy ạ.

– Thôi thôi, nói như kiểu em khác quái gì chụp mũ cho người khác. Bọn này không biết, em tự đi mà tìm.

Không hỏi được bọn họ, tôi đành tự mình đi tìm tiếp, cả chị Bích cũng tìm cùng tôi nhưng không thấy. Chiều hôm đó khách hàng đến làm việc, hỏi đến sổ đỏ thì tôi không biết trả lời thế nào, mà đυ.ng ngay trúng bà khách hàng ghê gớm, nghe xong thì đập bàn, chỉ thẳng mặt tôi chửi ầm lên:

– Tôi nói cho cái văn phòng này biết nhé, lúc nhận hồ sơ có biên bản đàng hoàng. Ghi rõ là có sổ đỏ bản gốc. Thế mà giờ đem sổ đỏ của tôi giấu đi à? Để tôi báo công an xem các người có nuốt trôi được cái sổ đỏ đó không nhé? Văn phòng Luật gì mà làm ăn láo toét mất dạy. Tưởng có tý tiếng tăm nên người ta mới dám giao sổ đỏ, ai ngờ cả một lũ lừa đảo cả.

– Chị ơi chị đừng nóng, chỉ thất lạc thôi ạ. Em sẽ tìm được ngay thôi. Chị cho em thêm một ít thời gian để em tìm.

– Thôi tao chẳng tin chúng mày. Giao ngay sổ đỏ ra đây, không thì đừng có trách tao kiện chết chúng mày. Giấy tờ quan trọng thế mà làm mất được thì chúng mày còn làm ăn gì được nữa, cả cái văn phòng lớn mà làm ăn vớ va vớ vẩn.

– Nhưng mà…

Tôi vừa nói đến đó thì anh Hải bỗng dưng từ đâu xuất hiện, vỗ vỗ vai tôi bảo:

– Để đấy anh, em đi ra ngoài trước đi.

Tôi nhìn anh ấy, càng được bao dung thì tôi lại càng thấy áy náy và tội lỗi không thể tả, sống mũi cay xè. Cuối cùng đành cúi đầu “vâng” một tiếng rồi đi ra ngoài.

Lúc sau khi anh Hải thương lượng với bà ta xong xuôi, trước khi đi về con mụ kia còn lườm tôi, nguýt dài một cái rồi bảo:

– Mày cứ chờ đấy, không tìm được sổ đỏ thì không yên với tao đâu. Tao kiện cho bung bét cái văn phòng này ra. Xem bọn mày còn đi lừa người được nữa không.

Tôi vẫn “vâng dạ xin lỗi”, sau đó chờ bà ấy về rồi mới chạy vào hỏi anh Hải, sếp tôi vẫn cười bảo không sao, để anh tìm khách thuyết phục họ. Nhưng mà mấy hôm sau thì mọi chuyện không hề lắng xuống mà trái lại, bắt đầu ầm ỹ căng thẳng dần.

Bà khách kia dọa kiện văn phòng bọn tôi thật, bắt phải trả bằng được sổ cũ chứ không chấp nhận làm sổ mới. Dẫn người đến đập phá đồ các kiểu, còn bảo muốn bà ta bỏ qua thì phải đuổi việc bằng được tôi thì mới thôi.

Tất nhiên là anh Hải có mối quan hệ với Vũ nên không nỡ đuổi tôi, nhưng mà nhìn thấy văn phòng bị làm um lên như thế tôi thấy bản thân mình có tội lắm. Tôi đến đây được mọi người chỉ bảo cho làm việc, được tích lũy thêm kinh nghiệm, còn được anh Hải giúp đỡ rất nhiều. Thế mà không những tôi làm ảnh hưởng đến mọi người vì chuyện clip kia, còn làm mất uy tín của văn phòng rồi còn bị người ta đập đồ như thế nữa.

Ngay cả tôi cũng không tha thứ được cho bản thân mình nên tôi nghĩ mình phải làm gì đó để khắc phục thôi. Không thể cứ mặt dày ở đó để mọi người liên lụy vì tôi được nữa.

Hôm đó, tôi thức trắng gần một đêm để suy nghĩ, sáng hôm sau hai mắt thâm quầng đến tìm anh Hải. Tôi đặt một lá đơn xin thôi việc lên bàn, lặng lẽ nói với anh ấy:

– Anh ơi em xin nghỉ việc anh ạ. Thời gian qua ở văn phòng em vui lắm. Nhưng bây giờ em không thấy mình phù hợp với công việc này nữa. Anh cho em nghỉ việc anh nhé.

***

Lời tác giả: Haizzz, một tuần nắng nóng uể oải với tác giả và cũng là một tuần có nhiều hạnh phúc cùng sóng gió của cặp Thanh – Vũ mọi người nhỉ?

Ngày mai là chủ nhật, bạn Hổ phải nghỉ ngơi nạp năng lượng để sang tuần cày tiếp truyện cho chị em đây. Chúc cả nhà cuối tuần nhiều niềm vui nhé. Chaiyo!

---------