Nước trong hồ bơi không hề lạnh mà thực ra rất ấm, khi Vũ ôm tôi trong lòng, cả người tôi bị nước và anh ta vây lấy, bất giác từ tận sâu thẳm trong tim tôi bỗng nhiên xuất hiện một cảm giác rung động khó tả.
Tôi không rõ cảm giác đó là gì, chỉ biết khi đó trái tim cũng như cơ thể tôi, được bao bọc đến mức vừa đủ ấm áp. Tôi tựa vào ngực Vũ, khẽ nói:
– Tôi biết rồi. Không nhắc đến chuyện đó nữa. Hôm nay là ngày khai trương resort. Tôi có nên chúc mừng anh không?
– Muốn chúc mừng thế nào?
– Anh muốn chúc mừng thế nào mới đúng?
– Tùy. Làm tôi hài lòng là được.
– Thế anh nhấm mắt lại đi.
Lần đầu tiên Vũ nghe lời tôi, anh ta ngoan ngoãn nhắm mắt lại chờ đợi. Tôi thấy thế cũng tự nhiên mỉm cười, hài lòng nhìn gương mặt gần như là hoàn hảo của anh ta, nhìn từng đường nét góc cạnh rõ ràng của Vũ, ánh mắt như vô tình mà cũng như cố ý dừng lại ở bờ môi kia, suy nghĩ rất lâu cũng không dám hôn xuống.
Tôi vẫn sợ anh ta chê bẩn nên không dám chạm vào, cuối cùng chỉ đành cởi bỏ từng thứ một trên người mình rồi khẽ hôn lên yết hầu của anh ta. Cảm nhận được bờ môi tôi chạm vào da thịt mình, Vũ mới chậm rãi mở mắt, khi nhìn thấy nước trong suốt gần như phản chiếu toàn bộ cơ thể tôi, ánh mắt anh ta đột nhiên như được thắp lên một đốm lửa. Khóe môi khẽ cong lên, nở ra một nụ cười như không như có:
– Chúc mừng thế này à?
– Tôi chẳng có gì cả, tiền không, quà không.
– Thế thì nhận tạm vậy.
Sau đó, anh ta đưa tay bế tôi lên, để tôi quặp chặt lấy hông anh ta rồi hít sâu một hơi, mạnh mẽ và cuồng dã đi vào.
Trong bể bơi rộng rãi chẳng mấy chốc chỉ còn lại tiếng nước va chạm, còn có cả tiếng thở hổn hển của chúng tôi. Lúc ấy, mặt nước bồng bềnh lẫn sự quyết liệt của anh ta làm tôi tôi gần như mất sạch lý trí, tôi bám chặt vào người Vũ, cơ thể hỗn loạn theo từng lần lên xuống. Không thể nghe thấy gì, cũng chẳng để ý đến xung quanh xuất hiện thêm ai, khi ấy chỉ biết nhắm thật chặt mắt hòa nhập cùng anh ta, say mê kịch liệt đến trời điên đất đảo.
Khi quá trình kia kết thúc, cả người tôi xụi lơ không còn chút sức lực nào, Vũ phải quấn khăn tắm rồi ôm tôi đi vào bên trong, nhẹ nhàng đặt tôi lên giường. Tôi thấy anh ta định đi thì vội vàng kéo lấy tay anh ta, yếu ớt nói:
– Quần áo ướt hết rồi, làm sao bây giờ?
– Muốn về à?
– Ừ. Chị Bích dậy mà không thấy tôi thì nghi ngờ ngay. Tôi phải về.
Vũ nhìn tôi vài giây, im lặng một lúc mới đáp:
– Nằm thêm một lúc đi, tý nữa rồi về. Quần áo có sẵn trong tủ.
– Ừ. Tôi biết rồi.
Hôm đó, ba rưỡi sáng tôi mới về đến phòng. Rón rén đi vào nhìn một lượt, thấy chị Bích vẫn đang ngủ say không biết gì mới yên tâm thay quần áo ra, mặc một bộ đồ ngủ khác rồi leo lên giường đánh một giấc. Mệt quá nên ngày hôm sau tận tám giờ mới bò dậy được.
Lúc tôi mở mắt thấy chị Bích đang ngồi trước gương trang điểm, có lẽ hôm nay sẽ gặp Vũ nên chị ấy trang điểm rất cầu kỳ, kem nền cũng bôi rất dày. Tôi không có hứng thú với việc makeup nên chỉ nói:
– Chị dậy từ lúc nào thế? Sao không gọi em?
– À, thấy em mệt nên chị không gọi.
– Sáng nay mọi người có kế hoạch gì chị nhỉ?
– Thì ra hồ xem mọi người câu cá với đánh golf thôi mà. Tầm bốn giờ chiều bắt đầu về.
– Vâng. Đợi em tý, em đánh răng rửa mặt xong thì ta ra ngoài với mọi người nhé.
– Ừ.
Lúc ăn sáng, tôi cố ý nhìn quanh một lượt xem Vũ ở đâu mà không thấy, chắc anh ta vẫn còn mệt nên giờ vẫn chưa dậy.
Nghĩ đến chuyện đêm qua cùng anh ta làm những gì, tôi vẫn cảm thấy xấu hổ chết đi được. Ngồi cắn sandwich thôi mà hai má cũng nóng ran lên. Anh Hải ở đối diện thấy tôi thế mới trêu:
– Sao thế Thanh? Sao mặt đỏ thế? Sốt hả em?
– À không… đâu có. Chắc là tại nóng quá nên thế đấy anh ạ.
– Không phải sốt thì là tương tư rồi. Tối qua có vụ gì vui hả?
Tôi đúng là như kiểu làm việc xấu sợ bị phát hiện, vội vàng xua tay rối rít:
– Không ạ. Có gì đâu.
– Ôi không có gì thì chán chết. Có gì mới hay chứ.
– Thôi anh đừng trêu em nữa. Em xấu hổ không ăn nổi nữa bây giờ.
– Ừ rồi, anh không trêu nữa. Nhưng anh thấy má đỏ thế nhìn xinh hơn nhiều đấy. Xinh thế này chẳng trách…
Anh Hải nói đến đây thì bỏ lửng, không nói tiếp vế sau nữa, tôi thì cũng ngượng nên mặc kệ anh ấy, không muốn tiếp tục hỏi mà chỉ cúi đầu gặm sandwich. Lúc sau ăn xong thì cả đoàn chúng tôi lại ngồi xe điện đi chơi, đàn ông thì đánh golf, phụ nữ thì câu cá hoặc tạo dáng chụp ảnh. Buổi trưa thì ăn cơm luôn ở đình nghỉ mát ngay gần đó.
Ăn xong tôi mới thấy Vũ lững thững đi ra, ông chủ của resort nên vừa xuất hiện đã gây sự chú ý với tất cả mọi người. Chẳng cần tính đến chuyện anh ta đẹp trai, chỉ cần tính số tài sản mà anh ta sở hữu thôi cũng đã khiến cả đống người điên đảo rồi. Ngay cả tôi cũng không tự chủ được, từ lúc thấy bóng anh ta thì tim bỗng dưng lại đập nhộn nhạo hết cả lên, rõ ràng không muốn nhìn rồi nhưng mắt cứ chốc chốc lại lén lút dừng lại trên người Vũ.
Anh chơi golf với hội anh Hải một lúc, hình như thắng từ đầu đến cuối nên anh Hải bực bội bảo:
– Không chơi với cậu nữa. Đây là đất nhà cậu, cậu chơi quen địa hình rồi nên toàn thắng thôi.
– Không chơi thì thôi.
– Không, tôi phải phục thù. Ra kia đánh bài đi. Dám chơi bài quỳ không?
– Không chơi.
– Tôi biết ngay mà. Đánh golf quen địa hình thì thắng được, nhưng chơi bài hên xui nên cậu sợ thua chứ gì?
– Trẻ con đâu mà chơi bài quỳ?
– Cậu có thiếu tiền đâu, chơi bài ăn tiền nhạt lắm. Giờ phải chơi bài quỳ mới hay. Đi, ra chơi bài quỳ. Tôi rủ cả Thanh nữa. Ra chơi bài quỳ xem ai thắng ai.
Anh Hải lôi lôi kéo kéo mãi, cuối cùng Vũ cũng đi lại chỗ đình bọn tôi đang ngồi. Bình thường chị Bích thấy anh ta thì hai mắt sáng rực lên, kiểu gì cũng quay sang tôi hỏi han đủ chuyện, thế nhưng không hiểu sao hôm nay chị ấy chỉ ngồi im re không nói gì cả. Lúc Vũ lại gần thì chỉ nhẹ nhàng cười:
– Anh ạ.
– Ừ.
Anh Hải ngay lập tức xua bọn tôi ngồi gọn lại, bảo:
– Thế này nhé, giờ mình chơi đánh bài quỳ. Ai về bét phải quỳ, chơi không?
Mấy chị em gái trong công ty thấy Vũ chịu chơi bài kiểu này thì mặt mày ai nấy đều hiện rõ vẻ phấn chấn, nhao nhao lên:
– Thật ạ? Anh Vũ cũng chơi bài kiểu này ấy ạ?
– Chứ còn gì. Để xem hôm nay sếp bên AVF sát phạt văn phòng mình kiểu gì nhé. Hôm nay chị em thử phô diễn tài năng đi, xem có làm được sếp bên đó quỳ không nhé. Ai thắng thì được mời trà sữa, uống no thì thôi.
– Ối bọn em không dám để sếp quỳ đâu. Nhưng có trà sữa thì bọn em sẽ suy nghĩ. Haha.
– Nhanh, chia bài đi không sếp Vũ lại đổi ý giờ.
Thật ra tôi chẳng biết đánh bài bao giờ, nhưng mà anh Hải cứ kéo tôi ngồi xuống nên rút cuộc đành phải chơi cùng. Suốt cả buổi, hầu như chỉ có mấy người trong công ty tôi thay phiên nhau quỳ, chơi ba cây, phỏm, tiến lên, đổi đủ hình thức rồi mà vẫn thua bét nhè. Vũ thì trái ngược, anh ta thắng một cách nhàn nhã, chưa từng về bét một ván nào nên không phải quỳ.
Tâm trạng háo hức chờ xem Vũ quỳ của bọn tôi ngay lập tức tắt ngấm không còn một mẩu, mặt mày ai nấy cũng ỉu xìu như bánh đa ngâm nước. Anh Hải thì phải quỳ đến đau cả chân, lúc sau mới ấm ức bảo:
– Đổi chỗ đi. Thanh ngồi sát Vũ đi em.
– Hả? Em đang ngồi đây mà. Sao lại đổi hả anh?
– Em cứ nghe anh đi. Sang ngồi bên đó cho thay đổi phong thủy.
Chẳng biết có phải do vẫn ngại chuyện đêm qua hay là vì trong lòng đã bắt đầu nảy sinh cảm giác đối với Vũ mà tôi cứ thấy ngượng ngượng làm sao ấy. Tôi chậm chạp nhích sang ngồi gần vũ, ngửi thấy mùi bạc hà thơm thơm trên người anh ta, lòng bỗng nhiên trở nên xốn xang khó tả.
Anh Hải thấy tôi chịu ngồi gần thế thì nham nhở cười phá lên:
– Đấy, tôi phải cài mỹ nhân vào bên cạnh cậu để kìm chân cậu đấy. Nặng tay với người đẹp là không galang đâu đấy nhé.
Vũ ngay lập tức tặng cho anh Hải một ánh mắt sắc như dao, lạnh lùng nói:
– Nói ít thôi, tập trung đánh đi.
– Ầy, đánh đây, đánh đây. J cơ.
Tôi lơ ngơ không biết đánh, ban đầu chơi bài tiến lên thì thua suốt, nhưng lúc chuyển sang ngồi cạnh Vũ thì đúng thật không phải quỳ thêm lần nào. Tôi đánh cây gì anh ta cũng thản nhiên bảo:
– Bỏ
– Q rô.
– Bỏ
– Mười bích.
– Bỏ.
– K tép.
– Bỏ.
Khi đó tôi sắp hết bài rồi, chỉ còn mỗi hai cây tám cơ và bảy bích trên tay, tôi dè dặt bỏ cây tám cơ xuống trước, nhìn anh ta bằng ánh mắt đầy mong chờ.
Vũ liếc bài của tôi, những người xung quanh cũng tò mò nhìn xem anh ta sẽ làm gì. Thế nhưng Vũ chẳng buồn để tâm đến người khác mà vẫn tiếp tục lạnh nhạt nói:
– Bỏ.
Tôi thấy thế thì sung sướиɠ kêu lên:
– Bảy bích. Hết bài. Em về nhất.
Anh Hải nghe xong thì mặt mày méo xẹo, gào ầm lên:
– Này cậu chơi hay thế? Chẳng lẽ cậu không có con bài nào to hơn con tám cơ à? Từ đầu đến cuối không đánh nổi lá nào, định galang với người đẹp thật đấy à?
– Không.
Vũ thờ ơ đáp:
– Để dành bài để sát phạt cậu. Đánh đi.
Anh Hải tức suýt phun máu mũi, còn tôi ngồi bên cạnh thì chỉ biết quay đi chỗ khác tủm tỉm cười. Chưa bao giờ tôi thấy lòng mình ngọt ngào như thế này, dù chỉ là hành động rất nhỏ thôi nhưng tôi lại có cảm giác như mình đang được người ta che chở. Giống như một đêm mưa kia, anh ta sẵn sàng chạy đến khi tôi tuyệt vọng nhất, sẵn sàng nhường phần lớn ô cho mẹ con tôi rồi một mình chịu ướt, sẵn sàng cho tôi rất nhiều tiền mà chẳng buồn hỏi vì sao…
Người đàn ông này, rút cục là tâm tư của anh ta thế nào?
Đánh bài thêm một lúc nữa thì bà Hương đến, anh Hải lúc đó cũng đã quỳ đau hết cả đầu gối rồi, thấy chị ta thì như gặp được cứu tinh. Vội vã bảo:
– Hương đến rồi đấy à? Thôi có Hương đến thì ta nghỉ luôn đi. Phó giám đốc đến thì phải đứng dậy tiếp đãi cho tử tế chứ? Vũ nhỉ?
Vũ liếc anh ta, không thèm nói gì. Bà Hương thì giả vờ nhỏ nhẹ, mỉm cười đáp:
– Các anh đang chơi bài đấy ạ? Sao anh Hải phải quỳ thế?
– Anh quỳ cho cao, nhìn bài cho dễ ấy mà.
– Thật ạ? Thế anh Vũ ngồi dưới chắc bị anh nhìn hết bài rồi.
– Ừ, ngồi dưới là chiếu dưới mà. Thôi ta nghỉ vào trong kia uống nước đi.
Bà Hương nhìn thấy tôi đang ngồi cạnh Vũ thì hơi liếc một cái tỏ ý cảnh cáo. Tôi cũng chẳng nói gì, tỏ vẻ như không quan tâm rồi theo mọi người đi xe điện quay lại trung tâm resort, ngồi chơi thêm một lúc, đến bốn giờ chiều thì lại theo đoàn về Hà Nội.
Suốt cả quãng đường về chị Bích không nói gì, tôi quay sang hỏi thì chị ấy bảo mệt, say xe nên không muốn nói gì cả. Tôi thấy sắc mặt chị ấy có vẻ không tốt thật nên còn cười bảo:
– Thế chị dựa vào vai em mà ngủ này. Hôm nay em lại không say xe.
– Ừ. À mà hay mày cho chị mượn điện thoại chơi điện tử một lúc đi, điện thoại chị hết sạch pin rồi, chơi tý buồn ngủ rồi chị ngủ.
– Vâng, chị lấy điện thoại em mà chơi. Em sạc đầy rồi đây.
Tôi thoải mái đưa điện thoại cho chị ấy, ngồi nhìn chị Bích chơi điện tử một lúc rồi buồn ngủ nên ngủ quên lúc nào không biết. Lúc tỉnh dậy thấy đã về đến Hà Nội rồi, chị Bích lay lay tôi, sau đó đưa trả lại điện thoại:
– Ngủ sướиɠ không? Trả điện thoại cho em này.
– Vâng. Chị chơi điện tử suốt từ lúc về đến giờ luôn đấy hả?
– Đâu, chị chơi có tý rồi cũng ngủ luôn thôi.
– Vâng.
Sau chuyến đi Ba Vì lần đó, mối quan hệ của tôi với Vũ bắt đầu trở nên tốt hơn. Trung bình một tuần anh ta sẽ đến ăn cơm với tôi đôi ba lần, ít cáu kỉnh hơn, cũng ít chê bai hơn. Tôi thì cũng thường xuyên nấu mấy món ăn anh ta thích, bắt đầu chủ động nói chuyện nhiều hơn, thỉnh thoảng tôi đưa Bống về nhà thì Vũ còn chơi với nó.
Anh ta dần dần tiếp xúc với con gái tôi nhiều hơn nên không còn cảm giác quái đản khi nhìn con nít nữa, thậm chí lần còn thay tôi đút cháo cho con bé. Tôi cầm thìa nịnh mãi thì Bống không chịu há miệng, thế mà thử đưa cho anh ta thì nó lại cuống lên nói “mâm… mâm”, còn chủ động há miệng để anh ta đút.
Tôi ngơ ngác nhìn con mấy giây rồi phì cười. Còn Vũ thì lại bảo:
– Còn bé tý đã biết phân biệt ai tốt ai xấu rồi. Nào, há miệng.
Chẳng biết anh ta có điểm gì dễ dụ con nít, hay là vì con tôi còn bé mà đã thích người đẹp trai mà mẹ nịnh mãi không ăn, nhưng lại thích Vũ đút. Bống ăn hết thìa cháo còn cười toe cười toét nói “mâm… mâm” lần nữa. Cuối cùng Vũ thay tôi đút cho con bé ăn hết được cả tô cháo đầy.
Nó ngoan ngoãn ăn xong, anh ta còn giơ tay xoa đầu con tôi rồi bảo:
– Khi nào thì tóc mọc lại?
Tôi cười buồn, gượng gạo nói:
– Sắp rồi. Bác sĩ bảo mấy tháng nữa là ghép tủy được thôi. Ghép tủy xong là 80% sẽ khỏi bệnh rồi tóc sẽ mọc lại.
– Đã tìm được tủy chưa?
– Chưa. Tôi vẫn đang tìm.
Vũ không nói gì nữa, tôi cũng không muốn nhắc đến nhiều nên đành lảng qua chuyện khác, trêu Bống thêm một lúc rồi hai mẹ con lăn ra ngủ.
Cho đến bây giờ khi nghĩ lại, tôi vẫn cảm thấy những ngày tháng sau khi từ Ba Vì trở về là những ngày đẹp nhất của tôi, à không, của chúng tôi. Mỗi khi về nhà tôi không còn cảm giác cô độc nữa, cũng không thấy mệt mỏi như thời gian trước, trèo lên giường ngửi thấy mùi bạc hà là đã cảm thấy bình yên rồi.
Thế nhưng người ta nói những tháng ngày bình yên thì thường không dài, và có lẽ cuộc đời nhiều sóng gió của tôi cũng không thể tránh khỏi một lẽ thường tình như thế.
Không lâu sau đó, rất nhiều chuyện không vui xảy đến, mà bắt đầu cũng từ chuyến đi Ba Vì kia của tôi.
Có một hôm tôi lên đến văn phòng thì thấy mọi người đang túm tụm xì xào chuyện gì đó, tôi tưởng có chuyện gì hay hay nên cười bảo:
– Có gì mà mới sáng sớm các anh chị đã tụ tập thế? Em xem với.
Bình thường thì các anh chị sẽ vẫy tôi lại ngay, nhưng hôm đó thấy tôi thì vẻ mặt bọn họ lập tức thay đổi. Có người còn tắt luôn điện thoại rồi gượng gạo nhìn tôi:
– À có gì đâu. Vớ vẩn thôi mà. Thôi vào làm việc đi, đến giờ rồi.
Tôi cảm nhận được mọi người nhìn tôi bằng ánh mắt rất khác lạ, nhưng cũng hông hiểu sao lại thế. Tôi cố ý hỏi chị Bích thì chị ấy cũng bảo không biết, vì ban nãy chị ấy cũng không tham gia. Mà kỳ lạ hơn là điện thoại tôi trong ngày hôm đó có rất nhiều số lạ gọi đến, mà toàn hỏi có đi có đi khách không, tôi trả lời nhầm máy vài lần thì bực quá, phải tắt luôn điện thoại đi cho yên.
Nhưng mà sau đó trong lòng tôi cũng bắt đầu lờ mờ nhận ra chuyện gì đó rồi. Chỉ không biết là chuyện gì thôi.
Mãi đến đầu giờ chiều khi anh Hải đi tiếp khách về mới gọi riêng tôi vào trong phòng, bảo tôi:
– Thanh, em đã biết chuyện gì chưa?
– Dạ? Chuyện gì là chuyện gì hả anh? À mà hôm nay em thấy mọi người lạ lắm, nhưng hỏi thì không ai nói. Anh biết chuyện gì thì nói cho em với.
Anh Hải mệt mỏi ngước lên nhìn tôi, im lặng hồi lâu rồi thở hắt ra một hơi, đặt điện thoại lên bàn:
– Đây, em xem đi.
Tôi ngơ ngác cầm điện thoại lên, thấy một đoạn clip quay lại cảnh tôi với Vũ quan hệ với nhau dưới hồ bơi, nhưng mà toàn bộ người Vũ thì đã bị che đi, chỉ để lại mỗi mình mặt tôi thôi. Quay rõ mặt nên tôi có mười cái mồm cũng không chối được.
Sắc mặt tôi ngay lập tức tái xanh tái mét, tôi vội vàng thoát ra ngoài thấy clip này đã được đăng lên rất nhiều web 18+, còn ghi cả số điện thoại của tôi, kèm một dòng: “Em Nguyễn Thùy Thanh, 25 tuổi, nhận đi khách khu vực quanh Hà Nội”.
Tay chân tôi mềm nhũn, kinh hãi ngước lên nhìn anh Hải, chưa kịp nói gì thì anh ấy đã lên tiếng:
– Có người vừa mới gửi link cho anh đấy. Còn đăng lên cả các nhóm trên Facebook nữa. Đăng lên Facebook thì không có clip mà chỉ có mặt em thôi, không che đậy gì hết. Anh cứ nghĩ lần lên Ba Vì đó bọn em cẩn thận lắm rồi, thế mà…
***
Lời tác giả: Mai là thứ 7, lẽ ra tớ nghỉ nhưng vì truyện đang đến đoạn gay cấn nên sẽ dời lịch nghỉ vào ngày chủ nhật. Cảm ơn mọi người!!!