Sau khi nghe xong câu này, sắc mặt của anh bất chợt cứng ngắc, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn tôi:
- Em nói gì thế?
Tôi cố làm ra vẻ bình tĩnh, lạnh nhạt đáp:
- Mấy ngày vừa rồi em đã suy nghĩ rồi, em cảm thấy rất mệt mỏi trong mối quan hệ này, không muốn tiếp tục nữa.
- Trà, đừng đùa như thế.
- Em không đùa.
Anh ngồi thẳng lưng, thái độ không còn vẻ ngạc nhiên nữa mà trở về trầm ổn như thường ngày, chỉ có ánh mắt là không thể che giấu, trở nên tôi thâm và thâm sâu khôn cùng.
- Mấy ngày trước vẫn bình thường, giờ tự nhiên em nói mệt mỏi thì anh không hiểu được. Em cho anh lý do đi.
- Thật ra trước em thích bác sĩ lắm, ngưỡng mộ bác sĩ cực kỳ. Vì thần tượng nên em mới muốn yêu một người làm nghề y. Nhưng mà khi yêu rồi mới thấy vất vả thật đấy.
Tôi cười cười, cầm cốc nước cam lên uống một ngụm, rõ ràng vị nước cam rất ngọt nhưng tôi lại chỉ thấy nhạt thếch. Tôi bảo:
- Một tuần anh đi trực hai lần, nửa đêm đang ngủ cũng dậy đi mổ. Lúc đầu em nghĩ công việc mỗi người mỗi khác, nhưng càng lúc em càng thấy hình như đây không phải người mình cần. Em muốn một người ôm em ngủ cả đêm mà không bị làm phiền vì điện thoại gọi đi mổ, em cũng muốn có một người đàn ông gồng gánh giúp em trong công việc. Anh biết đấy, giờ một mình em quản lý công ty, không có ai giúp đỡ cả, em cần một người đàn ông có thể giúp em trong việc kinh doanh, đi công tác cùng em, không phải một người đêm về khuya, sáng đi sớm, lúc nào cũng dặn em "anh phải đi mổ, em dậy tự ăn sáng nhé".
- Trà, đó là công việc của mỗi người, có thời gian rỗi anh đều dành cho em.
- Ừ, em biết chứ. Nhưng anh hiểu về kinh doanh không?
Tác giả: Phạm Kiều Trang Anh không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn tôi. Tôi sợ không dám nhìn thẳng vào anh, sợ sẽ lộ ra mình nói dối mất nên đành tiếp tục nói:
- Không hiểu đúng không? Cũng như em không hiểu được công việc của anh ấy, em không thông cảm được.
- Em đã nghĩ rất nhiều rồi, em dù sao cũng chỉ là đàn bà con gái thôi, em cần một người đàn ông để dựa dẫm. Không phải là chỉ ở khía cạnh cuộc sống mà còn ở công việc nữa. Về cuộc sống, em chưa thể hoàn toàn dựa dẫm vào anh, bởi vì một tuần sẽ có vài ngày hoặc nhiều ngày anh để em ở nhà một
mình. Về công việc, anh với em làm hai ngành trái ngược, anh cứu người, em kinh doanh. Em không thể dựa vào một bác sĩ được.
- Thế nên em muốn chia tay, tìm người khác phù hợp với em hơn?
- Vâng, đúng thế. Tìm một người phù hợp. Anh cũng nên thể, tìm một người phù hợp với anh. Anh là bác sĩ, làm nghề cao quý như thế, kiểu gì cũng sẽ tìm được một người khác có hoàn cảnh tượng đồng với anh thôi. Còn chuyện với em thì cứ coi như một lần yêu đương bình thường đi, không phải đôi nào yêu nhau cũng có kết quả mà.
Tôi lại nâng cốc nước lên, uống cho tinh thần có thể tỉnh táo mà bình tĩnh đối diện. Thực ra ban đầu tôi định thẳng thắn nói ra tất cả, nhưng khi suy nghĩ thấu đáo, tôi phát hiện ra rằng nếu như tôi nói ra thì sau này chúng tôi sẽ rất khó nhìn mặt nhau, hơn nữa đến phút cuối tôi vẫn muốn tự lừa dối. mình rằng: những điều tốt đẹp anh đã làm là dành cho tôi. Cho nên thà im lặng rồi lựa chọn chia tay trong êm đẹp, để sau này tôi và anh còn có thể làm bạn, còn hơn là phải vạch trần sự dối trá đó rồi cả hai đều phải chịu tổn thương.
Anh nói:
- Cái gì cũng có thể thích nghi, tại sao em chọn không cố gắng để có kết quả?
- Em thử rồi đấy chứ, nhưng không thích nghi nổi. Anh biết không? Yêu một người hoàn hảo như anh áp lực lắm. Làm cái gì cũng nghĩ như thế này xứng với anh chưa", "thế này thì anh ấy có chê mình. không?", "đi cùng nhau ra đường lỡ như ai quên cả anh ấy mà quen cả mình nữa thì họ nhìn thế nào?". Nói cái này có hơi buồn cười, nhưng mà nay cả lên giường em cũng thấy áp lực nữa. Đàn ông cứ bảo không quan trọng lần đầu tiên, nhưng khi ngủ với em, anh có nghĩ đến lần đầu tiên của em không?
- Anh không quan tâm.
- Nhưng em thì quan tâm.
Tôi hít sâu một hơi, cố gắng nặn ra một nụ cười:
- Bởi vì anh quá tốt cho nên em mới thấy không phù hợp. Có nhiều lý do lắm, hoàn cảnh, công việc, tính cách. Em thấy áp lực, em thấy không đủ tự tin, nói tóm lại em thấy em với anh không thể kéo dài được nên thôi, chúng ta kết thúc ở đây đi.
Mặc dù không dám nhìn nhưng tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của anh khi đó, có lẽ là rất sâu nặng, sâu nặng đến mức không thể nói thành lời. Anh im lặng bao nhiêu, tim tôi đau bấy nhiêu...
Rất lâu, rất lâu sau, anh nói với tôi:
- Em suy nghĩ kỹ chưa?
- Em suy nghĩ kỹ rồi.
- Có cần thêm thời gian để suy nghĩ lại không?
Anh không hề níu kéo, nhưng lại kiên nhẫn muốn tôi suy nghĩ lại rất nhiều lần, đàn ông càng như vậy hình như lại càng khiến người ta nuối tiếc thì phải. Không hèn mọn, đủ bản lĩnh, bình tĩnh đến đáng kinh ngạc, kể cả khi đột ngột phải nhận lời chia tay.
Tôi lắc đầu:
- Không cần đâu, như thế đủ rồi.
- Ừ. Em đứng lên đi, để anh dọn chỗ bát đĩa này xong rồi anh đi.
Nghe xong câu đó, tim tôi đau đớn như bị ai khoét ra, cảm thấy khổ sở không làm sao chịu nổi. Chia tay rồi mà anh vẫn muốn dọn dẹp giúp tôi rồi mới đi, vẫn chăm sóc tôi nốt lần cuối cùng rồi mới từ bỏ, người đàn ông này, bởi vì anh quá tốt đẹp nên tôi lại càng cảm thấy mình không xứng để được nhận những điều đó. Những thứ ấm áp ấy, mong anh dành cho một người phụ nữ xứng đáng hơn, ít nhất, không phải đàn bà đã từng có một đời chồng và có khuôn mặt giống như cô gái mà anh yêu...
Tôi không dám nói thêm nữa, chỉ khẽ gật đầu rồi đứng dậy đi ra phòng khách, uống rất nhiều nước lạnh để ngăn mình không khóc.
Anh dọn dẹp cho tôi xong xuôi, để mọi thứ ngăn nắp rồi mới lên phòng tự dọn đồ của mình. Thực ra từ khi anh sang ở cùng tôi, đồ đạc cũng không mang nhiều, chỉ có mấy cái áo sơ mi đơn giản, quần âu và vài đôi giày. Mấy lần tôi muốn mua đồ đạc cho anh nhưng lần nào anh cũng gạt đibảo rằng bác sĩ lên khoa thường chỉ mặc quần áo blouse, tôi có mua anh cũng không dùng đến. Tôi nghe thế lại đành thôi.
Hai mươi phút sau, anh mang theo một chiếc vali đi ngang qua chỗ tôi. Chia tay quá nhanh, rời đi cũng quá nhanh, nhất thời chúng tôi vẫn chưa thể nào coi nhau như người xa lạ được. Anh vẫn đưa cho tôi mấy vỉ thuốc rồi dặn dò:
- Khi nào em đau đầu thì uống cái này. Đừng để bị căng thẳng quá. Nếu thấy khó chịu thì cứ ngủ một giấc, không ngủ được thì uống viên màu trắng này.
- Em biết rồi, cảm ơn anh.
- Anh biết em cần thời gian. Nếu như em suy nghĩ lại, cảm thấy muốn thay đổi quyết định thì nhắn tin cho anh. Anh chờ em.
Tôi kiên quyết lắc đầu:
- Không cần đâu, em sẽ không suy nghĩ lại. Anh cũng đừng chờ.
Anh không nói nữa, chỉ thở dài một hơi, giơ tay vuốt tóc tôi thêm một lần rồi nói:
- Đi Sài Gòn về mệt rồi, ngủ sớm đi.
- Vâng.
Tôi không dám tiễn anh mà chỉ ngồi nguyên ở trên ghế nhìn anh rời khỏi nhà tôi, tôi sợ nếu mình đứng dậy thì sẽ yếu đuối ôm lấy anh, bảo anh đừng đi nữa mất. Khi anh ra đến cửa, hình như bỗng dưng nhớ đến điều gì đó nên dừng bước, quay đầu nói với tôi một câu:
- Trà.
- Vâng.
- Hôm anh đi trực, anh có sang nhà bố mẹ tìm em.
Lần này đến lượt tôi kinh ngạc nhìn anh, hôm ấy tôi nghe được cuộc nói chuyện giữa anh và mẹ nên ra quán café ngồi, anh hỏi thì tôi vẫn cố chấp nói dối rằng mình sang nhà bố mẹ. Giờ anh nói vậy tôi mới biết là anh đã biết tôi nói dối từ lúc đó nhưng không muốn vạch trần tôi.
Nhìn vẻ mặt của tôi, anh chỉ mỉm cười, nhưng lần này nụ cười không còn ấm áp nữa mà rất thế lương:
- Em nói người phù hợp với em, có thể giúp em trong việc kinh doanh, là người ngồi ở quán café cùng em hôm đó à?
Anh cố ý không dùng từ "chồng cũ" của tôi, nghĩa là đến nước này vẫn dành cho tôi một sự tôn trọng, sự tôn trọng của một người đàn ông trưởng thành và bao dung cho tôi vô điều kiện. Tôi cũng cười, lúc này mới hiểu được tại sao khi tôi nói những lời kia, anh lại có thể bình tĩnh như thế, quyết định rời đi cũng nhanh như thế.
Anh hiểu lầm rằng tôi vì Thái nên muốn chia tay, thế nhưng không hề trách móc cũng không hề mắng chửi tôi. Thế cũng tốt, như vậy chia tay càng nhẹ nhàng.
Tôi đáp:
- Cũng có thể nói như vậy.
Anh lặng lẽ quay lưng, trả lời tôi bằng một câu rất giản đơn:
- Anh biết rồi, anh đi đây.
Sau khi nghe tiếng xe của anh đi khỏi nhà mình rồi tôi mới khóc, nhưng cũng không dám khóc to mà chỉ dám rơi vài giọt nước mắt rồi nín lại, sợ ảnh hưởng đến em bé trong bụng tôi.
Anh là bố của con tôi, nhưng không thể ở bên tôi, cuộc tình này vốn dĩ khi bắt đầu đã không có kết quả, nhưng dù sao lại được đứa con là tốt rồi. Con của tôi có gen của anh sẽ thông minh và giỏi giang như anh, con của tôi sẽ được thừa hưởng đức tính tốt đẹp của anh nữa. Thế nên bằng mọi giá, dù khó khăn bao nhiêu thì tôi vẫn muốn giữ đứa con này cho riêng mình.
Tác giả: Phạm Kiều Trang Bầu trời thuộc về mình thì phải nắm trong lòng bàn tay, đặt giữa hai đầu lông mày, mà những người và việc không thuộc về mình thì không cần phải gắng gượng bắt lấy. Chia tay anh là sự lựa chọn của tôi, để bảo vệ chính đứa con này, sẽ không ai có thể thay đổi quyết định của tôi cả.
Vì con, tôi quyết định phải vui vẻ sống tiếp, không có anh nữa vẫn trèo lên giường ngủ một giấc thật ngon, ngày hôm sau tỉnh giấc tự làm đồ ăn sáng, tự uống sữa. Thu cũng nghỉ làm đến thăm tôi, thấy tôi chỉ còn ở một mình trong nhà, nó thở dài:
- Mày sao rồi? Ổn không?
- Ổn.
- Không đau đầu nữa chứ?
- Hết rồi, giờ khỏe lắm. Chẳng nghĩ gì cả, chỉ nghĩ đến con thôi.
- Ừ. Muốn nói chuyện không? Nếu có thể thì nói ra hết cho dễ chịu, đừng ôm tất cả một mình rồi lại buồn.
Tôi gật đầu, sau tất cả vẫn bình tĩnh một cách đáng kinh ngạc:
- Tạo với anh Thành chia tay rồi, mới chia tay hôm qua.
Thu hiểu rõ tôi, nó biết tôi không phải loại người hỗ giận dỗi là sẽ nói lời chia tay, bất cứ chuyện gì tôi cũng phải suy nghĩ rất kỹ rồi mới quyết định, cho nên nó chỉ bảo:
- Mày nói lý do đi, tao nghe đây.
- Tao phát hiện ra một chuyện.
- Ừ.
- Mày nhớ lần uống bia ở nhà tạo không, chơi trò uống hoặc trả lời ấy.
- Ừ nhở.
- Mày có hỏi anh ấy một câu, điều khiến anh ấy nuối tiếc nhất là gì, mày nhớ không?
- Nhớ. Ông ấy bảo bỏ lỡ một người.
- Ừ. Tạo mới phát hiện ra là người mà ông ấy bỏ lỡ là một người rất giống tao.
Tôi cười:
- Hóa ra cái gì cũng có lý do cả mày ạ. Vì ông ấy yêu cái chị kia mà không đến được nên mới tìm một người giống chị ấy. Gọi nôm na là thay thế đấy. Bảo sao tự nhiên một người làm bác sĩ, học rộng, sáng sủa đẹp trai, thế mà lại đi đâm đầu vào đứa một đời chồng như tạo.
Thu tròn xoe mắt nhìn tôi, ngạc nhiên đến mức mấy giây sau cũng chẳng thể nói được lời nào. Qua một lát, nó mới khó khăn đáp:
- Sao... sao mày biết? Mấy chuyện đó làm sao mà tự nhiên biết được? Với cả biết đâu chỉ tình cờ mày giống bà kia thôi, chứ ông ấy không nghĩ thế. Bọn nó thích ông Thành nhiều lắm, bọn nó muốn chia rẽ chúng mày thôi, mày đừng tin mồm ai rồi ảnh hưởng đến tình cảm của mình.
Tôi kể lại cho Thu nghe những thứ mà tôi đã nghe và đã thấy, kể cho nó cả lý do tại sao tôi lựa chọn im lặng nói lời chia tay, không cho anh biết về đứa con. Thu nghe xong mới ôm tôi vào lòng, nó bảo:
- Ừ, tạo nghĩ mày làm thế là đúng đấy. Thời đại này chẳng cần có chồng vẫn sống vui vẻ được như thường. Mày có công việc, có tiền, mày tự nuôi con mày được. Giờ mà cố lấy nhau thì phải vượt qua nhiều sóng gió nữa, với cả, nếu như ông ấy không quên được người cũ thì mình cũng không việc gì phải tự làm khó mình cả.
Tôi hiểu tại sao Thu lại khuyên tôi như thế, bởi vì nó sợ tôi nếu cố giữ tình cảm này đến cùng thì sẽ phải chịu nhiều áp lực, mà bệnh của tôi thì không thể tiếp tục tái phát, cho nên nó mới muốn tôi có thể bình yên mà sống, không cần cố gắng nữa.
- Ừ, có con là được rồi. Đợi vài hôm nữa ổn ổn, tạo về ở với bố mẹ.
- Ừ, về ở với bố mẹ cho bố mẹ chăm. Bầu bì như thế này mày ở một mình, tạo không yên tâm, đang định dọn qua với mày đây.
- Tạo không sao mà. Đợi sang tuần đi siêu âm với tạo nhé.
- Ừ, tao biết rồi. Từ giờ đến lúc đó tạo ở với mày được không? Tao đang dỗi ông Luân, trốn sang đây Ở với mày cho lão khỏi tìm đến nhà.
- Sao thế? Sao lại dỗi?
- Lão ấy cứ đòi cưới, bực cả mình.
Tôi không nói gì nữa mà chỉ cười, Thu với anh Luân có hoàn cảnh tương xứng thì sẽ có tương lại thôi, sớm hay muộn rồi cũng sẽ cưới. Và tôi cũng có con, thế là hạnh phúc rồi.
Những ngày tiếp theo đó tôi vẫn nghỉ làm, chỉ ở nhà nghỉ ngơi và điều hành công ty qua hệ thống, giấy tờ cần ký tay thì thư ký sẽ mang đến tận nhà cho tôi.
Trong mấy ngày này chúng tôi không liên lạc với nhau, nhưng có mấy lần tôi bấm vào nick facebook của anh, thấy màn hình messenger có dấu ba chấm, hiển thị đối phương đang soạn văn bản. Nhưng tôi đợi mãi, đợi mãi mà vẫn không thấy tin nhắn gửi sang.
Có lẽ anh viết rồi lại xóa, viết rồi lại xóa, cuối cùng vì không muốn gửi đi nữa nên đành lựa chọn tiếp tục im lặng.
Tôi cũng nhớ anh nhưng không có cách nào cả, con người tôi là vậy, yêu có thể hết lòng nhưng khi đã quyết định buông tay thì không quay đầu cũng không nhìn lại. Dù trong lòng còn yêu đến mức không thể từ bỏ được. Nhưng như vậy cũng có nghĩa lý gì đâu, tất cả đã chấm dứt rồi.
Có một đêm tôi bỗng nhiên tỉnh dậy, thấy Thu vẫn chưa ngủ, nó đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới. Tôi tưởng nó đang làm gì nên lên tiếng hỏi:
- Sao mày còn chưa ngủ? Đứng đó nhìn gì đấy?
- À, không có gì.
Nói xong, nó buông tay cho rèm trượt xuống rồi quay lại giường, lật chăn nằm xuống bên cạnh tôi:
- Ngủ đi, tạo nhìn mây nhìn trời ấy mà. Bầu bì đừng có thức đêm.
Tác giả: Phạm Kiều Trang
Nói là nói thế nhưng không hiểu sao tôi không tiếp tục ngủ được, rất lâu sau bỗng nhiên lại nghe tiếng ô tô nổ máy đi ra khỏi khu nhà mình. Tiếng ô tô này rất quen, làm tôi nhớ một người, nhưng mà bởi vì đã chia tay rồi nên tôi không dám tưởng tượng ra rằng anh đã đứng suốt đêm trước nhà tôi nữa...
Phụ nữ mạnh mẽ gai góc quá cũng thật đáng sợ, mang trên người áo giáp nặng nề, dù đau khổ đến mấy vẫn muốn kiên cường chống chọi với sóng gió cuộc đời. Với một kẻ tâm thần như tôi, có thể cố gắng đến vậy âu cũng là sức cùng lực kiệt rồi.
Một tuần sau đó, Thu đưa tôi đến bệnh viện siêu âm thai. Lần trước bác sĩ ở viện tâm thần nói bé con mới chỉ bốn tuần, vẫn chưa có phôi thai, cho nên tôi đợi đến tuần này để đi kiểm tra lại.
Ban đầu tôi muốn đến bệnh viện Phụ sản, nhưng Thu lại chở tôi đến bệnh viện anh làm. Nó bảo bệnh viện này gần nên đưa tôi đến, nhưng trong lòng tôi biết rõ, nó không dám nói với anh chuyện tôi mang thai nên muốn đưa tôi đến đây, để biết đâu anh có thể tình cờ thấy tôi.
Tôi không nói được nó, vả lại cũng đến nơi rồi, chẳng lẽ lại đi về. Khoa phụ sản cách khoa ngoại mấy dãy nhà nên trường hợp chúng tôi có thể đυ.ng mặt rất ít, cho nên tôi chần chừ một lúc rồi cũng đành đi vào.
Đăng ký siêu âm xong xuôi, ngồi chờ ngoài hành lang đến tận hơn một tiếng mới được gọi vào. Lần này bác sĩ siêu âm cho tôi là một bác sĩ rất trẻ, chị ấy nhìn tôi rất kỹ, sau đó lại xem đi xem lại bệnh án của tôi, lúc lâu sau mới bảo:
- Thai năm tuần, hiện tại chưa thấy phôi thai. Hẹn kiểm tra lại sau một tuần nữa.
- Vâng ạ. Còn lại mọi thứ vẫn bình thường chứ bác
- Giai đoạn này tôi chưa thấy phôi thai nên chưa kiểm tra được bất thường nhé. Cứ một tuần nữa chị đến đây siêu âm lại, có kết quả tôi sẽ thông báo.
- Vâng.
- Mà chị mới điều trị ở viện sức khỏe tâm thần, bệnh viện Bạch Mai à?
- À vâng...
- Ừ. Nhớ là đúng một tuần sau đến đây, tôi ghi tên chị vào bệnh án theo dõi, nếu quên thì sẽ có người gọi điện nhắc. Giờ chị ra lấy kết quả rồi về đi.
Vì bác sĩ chưa nói gì nên tôi đành nhận kết quả rồi về nhà, lúc đầu cũng lo lắm nhưng sau khi tra trên
mạng thấy năm tuần vẫn chưa có phôi thai là bình thường, chỉ có điều phải theo dõi thật cẩn thận, tôi cũng thấy đỡ áp lực đi ít nhiều.
Trong thời gian chờ đợi tới kỳ khám lại, Thu vẫn ở với tôi, còn tôi và anh cũng không ai liên lạc với ai nữa. Cứ như vậy, mỗi ngày đều trở nên dài đằng đẵng với nỗi bất an của tôi, đến tròn tuần thứ sáu thì tôi quyết định quay lại bệnh viện chỗ anh để kiểm tra theo đúng lời dặn của bác sĩ.
Thế nhưng trái với kỳ vọng của tôi, lần này siêu âm xong, chị bác sĩ kia lại nói:
- Sáu tuần bốn ngày, túi thai rỗng, không có phôi thai.
Giống như sét đánh bên tai, tôi bàng hoàng không tin được, hai mắt đỏ hoe vội vã nhổm dậy:
- Chị ơi chị kiểm tra có nhầm không ạ? Chị xem lại kỹ giúp em đi xem có nhầm không ạ?
- Tôi siêu âm kỹ rồi. Đến tuần này mà không có phôi thai nghĩa là thai hỏng rồi. Sớm muộn cũng sẽ bị đào thải ra khỏi tử ©υиɠ.
- Không đâu, con của em sao không có phôi thai được. Con của em phải có phôi thai chứ?
- Chị cứ bình tĩnh. Con rồi sẽ có trở lại, trường hợp này tôi khuyên chị nên làm thủ thuật bỏ thai đi, không đến khi nó hỏng trong tử ©υиɠ sẽ dễ gây nhiễm trùng, sau này sẽ khó có thai được nữa.
Khó khăn lắm mới có thai, giờ lại bị như vậy, tôi gần như mất hết cả bình tĩnh, ngồi khóc tu tu như một đứa trẻ. Không hiểu sao sốc như thế mà bệnh của tôi không tái phát, lúc ấy chỉ thấy đau đớn và thương con thôi, không nghĩ đến điều gì khác được. Tôi vừa khóc vừa nói:
- Em xin chị, chị giúp em kiểm tra lại lần nữa đi. Em không bỏ thai đâu. Hay là đến vài ngày nữa mới có phôi thai, giờ vẫn chưa thấy đúng không hả chị?
- Tuần này là tuần thứ sáu rồi mà chưa có tức là không có. Phôi thai buộc phải xuất hiện từ tuần thứ năm trở đi. Tuần thứ sáu có thể chưa nghe được tim thai nhưng buộc phải có phôi thai, chị hiểu không?
- Không đâu... không đâu...
- Tôi kê thuốc cho chị để làm thủ thuật bỏ thai nhé. Sáu tuần rồi mà không có phôi thai thì phải lấy túi đi ra khỏi tử ©υиɠ, không thể tiếp tục để lâu được. Muốn giữ lại tính mạng buộc phải làm thủ thuật.
- Không, tôi không làm. Tôi muốn giữ con. Tôi không làm.
- Cái cô này, không muốn sống nữa à? Cô cố giữ đến khi nó nhiễm trùng tử ©υиɠ, nhiễm trùng máu thì cô định sao?
Nghe thế, tôi thật sự tủi thân đến mức khóc oà lên. Con của chúng tôi... đứa con mà tôi khó khăn lắm mới có thể có được lại không có phôi thai, không thể nào đến được với thế giới này. Tôi không cam tâm nên nhất quyết nói:
- Có chết tôi cũng không bỏ, tôi không bỏ thai.
- Uống thuốc này rồi chuẩn bị làm phẫu thuật đi.
Chị ta nói xong liền đưa cho tôi một viên thuốc màu trắng, tôi khóc không uống, nhưng chị ta cứ quát ép tôi uống bằng được, bảo tôi:
- Đây là thủ thuật buộc phải làm, uống viên thuốc này đi rồi chờ lấy thai ra. Thai giờ đã hơn sáu tuần rồi, không lấy ra sẽ nhiễm trùng, có khi phải cắt bỏ luôn tử ©υиɠ. Chị muốn giữ bào thai đã chết hay muốn sau này tiếp tục có thai nữa?
- Không, tôi không uống. Con tôi chưa có phôi thai thôi, không phải hỏng.
- Uống đi.
Tôi với chị ta đang giằng co thì bỗng nhiên của phòng siêu âm bật mở, tiếp theo có một bóng hình mặc blouse trắng quen thuộc từ bên ngoài chạy vào.
Tôi giật mình ngẩng đầu lên nhìn, chị bác sĩ kia cũng vội vàng đứng dậy, lắp bắp nói:
- Anh... anh... anh đến có việc gì?
Anh nhìn lướt qua tôi đang nằm trên bàn, sau đó ánh mắt dán chặt vào màn hình siêu âm sau lưng tôi. Tôi cứ nghĩ anh sẽ nói với tôi một câu gì đó, trách mắng tôi hoặc là hỏi tại sao tôi lại giấu anh chuyện mang thai.
Thế nhưng anh lại không hề mở miệng nói với câu gì cả, thứ tôi cảm nhận thấy duy nhất chính là thái độ của anh khi nhìn thấy tờ giấy kết quả siêu âm kia thì đột ngột lạnh xuống, lạnh đến mức khiến ai nhìn thấy cũng phải nổi da gà.
Lần thứ hai trong cuộc đời tôi thấy anh nổi giận đến mức hại mắt đỏ lên, bàn tay siết chặt lại thành quyền. Anh nhìn chị bác sĩ kia, kiên định nói từng chữ:
- Ai nói con tôi không có phôi thai?
- HẾT -
Lời tác giả: Đọc đến đây chắc mọi người cũng đều đoán được kết cục của cặp Thành Trà là thế nào rồi nhỉ? Truyện này yên bình, ít sóng gió, nam chính hoàn hảo và tốt đẹp quá nên ngay cả tác giả cũng chẳng biết phải tạo ra sóng gió gì bây giờ, sợ vấy bẩn anh ấy.