Chúng Ta Chia Tay Đi

Chương 24


Tôi không biết mình đã ở bên đường nhìn anh bao lâu, chỉ biết khi giật mình bởi những tiếng còi xe phía sau và cả những tiếng mắng chửi của những người đi đường, ngẩng lên mới biết đèn đỏ đã chuyển sang màu xanh từ rất lâu rồi.

Không thể tiếp tục nhìn, tôi chỉ có thể dẫm chân ga lái đi, nhưng cuối cùng bởi vì không cam lòng cho nên lại quay xe trở về chỗ cũ lần nữa.

Lúc này đã không còn bóng dáng của hai người đó ở tiệm đồ bầu nữa, nhưng cảm giác chông chênh của tôi vẫn còn y nguyên như vậy, trong lòng có thể cảm nhận rõ ràng sự tủi thân lẫn thất vọng trào dâng, rất muốn gọi điện hỏi cho ra nhẽ một trận nhưng lại phát hiện ra thời gian yêu đương của mình có lẽ còn ngắn hơn tuổi thai của người phụ nữ kia, cho nên lại chỉ biết cười chính mình.

Bụng bầu lớn thế chắc hẳn em bé đã bảy, tám tháng rồi nhỉ? Trong khi tôi và anh mới chính thức yêu nhau chưa đầy hai tháng thôi.

Tôi thở dài một hơi, cuối cùng đành lái xe quay về công ty. Vốn muốn vùi đầu vào công việc để không suy nghĩ về chuyện kia nữa nhưng thực sự không làm sao mà tập trung nổi.

Giữa buổi chiều, thư ký mang vào cho tôi một cốc trà. Thấy tôi có vẻ không vui, em ấy mới hỏi:

– Chị sao thế? Mệt ạ?

– Không, hơi đau đầu tý thôi. Không sao đâu.

– Em pha cho chị một viên giảm đau nhé, dạo này thời tiết làm sao ấy, em cũng hay đau đầu.

– Ừ, pha cho chị một cốc đi.

Thư ký đi lại bàn, lấy từ trong tủ thuốc cá nhân của tôi ra một viên giảm đau, bỏ vào cốc nước rồi chờ nó sủi hết. Trong lúc chờ đợi, chúng tôi nói chuyện vài ba câu:

– Tết này chị có dự định gì không? Năm nay năm nhuận nên mùa đông dài thật đấy sếp nhỉ?

– Ừ, tết này vẫn như mọi năm thôi, chị ở nhà ngủ.

– Đang còn trẻ, phải đi kiếm bạn trai đi chứ sếp. Em nghĩ sếp nên tranh thủ yêu đương đi, còn trẻ là còn phải vùng vẫy mà.

Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ cười. Hiền thấy thế lại tiếp tục bảo:

– Mà cái anh hôm trước ở phòng chị là ai thế ạ? Hôm đó em thấy lịch sếp không tiếp khách, không biết có phải là khách của chị không?

– À bạn chị.

– Thế ạ. Nhìn đẹp trai quá sếp nhỉ? Con trai gì mà trắng thế, da còn đẹp hơn cả da em.

– Ừ.

– Anh ấy làm gì thế hả sếp? Có kinh doanh giống mình không? Sao em cứ thấy anh ấy quen quen thế nào ấy, quen lắm, hình như gặp ở đâu rồi.

– Anh ấy làm bác sĩ, ở viện X.

– Ơ thế đúng rồi, hôm trước mẹ em gãy tay nằm viện đấy, hình như anh này mổ đóng đinh cho mẹ em thì phải. Có phải tên Thành không chị?

– Ừ, tên Thành đấy em.

– Trước thấy anh ấy đeo khẩu trang suốt, chỉ thấy mỗi mắt thôi nhưng cũng đã thấy đẹp trai rồi. Giờ thấy cả mặt mới biết đúng là đẹp trai thật sếp ạ. Đã đẹp còn giỏi nữa. Mổ cho mẹ em xong mà hỏi han rất nhẹ nhàng điềm đạm nhé, không gắt gỏng như các ông bác sĩ khác đâu. Eo ơi, cả phòng bệnh của mẹ em ai cũng khen anh ấy đấy.

– Thế à?

– Vâng, em ở chăm mẹ cả tháng em nghe suốt mà.

– Ừ.

Tôi chỉ trả lời cho qua rồi tiếp tục cúi xuống phê duyệt văn kiện, Hiền có lẽ thấy tôi đang bận nên cũng không nói nữa, chỉ đặt cốc nước lên bàn rồi dặn tôi uống, sau đó đi ra ngoài.

Đợi khi cửa đóng lại rồi, tôi mới mệt mỏi vứt bút xuống bàn rồi ngửa đầu tựa vào thành ghế, mệt mỏi nhắm mắt. Trước đây khi mới bắt đầu mối quan hệ với anh, tôi cũng có nghĩ đến chuyện mình xứng hay không xứng với anh rồi. Nhưng giờ mới thật sự thấm thế nào là khoảng cách giữa hai người chênh lệch quá lớn, muốn gạt bỏ đi cũng không biết phải làm sao.

Một người được coi là hoàn hảo như anh, một người được rất nhiều người ngưỡng mộ như anh, liệu sẽ thích một đứa như tôi chứ? Anh phải lấy người có quá khứ trong sạch hơn tôi, xinh đẹp dịu dàng hơn tôi, và còn có thể sinh con cho anh nữa, giống như người đi cùng anh trong tiệm đồ bầu kia kìa.

Mà biết đâu họ đã lấy nhau rồi….

Tôi là kiểu người không thích náo loạn ầm ỹ, chuyện gì cũng muốn suy nghĩ chín chắn rồi mới làm. Thế nên trước khi chất vấn anh, tôi quyết định gọi điện cho Thu một cuộc. Giờ này hình như nó vẫn còn đang say giấc, lúc nghe máy giọng vẫn đầy ngái ngủ:

– Gì thế, tao mới chợp mắt được có tý mà.

– Dậy đi, tao hỏi một chuyện.

Thấy giọng tôi có vẻ nghiêm túc, Thu sững lại một giây rồi ngay lập tức bật dậy:

– Sao thế? Có chuyện gì mà giọng mày có vẻ nghiêm trọng thế? Sao sao?

– Chuyện anh Thành ấy, mày bảo anh mày là bạn của anh ấy đúng không?

– Ừ, nhưng sao?

– Anh mày học cùng lớp thế chắc biết gia đình ông ấy nhỉ? Đám cưới chắc phải mời chứ?

– Ơ con này, mày nói gì thế, cưới xin gì? Ông ấy đã vợ con gì đâu?

– Chắc không?

– Ch… Mà sao tự nhiên mày lại hỏi thế?

– Tao ngủ mơ, thấy ông ấy có vợ con rồi. Mà tự nhiên mơ thế nên nghi ngờ thôi.

– Ôi mẹ ơi, mày làm tao hết hồn. Đúng là con thần kinh. Anh tao chỉ là bạn học cùng lớp đại học thôi, chưa chắc cưới xin ông ấy đã mời, nhưng mà ông ấy ở nhà mày suốt như thế thì có vợ kiểu quái gì được. Mà lúc đi chơi với mình cũng có thấy vợ con gọi điện gì đâu. Mày chỉ khéo nghĩ linh tinh thôi.

Con bạn tôi vừa nói đến đó thì trong điện thoại vọng ra mấy tiếng sột soạt, tiếp theo đó cũng là giọng điệu ngái ngủ quen quen của ai đó:

– Ai thế em?

Thu chột dạ, vội vội vàng vàng bảo tôi:

– Thôi cúp máy đây, bận tý đã.

Nói xong không chờ tôi trả lời lại đã thẳng thừng ngắt máy. Tôi biết con bạn mình “đang bận” thật nên chỉ có thể nhắn tin lại:

– Mày giỏi thật, ông Luân với mày từ khi nào? Khai mau.

– Ông Luân đâu mà ông Luân.

– Tao quen ông ấy không đến hai lăm năm thì cũng phải mười tám năm rồi, ông ấy có đi chuyển giới thì tao vẫn nhận ra giọng bình thường. Thích giấu tao hả?

– Tao sợ mày rồi.

– Khai mau, bọn mày từ khi nào?

– Mới thôi. Lần đầu tiên.

– Không tin.

– Thì thứ hai.

– Có nói thật không?

– Thế mỗi lần gặp làm 3 nháy thì phải tính bao nhiêu?

Mặc dù đang buồn, nhưng đọc xong câu đó tôi cũng phải bật cười. Trước đây Thu luôn bảo với tôi, tiêu chuẩn chọn đàn ông của nó rất đơn giản, chỉ cần tìm được một người “đáng để nó cởi bỏ quần áo” là được rồi. Giờ nó tìm người mà nó muốn gắn bó cả đời, tôi cũng thấy mừng cho nó.

Nhưng, mừng cho bạn mà cũng đồng thời buồn cho chính mình. Cuộc đời vốn dĩ đã không bằng phẳng, giờ yêu một người cũng đầy trắc trở như thế này, biết bao giờ mới chạm tay được đến hạnh phúc đây…

Tôi thở dài một hơi, sau đó không tiếp tục làm việc nữa mà đứng dậy ra về, tiện đường qua siêu thị mua một ít thực phẩm về nấu cơm.

Thời gian gần đây chúng tôi vẫn ở chung nhưng lịch làm việc của anh rất bận, hơn nữa còn thường xuyên phải đi trực nên một tuần vẫn ngủ ở bên ngoài hai hoặc ba ngày. Kỳ thực lúc ở bên nhau anh không có biểu hiện gì đáng nghi cả, điện thoại thì ngoài lúc phải giải quyết công việc ra đều vứt một chỗ, tôi nghĩ mãi mà không hiểu anh có thời gian tìm người đàn bà khác lúc nào? Có bầu to như vậy sao không quan tâm đến người ta mà lại ở bên tôi? Hay là cô gái kia đang có thai, không thể giải quyết sinh lý cho anh được nên mới tìm đến tôi?

Tôi tạm gác lại mọi thắc mắc ở trong lòng, về nhà vẫn bình tĩnh nấu cơm cho anh. Tối hôm đó, mãi đến hơn chín giờ anh mới về, thấy tôi đang ngồi xem tivi, anh theo thói quen rửa tay sạch sẽ trước rồi mới quay lại phòng khách ôm tôi. Nhẹ nhàng hỏi:

– Em ăn cơm chưa?

– Em chưa, đang chờ anh mà. Hôm nay có ca mổ muộn hả anh?

– Ừ, phẫu thuật nối gân nên làm hơi lâu. Sau anh về muộn thì em cứ ăn trước đi, đừng chờ anh không đói.

– Không sao mà, anh mệt không?

– Không, về đến nhà thấy có người ngồi chờ là hết mệt rồi.

Tôi cười cười, thực sự trong mắt tôi anh luôn là người tốt và đáng để người khác kính trọng, cho nên tôi không thể gào thét trách móc anh được, vả lại, tôi cũng chỉ là một người đàn bà yếu đuối bình thường, tôi sợ nếu biết được sự thật sẽ làm mình đau lòng, cho nên cứ chần chừ không dám hỏi.

– Bác sĩ đi tắm đi, em đi hâm lại thức ăn rồi mình ăn cơm.

– Ăn thứ khác được không?

– Anh đừng đòi ăn em, tối qua vừa cho anh ăn no rồi đấy.

– Thế thì anh đi tắm thật đây.

– Thế mới ngoan.

Đợi anh tắm xong, tôi đã dọn ra một mâm cơm có mấy món đơn giản. Anh ngồi xuống bàn, theo thói quen gắp đồ ăn cho tôi trước, sau đó nói chuyện với tôi:

– Tết năm nay em định đi đâu?

– Em chưa biết, mọi năm toàn ước tết được đi du lịch, nhưng giờ chắc là ở nhà thôi.

– Em muốn đi đâu, anh đưa em đi.

– Em muốn sang Nhật.

– Ừ, đợi nghỉ tết rồi anh đưa em đi.

– Tết anh không có dự định gì à? Không về ăn tết với gia đình à?

Tôi cố ý thay chữ “bố mẹ” bằng “gia đình”, tiện đó quan sát thật kỹ thái độ của anh. Thế nhưng anh nghe xong dường như cũng chẳng quan tâm, bình thản đáp:

– Không, nhà anh cũng đông người, vắng anh chắc không sao đâu.

– Nhà anh đông anh em lắm hả?

– Có 2, à không, 3 anh em. Một em trai, một em gái.

– Anh là anh cả à?

– Ừ.

– Bằng tuổi này mà anh cả chưa lấy vợ, bố mẹ không giục hả?

– Cũng giục, nhưng anh còn đang phải chờ đã.

Anh ngẩng lên nhìn tôi, khẽ cười:

– Chờ có người bỏ hết được mọi chuyện, đồng ý lấy anh.

Tim tôi bỗng nhiên đập nhanh một nhịp, có cảm giác như đây là lời cầu hôn của anh dành cho tôi. Mặc dù quen biết lâu rồi, nhưng yêu nhau cũng chưa thể gọi là quá dài để tiến đến hôn nhân được, vả lại trong lòng tôi vẫn còn rất nhiều chướng ngại, cho nên lời nói này tôi sẽ giữ trong lòng, hy vọng một ngày nào đó có thể toàn tâm toàn ý tin đó là lời thật lòng.

Tôi cũng cười:

– Anh biết em sợ nhất cái gì không?

– Biết. Em sợ bị lừa.

Trên đời này, tìm được một người hiểu mình không dễ, tìm được người tinh tế như anh lại càng khó. Tôi không phủ nhận, lặng lẽ gật đầu:

– Em sợ bị lừa. Thế nên em chỉ mong người em yêu đừng lừa em thôi, bất kỳ cái gì, chỉ cần lừa em một lần, em không bao giờ tha thứ.

– Ừ, anh biết.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, dứt khoát hỏi một câu:

– Anh có lừa em cái gì không? Ví dụ như có người khác?

Lúc này, có lẽ anh cũng nhận ra được thái độ của tôi có chút không ổn. Anh không vội trả lời mà chỉ nói:

– Em đang suy nghĩ chuyện gì à?

– Tự nhiên tối qua ngủ mơ thấy anh với một người khác đi mua đồ bầu. Lúc tỉnh dậy vẫn sợ. Người ta bảo linh cảm của phụ nữ đúng lắm, em mơ như thế nên cả ngày cứ nghĩ linh tinh.

Khi tôi nói câu này, vẻ mặt của anh không hề tỏ ra ngạc nhiên, cũng chẳng chột dạ, vẫn bình đạm ôn hòa như thường. Con mắt tôi rất tốt, chỉ cần ánh mắt của đối phương thay đổi một chút thì tôi sẽ phát hiện ra ngay, nhưng riêng anh thì không, dường như anh không hề lừa tôi bất cứ chuyện gì cả.

Anh lặng lẽ đặt vào bát tôi một miếng cá đã được nhặt sạch xương, trả lời một câu khiến tôi không thể ngờ được:

– Ngày mai anh sẽ kê thuốc tuần hoàn não cho em. Em gặp ác mộng do rối loạn căng thẳng sau sang chấn hoặc căng thẳng stress quá mức.

– Gì ạ?

– Đặc điểm hoạt động của vỏ não là xen kẽ quá trình hưng phấn và ức chế. Thường ban ngày vỏ não nghiêng về hưng phấn, ban đêm nghiêng về ức chế. Mơ là hiện tượng một số điểm phát sóng lan tỏa trên bề mặt vỏ não, nếu ban ngày em căng thẳng, ban đêm mơ thấy ác mộng là chuyện bình thường. Đó không phải linh cảm gì cả, đừng tin vào những thứ phản khoa học đó.

Tôi mắt tròn mắt dẹt nhìn anh, không thể nghĩ được mình đã mất công nói vòng vo như thế mà cuối cùng nhận được câu trả lời như vậy. Vừa thấy tức mà lại vừa thấy buồn cười.

Tôi cố ý nói:

– Thật không? Thật là anh không có ai khác ngoài em không?

– Thật.

– Thế bà bầu đó là ai?

– Làm sao anh biết.

Nhìn vẻ mặt vô tội của anh, tôi muốn không tin cũng không được. Có lẽ lúc đó tôi nhìn nhầm, hoặc là người kia có ngoại hình giống anh mà thôi. Nếu nghĩ kỹ lại thì thời gian ấy anh đang ở bệnh viện làm việc, sao có thể ra ngoài đi mua đồ bầu được.

Tôi quyết định tin anh một lần, tôi bảo:

– Em tạm tin anh đấy.

– Lần sau em đừng xem mấy phim tình cảm Hàn Quốc nữa nhé, anh mua cho em mấy bộ phim cổ trang.

Thấy anh có vẻ sợ kiểu ghen tuông vô lý như vậy, tôi không nhịn được, phì cười:

– Ừ, em không xem mấy phim đó nữa, tối về mất công mơ linh tinh. Thịt kho này ngon này, anh ăn đi.

– Ừ.

Bởi vì tin anh nên tôi không để ý đến chuyện đó nữa, vả lại tôi nghĩ cái kim trong bọc rồi cũng sẽ phải lòi ra, cho nên nếu như anh lừa tôi thì sớm hay muộn gì tôi cũng sẽ biết thôi. Thế nên sau hôm ấy, tôi quyết định gạt tất cả sang một bên để tiếp tục yêu anh.

Công việc của anh rất bận, có những đêm vừa về đến nhà, chưa kịp ăn bát cơm đã bị gọi đi mổ. Đến khi xong việc trở về thì tôi đã đi ngủ rồi, thậm chí tôi cũng bắt đầu quen với việc nửa đêm lơ mơ thấy có người đi vào phòng, nằm xuống cạnh mình. Ngửi thấy mùi thuốc khử trùng quen thuộc, tôi theo thói quen vòng tay sang ôm lấy anh, lại một lần làʍ t̠ìиɦ trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, đến khi mệt nhoài lại thϊếp đi trong ngực của người đàn ông ấy.

Có lẽ, quãng thời gian yên bình hiếm hoi đó chính là thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời này của tôi. Yêu và được yêu một người tuyệt vời như vậy khiến tôi thấy yêu đời hơn rất nhiều, đôi lúc soi gương còn thấy mình dường như đã lột xác hoàn toàn so với mấy năm trước đây, gương mặt đầy nét thanh xuân rực rỡ.

Có một lần, sáng sớm tôi mở mắt tỉnh dậy thì anh đã đi làm rồi, mở điện thoại lên thì thấy có tin nhắn của anh:

– Anh lại có ca mổ sớm, em dậy ăn sáng đi rồi hãy đi làm nhé.

Tôi biết anh bận, rất bận, nhưng nghề y là nghề cao quý cứu người nên không thể trách được, chỉ có thể trả lời:

– Em biết rồi, anh cũng phải ăn no vào đấy, đói run tay không mổ được đâu.

Rất lâu sau cũng không thấy anh nhắn tin lại, tôi nghĩ chắc anh đang đeo găng tay mổ nên cũng không chờ đợi nữa, xuống nhà ngoan ngoãn tự nấu đồ ăn sáng.

Ăn uống dọn dẹp xong xuôi, lúc tôi lên phòng lần nữa mới thấy anh nhắn:

– Vẫn chưa kịp ăn gì, anh đói.

– Không ra ngoài ăn được hả anh?

– Một tiếng nữa lại có ca mổ, giờ anh còn phải duyệt bệnh án nữa. Thôi để tý nữa trưa rồi ăn luôn.

Tôi nghĩ tối hôm trước anh cũng bận không kịp ăn gì, sáng nay cũng nhịn đói đi làm sớm nên thương lắm. Thế là đành làm thêm một phần đồ ăn sáng, bỏ vào hộp rồi tiện đường đi làm qua bệnh viện thì mang đến cho anh.

Lúc tôi đến nơi thì không thấy anh đâu cả, gọi điện thì hình như anh đang bận nên cũng không nghe máy, đang loay hoay không biết phải để đồ ăn ở đâu thì bỗng nhiên chị bác sĩ hôm trước lại xuất hiện, bảo tôi:

– Em đến tìm anh Thành à?

– Vâng ạ. Anh ấy không có ở đây hả chị?

– Anh ấy đang đi khám bệnh rồi, em vào phòng chị ngồi tạm. Chờ tý anh ấy quay lại đấy.

Tôi định từ chối, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy mình làm thế cũng không phải phép lắm nên đành đi theo chị ấy. Lúc tới nơi, nhìn biển tên phòng tôi mới biết chị ấy là phó khoa, tên là Đỗ Thanh Hằng.

– Em ngồi đi. Chắc em vẫn còn ít tuổi thôi nhỉ? Nhìn em có vẻ còn trẻ.

– Vâng, em mới hai mươi sáu. Nhìn chị cũng trẻ lắm, chắc hơn em một, hai tuổi thôi.

– Chị hai chín rồi, kém anh Thành 4 tuổi.

– À vâng.

– Nghe nói em với anh Thành đang yêu nhau à?

Trước đây chị ấy đã hỏi tôi vấn đề này một lần rồi, lúc ấy chưa chính thức yêu nhau nên tôi chỉ nói chúng tôi là bạn. Bây giờ yêu nhau rồi nhưng chuyện tôi với anh còn chưa biết sẽ đi đâu về đâu, vả lại lần trước anh đánh nhau với Thái vì tôi đã ầm ỹ một lần rồi, tôi không muốn người khác biết anh yêu đàn bà một đời chồng như tôi nên tôi cười:

– Không ạ.

– À ra thế. Thế mà mấy người trong khoa cứ đồn hai người đang yêu nhau. À mà hình như em có chồng rồi chứ nhỉ? Cái anh mà hôm nọ làm ầm lên ở khoa hồi sức ấy. Hai người ly hôn rồi à?

– Vâng, bọn em ly hôn rồi.

Tôi không thích hỏi đến vấn đề này, nhưng cũng không muốn tỏ thái độ khó chịu ra mặt, chỉ trả lời thế rồi thôi. Thế nhưng chị ấy lại tiếp tục nói:

– Vì chuyện đó mà anh Thành bị mất vị trí trưởng khoa, kỷ luật Đảng, cảnh cáo trước toàn bệnh viện, bị đình chỉ công tác hai tuần. Em có biết không?

– Lúc đầu em không biết, mãi sau lúc em đến khoa để cảm ơn anh ấy mới biết anh ấy bị đình chỉ. Em không nghĩ là nặng thế.

– Lần trước chị có nói với em rồi đấy, anh ấy là bác sĩ giỏi không những của khoa mà còn của cả bệnh viện nữa, nói chung đối với khoa chị thì tương lai của anh ấy rộng mở lắm. Giờ tự nhiên dính vào mấy việc như thế ảnh hưởng rất nhiều em ạ. Cũng may là chú giám đốc vẫn còn nương tay, cho anh ấy tiếp tục làm việc ở khoa, nếu không thì phải chuyển đi khoa khác rồi.

– Thật ra em cũng không mong chuyện đó xảy ra, em cũng không muốn vì mình mà anh Thành bị ảnh hưởng nhiều như thế chị ạ. Giờ chỉ mong mọi thứ lắng xuống rồi anh ấy được về vị trí cũ, mọi thứ quay lại như bình thường thôi.

– Ừ, chị hiểu mà. Tất cả mọi người ai cũng quý anh ấy, ai cũng mong như vậy cả. Nhất là bố mẹ anh ấy, hai người kỳ vọng ở anh Thành nhiều lắm, lúc biết chuyện anh Thành bị đình chỉ công tác, mẹ anh ấy cứ khóc suốt.

– Thế ạ?

– Ừ, con trai giỏi giang của nhà người ta mà. Mẹ anh ấy quý con trai hơn vàng nên thấy thế thì buồn là đúng rồi. Lúc bác ấy biết chuyện, cứ nghĩ là anh Thành yêu em mới làm thế nên giận lắm.

– Vâng, bọn em không có gì đâu ạ. Chắc bác hiểu nhầm.

– Ừ, thật ra chị thấy phụ nữ một đời chồng thời đại này cũng chẳng nặng nề như trước, giờ cứ độc lập kinh tế thì yêu ai chẳng được, đúng không? Mỗi tội người già thì tư tưởng không thoáng như lứa trẻ bọn mình nên mới thế thôi.

Nghe xong câu này, tôi ngẩng đầu lên, chợt phát hiện ra gương mặt chị ấy có nhiều nét rất quen, quen lắm mà không nhớ ra tại sao lại quen như vậy. Tôi có cảm giác như những lời nói đầu tiên của chị Hằng giống như đang trách móc mình, nhưng câu cuối lại cố ý nói như kiểu muốn an ủi động viên tôi. Cái kiểu vừa đấm vừa xoa này khiến cho người ta không thể biết được đối phương có ý tốt hay là xấu.

Tôi đáp:

– Vâng. Em cảm ơn chị ạ.

Chúng tôi vừa nói đến đây thì điện thoại tôi đổ chuông, có lẽ anh thấy cuộc gọi nhỡ của tôi nên gọi lại. Tôi không muốn tỏ vẻ thân mật nên chỉ nói:

– Alo.

– Em gọi anh à? Anh vừa đi khám bệnh nên không cầm điện thoại.

– À vâng. Em qua viện có ít việc nên gọi anh.

– Em đang ở đâu?

– Em đang ngồi phòng chị Hằng.

– Ngồi yên đó, giờ anh qua.

– Vâng.

Cúp máy xong, chỉ chưa đầy hai phút sau anh đã đến chỗ tôi, chị Hằng vừa nhìn thấy anh đã ngọt ngào nở một nụ cười:

– Anh khám xong rồi à?

– Ừ.

Anh trả lời cũng không nhìn chị ấy lấy một cái mà chỉ đi thẳng lại phía tôi, tôi cố ý tỏ ra xa cách bao nhiêu thì anh lại thản nhiên bấy nhiêu. Anh liếc hộp đồ ăn trên tay tôi, hai mắt lập tức liền sáng lên, còn cười một cái thật tươi:

– Đi thôi. Sang phòng bên này với anh.

---------