Khi cùng Nguyên Thiện thành thân, Hoa Ly còn chưa 18, thế nên trong đêm tân hôn, Nguyên Thiện ôn nhu nói rằng không muốn chạm vào nàng quá sớm, ưng thuận đối đãi nàng đến mười sáu tuổi mới thực hiện lời hứa viên phòng, nguyên khăn* có lạc hồng*, chẳng qua là hắn cắn ngón tay lấy máu bôi lên.
* Nguyên khăn: ga giường màu trắng ở đêm tân hôm ngày xưa, nếu như trên đó có máu chứng tỏ người con gái đó đã phá trinh.
* Lạc hồng: Máu xử nữ.
Hắn là vì nàng suy nghĩ hết thảy, hiện giờ lại bị Nguyên Đình tàn nhẫn hủy diệt rồi.
"A a!"
Nàng ở trong lòng ngực hắn bị đâm đến nỗi trên dưới phập phồng, đôi môi đỏ thắm phát ra thanh âm vừa thống khổ vừa khuây khoả, trong đôi mắt vô hồn đã ngập nước, nước mắt loang lổ trên khuôn mặt trắng bệnh, Nguyên Đình lại không cho nàng cơ hội tránh né, một bên va chạm vòng eo, một bên nhấm nháp hương vị của đôi môi nàng.
Hắn hôn cũng không quá ôn nhu, cắи ʍút̼ điên cuồng như muốn hút hết mật ngọt trong miệng nàng, hai cánh môi kiều nộn sưng đỏ tấy lên rất nhanh, hương vị máu tươi dường như càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ nam nhân này đến phát điên.
Nam nhân giữ chặt vòng eo trắng mềm của nàng, cự long lại đâm sâu thêm một chút, cũng lại mạnh thêm một chút, thịt non kiều mị sưng đỏ bên trong bị không ngừng bị cọ xát, hoa kính nhỏ hẹp càng bị căng ra, sự xâm nhập khác thường làm phía dưới của Hoa Ly trướng nghẹn đến không thở nổi, hô hấp nàng trở nên cấp bách hoảng loạn, nước mắt chảy thành dòng từ gò má tới trước ngực.
Mái tóc đen như lụa ở phía sau của nàng rối tung, hắn hướng nhũ hoa đang đong đưa của nàng mà trực tiếp hôn xuống, cắи ʍút̼ đến mức nhũ tiêm đỏ ửng, lại cố tính phát ra thanh âm hưởng thụ trầm thấp.
"Ô...a... Ân ân!"
Hoa Ly cắn nát cánh môi cũng không nhịn xuống được việc khóc ngâm, nàng ngồi trên người hắn, kẹp giữa hai chân là cự long hung hăngđáng sợ, khi ngồi thẳng xuống, vật thô to đó tiến vào huyệt thịt ở thế chẻ tre thẳng tắp làm nàng hoa cả mắt.
Nàng cực kỳ hận hắn!
Hắn lại cực kỳ yêu nàng.
"A Ly đang ăn cự vật của trẫm, toàn bộ đều bị ngươi nuốt mất, có phải hay không đâm vào rất sâu? Muốn nhẹ chút hay là nhanh chút? Nói cho trẫm, ngươi thích trẫm như thế nào cắm?"
Phía trên người hắn vẫn còn long bào, phía dưới lại không còn gì, dương cụ hung ác tiến vào bên trong cơ thể nàng làm cho người ta sợ hãi, chỗ giao hợp của hai người vì không ngừng trừu sáp. Hai chân bị hắn tách ra, nơi mẫn cảm bị hắn tùy ý thao lộng, Hoa Ly muốn giãy giụa, hai tay lại bị người ở phía sau trói gắt gao, nàng không cầm lòng khóc ngâm, đem tầm mắt nhìn về các nơi để dời đi lực chú ý.
"Không nhìn xem trẫm là như thế nào thao ngươi sao? Ăn cự bổng của trẫm còn có thể da^ʍ dãng đến như thế ..."
Thịt non trong hoa huyệt mềm mại bao bọc tứ phía, theo tốc độ ra vào của hắn càng thêm mẫn cảm, Nguyên Đình từ trước đến nay giỏi về việc nghiên cứu cơ thể con người, trải qua hai mươi năm mới lần đầu khai trai trên người Hoa Ly, lúc đầu đâm cắm loạn lên theo bản năng, hiện tại đã kinh nghiệm chồng chất.
Huyệt nhi bị đâm lộng đến tê dại, qυყ đầυ cự long căng trướng to lớn thúc vào nơi sâu nhất bên trong, làm cho bụng Hoa Ly co chặt một trận, dường như có một dòng nước xiết trực tuôn trào.
"Không... Từ bỏ... Ngô!"
Cuối cùng là không nhịn được mở miệng xin tha, khuôn mặt trắng bệch chuyển đỏ ửng, nước mắt làm ướt đẫm hàng mi cong dài, đôi mắt đẹp không dấu được sự tuyệt vọng ảm đảm, Nguyên Đình bóp lấy phần cổ đằng sau của nàng, ép nàng cúi đầu xuống nhìn cảnh giao hợp.
"Không cần sao? Rõ ràng rất muốn, các nàng nói ngươi một ngày chưa từng dùng bữa, trẫm thực tức giận, A Ly quá không ngoan."
Rút dương cụ hồng tím ướt nhẹp đáng sợ ra, gân xanh trên đó hung tợn nổi lên, còn chưa rút ra toàn bộ, hắn lại hung hăng đâm vào lại huyệt thịt, cắm đầy nàng.
Nàng ở trong lòng ngực hắn không ngừng xoắn đầu vai, thanh âm đứt quãng uyển chuyển:
"A... A!"
"Nếu không muốn dùng bữa, liền ăn côn ŧᏂịŧ của trẫm đi, như vậy A Ly hẳn là sẽ không đói bụng, đúng hay không?"
Hắn cười có chút ôn nhu lại tàn nhẫn, hôn cái cổ trắng, bờ vai mảnh khảnh của nàng, bắt nàng tận mắt nhìn thấy hắn là như thế nào tàn phá hoa huyệt.
"Phụt phụt...."
Thanh âm dâʍ ɭσạи khi cự long cọ xát vách động không dứt bên tai, cho dù là Hoa Ly dùng sức nhắm chặt hai mắt lại, cũng không ngăn được thanh âm ô uế đó mà cảm thấy thẹn muốn chết, hai thân thể giao hợp gắt gao, huyệt nhi cứ như thế mà phun nước .
Nguyên Đình phá lệ thỏa mãn, phấn khởi dùng sức đâm nàng, như vậy kiều nhân nhi hiện tại sẽ vẫn trong lòng ngực hắn, để hắn thao nàng khóc, làm nàng kêu, như vậy nàng rốt cuộc không thể rời khỏi hắn.Hắn vui sướиɠ than nhẹ, quyến luyến thân nàng:
"Thấy chưa, đây mới là phu thê chuyện nên làm, ngươi cùng hoàng huynh không được tính là phu thê, ngươi đời này đều chỉ có thể là thê tử của ta."
Không phải! Không phải! Không phải hắn! Trong lòng Hoa Ly hốt hoảng cuồng hô! Nàng muốn kêu ra bằng miệng, Nguyên Đình lại không cho nàng cơ hội, hắn dùng côn ŧᏂịŧ lấp đầy mật động phía dưới, lại dùng ngón tay nhét đầy nàng cái miệng nhỏ của nàng.
"Ngô ngô! Ngô ngô ngô!"
"Trẫm không thích nghe ngươi nói, vẫn là kêu như vậy đi, trẫm nghe sẽ càng thêm hưng phấn, cảm giác được sao, nó lại to thêm rất nhiều...."