Cung nhân từ trong tẩm điện sôi nổi lui ra ngoài, tia sáng chiếu tới phía sau bức rèm che, chỉ còn lại nam nhân mặc long bào uy nghi cùng ngọc thể trần trụi của nữ nhân, hắn đem nàng ấn ở trong lòng ngực, làm hai đầu gối nàng quỳ xuống giường, bàn tay hắn vuốt ve cái cổ dài trắng muốt, hai ngón tay dần nhét vào trong hoa huyệt của nàng, vuốt ve thịt khẩu ấm áp đến phát sưng, hắn moi ra từ trong đó dâʍ ɖị©ɧ ấm nóng của nàng.
"Đi ra...ân.... ân....ngươi bỏ tay ra... ô ô..."
Hương thơm phảng phất trong không khí, mang theo hương vị da^ʍ mỹ khách thường, nữ nhân có mái tác đen nhánh đem đầu để ở trước ngực hắn, Hoa Ly vừa khóc vừa rêи ɾỉ, hắn cúi đầu hôn lỗ tai nàng, trong mắt chỉ còn lửa dục nóng bỏng.
"Không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ cần thấy A Ly, trẫm sẽ có cảm giác, loại cảm giác này thế nào cũng không kiềm chế được, muốn lột sạch đồ của ngươi, kéo ra hai chân của ngươi ra, hung hăng thao lộng ngươi."
Nguyên Đình cười nặng nề, cổ tay hắn dùng sức ra vào chỗ mẫn cảm của nàng, bàn tay rút ra dính đầy mật dịch của nàng và tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn.
Đã đem nàng về hoàng cung, chỉ cần tới Minh Hoa Cung, hắn liền sẽ không bỏ qua nàng, tựa như muốn đem nghẹn khuất mấy năm nay phát tiết hết lên trên cơ thể nàng.
Bị ngón tay moi bới vách động đến tê dại, Hoa Ly phân biệt không rõ đâu là đau đâu là vui thích, nửa người trên ở trong lòng ngực hắn run rẩy khẽ giãy giụa, lại không thoát được sự khống chế của hắn.
"Nguyên Đình, ngươi là người điên! Ngươi tốt nhất nên gϊếŧ ta! Gϊếŧ ta! Ngô ..."
Nàng ra sức đẩy cánh tay đang làm loạn ở sau người, lại càng khiến Nguyên Đình thêm hưng phấn mà cắm vào, hoa kính mẫn cảm nhanh chóng lại phun nước, mấy ngày nay chỉ cần hắn kɧıêυ ҡɧí©ɧ là huyệt nhi liền tiết mật dịch làm nàng cảm thấy nhục nhã và hổ thẹn, Hoa Ly cực ghét chính mình như vậy, nàng hận không thể chết cùng Nguyên Thiện.
"Gϊếŧ ngươi?"
Nguyên Đình bỗng nhiên rút ngón tay ra, bàn tay ướt đẫm đánh vài cái lên mông nhỏ đang run rẩy của Hoa Ly , hung ác nham hiểm cười:
"Trẫm luyến tiếc gϊếŧ ngươi, A Ly tốt nhất cũng không nên nghĩ tới những việc ngu ngốc đó, nghĩ lại người nhà của ngươi, nghe nói đại tẩu của ngươi đã có thai, không muốn để nàng sống sót mà sinh hạ hài tử sao?"
Hắn có rất nhiều thứ kiềm chế nàng , không có người hiểu nàng hơn hắn, chỉ cần một câu, hắn liền có thể làm cho nàng sống không bằng chết.
Hoa Ly kinh hoàng ngẩng đầu, ánh nhìn trong đôi mắt ngập nước đều là hận ý cùng tuyệt vọng.
Nguyên Đình giữ cổ nàng, đem nàng ấn trở về trong lòng ngực, ngón tay xuyên qua làn tóc đen dài, ôn nhu vuốt ve nàng:
"Hận đi, dù sao A Ly không thể rời xa ta."
Dù cho nàng chỉ có hận không có yêu, hắn cũng vui vẻ chịu đựng.
Tháo đoạn dây lụa dài trói ở hai chân Hoa Ly, Nguyên Đình dễ dàng ôm nàng lên, tách hai chân thon dài của nàng ra, ngón tay trắng nõn vén long bào của mình lên, cởi nửa quần ra, cự long thô to liền tiến vào trong cơ thể nàng.
"A!!"
Hoa Ly vốn đang cắn chặt răng không muốn phát ra âm thanh, vẫn là bị hắn tranh mãnh làm cho không chịu được, đôi mắt nhanh chóng ngập nước, nàng đau khổ kêu, hắn nắm lấy vòng eo mềm mại mà đâm thẳng tắp vào, trong khoảnh khắc, tiếng kêu nức nở chuyển thành tiếng rêи ɾỉ mềm mại.
Trăng non ngoài cửa sổ, ngàn hoa khoe sắc, hồ nước lặng yên, đàn chim bay trên trời đêm, hết thảy đều đẹp đến như vậy....
------
Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão.
Thái Tử năm đã hai mươi còn không muốn tuyển Thái Tử Phi, triều đình tự nhiên sẽ xôn xao rối loạn, một năm này Hoa Ly mới hơn mười hai tuổi, nghe nói Văn đế cho phép Hoàng Hậu mời mấy quý nữ danh gia vọng tộc vào cung xem thử, nàng liền tránh ở sau màn che, nhìn những thiếu nữ xinh đẹp nết na hiền dịu đó, nếu nàng đoán không sai, thê tử tương lai của Nguyên Thiện đang ở trong đó.
Nàng cùng hắn, sợ là không có khả năng. Hoa Ly khóc đến nỗi tay khăn tay cũng bị ướt, ngồi dưới đất ôm hai chân cũng không dám phát ra âm thanh, nơi này là hoàng cung, nàng không thể để ai biết được, ánh sáng tối tăm ở phía cuối núi giả, không biết từ khi nào lại xuất hiện một người.
"Khóc thật xấu."
Một tiếng hừ lạnh kia làm Hoa Ly giật mình ngẩng đầu, đánh giá cách ăn mặc của người trước mắt, là một thiếu niên mặc mãng bào đang cười nhạo nàng.
Hắn đột nhiên ngồi xổm xuống trước mặt nàng, nhìn khuôn mặt đỏ ửng vì khóc lóc, bỗng dùng tay chọc chọc gò má tuyết nộn trong sự kinh ngạc của nàng.
"Trốn ở chỗ này khóc cái gì? Ai bắt nạt ngươi? Chẳng lẽ là bởi vì hoàng huynh muốn tuyển Thái Tử Phi?"
Cuối cùng nói ra câu kia, trong ánh mắt hắn mơ hồ chứa ý cười sung sướиɠ.
Hoa Ly dậm mạnh chân, phồng má, một phen đánh bay tay hắn:
"Ta khóc , không cần ngươi lo!"
Nguyên Đình sờ sờ bàn tay bị đánh, thái độ có mềm mỏng :
"Được được, ngươi khóc ngươi khóc, ta mặc kệ ngươi, nhưng tốt nhất ngươi đừng nhúc nhích."
"Vì sao?"
Hoa Ly trừng mắt, trên hàng mi dài còn sót vài giọt nước, vành mắt hồng hồng nhìn về phía Nguyên Đình.
"Bởi vì ngươi phía sau có rắn nha."
"A a!!"