11 Âm Binh

Chương 22: Lò mổ 4

Chưa kịp đáp, Quản Ngục trước mặt đã khôi phục hoạt động, đại ca cũng tỉnh lại rồi, vậy tại sao nó vẫn không ngừng tay. Nó lập tức vươn tới tóm lấy anh ta, Cường chậc lưỡi một tiếng, cùi chỏ đánh thẳng vào mặt nó.

PẶC!

Bàn tay đang giuỗi ra lập tức co về, nó chộp được cùi chỏ của Cường. Trong tích tắc cậu liền thu tay lại, Cường xoay lưng ra trước mặt Quản Ngục, lợi dụng vị trí khuất tầm nhìn, cậu thụi cùi chỏ tay tiếp theo xuống. Vẫn không trúng, đầu nó né sang một bên, chân bước lùi lại hai bước, tư thế một tay phòng thủ. Giờ thì nó có thể dùng cả Quyền thuật với cậu, so với phải thi triển bộ pháp, đánh như vậy sẽ tiện hơn cho Cường.

- Quỷ?

Đột nhiên đại ca lên tiếng, anh ta dùng ánh mắt kinh ngạc để nhìn về thứ đang đứng trước mặt, từ nãy tới giờ Cường thấy anh ta im lặng không nói gì, lẽ nào là vì thứ này mà anh ta bàng hoàng tới chết lặng. Giống như đây là lần đầu tiên trông thấy Quản Ngục, đại ca làm ra vẻ mặt của một người bình thường. Chính anh ta là người đã gọi chúng ra, vậy tại sao bây giờ lại phải bàng hoàng như vậy.

Cường bắt đầu không hiểu chuyện gì đang diễn ra, đại ca bị mất trí nhớ hay giả điên vậy, cậu thì không sao, nhưng tính mạng của anh ta thì có sao đấy. Nếu không nhanh áp chế Quản Ngục, cậu chỉ có thể duy trì trong vòng chục phút, đấy là chưa kể nó phản ứng lại với những đòn đánh của cậu. Tính thích ứng của Quản Ngục rất cao, đánh nó mấy cái kiểu gì nó cũng học được rồi dùng đòn đấy phản lại.

Vừa phải tập trung tấn công vào mặt Quản Ngục, Cường vừa nói:

- Đại ca, anh có thể dừng nó lại được không?

Đằng sau có tiếng nói, nhưng vì gã đồ tể đang vật lộn với Quản Ngục ngay sát bên tai nên cậu không nghe rõ đại ca nói gì. Cánh tay ra đòn chậm lại, cậu muốn nhìn qua xem anh ta muốn nói gì, có phải lại thều thào chuẩn bị ngất đi không. Quản Ngục không để cậu có khoảng trống quan sát, nó liên tục phản công, dù chỉ có một tay nhưng cơ thể linh hoạt nên khả năng tấn công của nó đặc biệt tốt.

- LÀ AI ĐÃ Gϊếŧ NGƯỜI CỦA TÔI?

Đại ca quát lên, giọng nói đầy căm phẫn. Cường bị thanh âm đột ngột đó làm cho giật mình, cậu chuyển từ tấn công sang phòng thủ, chân bước lùi lại, mắt liếc ra sau. Lại thấy đại ca đang nâng thi thể viên cảnh sát xấu số, nước mắt lưng tròng, bàn tay không ngừng vò lấy vạt áo người nằm đó. Có cảm giác đại ca là một đội trưởng tốt, phải chứng kiến người đồng đội chết như vậy, chắc anh ta rất đau lòng.

- Lũ quỷ khốn kiếp, chúng mày nên cút xuống địa ngục hết đi!

Anh ta đang nguyền rủa ai vậy? Cường tự hỏi, cậu thấy ánh mắt bắn ra tia lửa kia đang nhìn về hai Quản Ngục, một sự hằn học rất con người toát ra từ vẻ mặt anh ta. Khác hẳn với trước khi bị đánh ngất, vẻ lạnh lùng đã biến mất, đại ca bây giờ không khác gì một người bình thường. Đau đớn trước cái chết của đồng đội khiến anh ta quên mất mình là ai sao?

Phập!

Một lưỡi dao sáng quắc bay qua trước mặt Cường, tiếp theo là tiếng đâm ngọt xớt phát ra từ phía Quản Ngục. Bất giác cậu nuốt một ngụm nước miếng, có gì đấy không đúng ở đây. Chưa hết kinh ngạc, Cường lại thấy bóng người vụt qua, lần này thì đại ca không phải bám vịn vào đâu nữa, là đích thân anh ta lao vào tấn công Quản Ngục.

Mũi dao vừa rồi bằng cách nào đâm xuyên được da thịt Quản Ngục? Chẳng phải đại ca cũng đang mất máu tới không dậy được, tại sao đột nhiên trở lên hừng hực sức sống như vậy? Khi đó Cường thấy, đại ca trong giây lát đã áp sát Quản Ngục, anh ta lập tức rút con dao kia ra, chuyển tay cầm, rồi vung lên đâm thêm một nhát nữa vào ngực kẻ đối diện. Tốc độ nhanh tới mức nó không kịp chống trả.

Đâm liên tiếp mười mấy nhát cùng một lúc, luân phiên hai tay cầm dao, không biết anh ta nghĩ gì mà hành động như vậy. Tới khi Quản Ngục kịp phản ứng lại, chỉ mới thấy tay nó động đậy, đại ca lập tức thoái lui một bước, chuyển từ dùng tay sang dùng chân, anh ta đá một cước xuất thần vào má trái nó, khiến cho thân hình nó phải chao đảo.

- Tôi đã đâm vào tất cả những yếu huyệt trên người con quỷ kia, vì sao nó không chết? - Đại ca lùi về gần chỗ Cường, anh ta ra đòn nhanh mà rút cũng nhanh, Cường bị cuốn theo tác phong đó, cậu lập tức đáp:

- Đó không phải quỷ nên không dùng cách thông thường để hạ nó, tôi mới tìm được điểm yếu đầu tiên là ngay giữa mặt nó.

Nói rồi, cậu tự nhiên thấy không đúng. Anh ta là người gọi chúng ra, điểm yếu của chúng anh ta phải là người rõ hơn ai hết, tại sau lại qua hỏi cậu. Người mất trí nhớ sẽ không thể tỉnh táo được như vậy, chuyện này chắc chắn còn nguyên nhân sâu xa nào đó. Nghĩ tới đó, cậu liền được chứng kiến một cảnh chiến đấu mãn nhãn.

Vết thương trên đầu đại ca dường như không cản trở khả năng hoạt động của anh ta, trong một thời gian ngắn, anh ta liên tiếp tung ra những cú thụi cùi chỏ, lên gối. Một tay nắm quyền, một tay sử dụng dao linh hoạt, đối phương dù có là ai cũng khó bề chống đỡ cơn mưa đòn của đại ca. Khác hẳn với màn đánh nhau bạo lực bên gã đồ tể, đại ca đánh rất có chiến thuật, sử dụng mọi khoảng trống của kẻ địch để làm cơ hội cho mình. Vì Cường nói nhắm vào mặt nên tới cùng thì chiêu thức của anh cũng dồn hết lên quan khu vực đầu và mặt Quản Ngục.

Cùng lúc đó, gã đồ tể cũng đang không ngừng giằng co với Quản Ngục bên kia, gã hoàn toàn yếu thế, ở gã chỉ có thể lực là ngang ngửa với đối phương, còn từ đầu óc tới chiến thuật, gã không hề có một chút khả năng nào. Đánh không được, cắn cũng không được, hắn đang bị con quỷ bóc dần từng mảng thịt, vì nó thấy bóc thịt của hắn rất thú vị. Dưới lớp da là một tầng mỡ, dưới tầng mỡ rất dày mới tới tầng thịt, máu và mỡ hỗn độn vào một đống, cảnh tượng không mấy đẹp mắt.

Cường đứng thở được vài phút, bây giờ mà cậu bỏ ra ngoài chắc không ai để ý, những người kia còn đang bận lăn lộn trong cuộc chiến vô ích của mình, chủ tớ đánh nhau, người cùng một hội đánh nhau. Chắc tổ chức này chẳng có cái gọi là luật lệ, nếu người cầm đầu tổ chức là Quân, cậu thấy hắn dám lắm, vì hắn có coi ai ra gì đâu.

- Cậu kia! Tôi cần nghỉ lấy sức, cậu có thể thay tôi một lúc được không?

Đại ca đột nhiên quát lên, quân lệnh rõng rạc, đúng là một đội trưởng gương mẫu, trong mọi hoàn cảnh đều toát ra thần thái chỉ huy. Cương lập tức hô "CÓ!", đại ca liền nói tiếp, tay vẫn không ngừng ra đòn:

- Cầm một vũ khí lên, tôi sẽ chỉ cậu cách đánh với thứ này.

Cậu quen với vũ khí cán dài, quanh đây chỉ có dao và cưa, Quản Ngục mình đồng da sắt như vậy, sao đại ca dùng được những vũ khí này? Không có nhiều thời gian suy nghĩ, Cường nhặt một con dao lưỡi mười phân, có đầu nhọn và hai cạnh sắc bén, cái này chắc dùng để dóc thịt khỏi xương. Cậu lập tức thế chỗ đại ca, anh ta vừa ra khỏi vòng chiến đấu, hai chân không đứng vững, một tay đỡ vết thương, một tay chống vào giá đồ.

- Tập trung đánh vào giữa các thớ cơ của nó, cậu có thấy những đường gợn hằn lên dưới da không, cắm dao vào đấy, da nó không cứng, chỉ có cơ của nó là cứng, nếu chém vào cả bó cơ sẽ thất bại.- Đại ca nói đủ chậm để cậu nghe hiểu.

À. Vậy thì cậu đã rõ, Cường làm theo chỉ dẫn, cậu vừa tung quyền cước, vừa chặt chép khắp người Quản Ngục. Cốt là muốn chém trúng gân tay của nó, nhưng khả năng nhắm mục tiêu của Cường không tốt, từ lúc bắt đầu cậu chỉ đâm được ba cái trúng người nó, còn lại đều trượt, bản thân cậu cũng bị Quản Ngục phạt cho mấy cái toác vai, thiệt hại không biết bao nhiêu mà kể.

- Phản xạ của cậu rất tốt, đừng đứng quá gần, giữ khoảng cách hai cánh tay, dùng chân mà chống lại lực tay của nó. Chú ý hai chân,... đâm vào cổ trái, cách xương đòn ba phân... đổi dao sang tay trái, thúc cùi chỏ vào lòng bàn tay nó,...

Trong những phút tiếp theo, Cường chỉ hành động theo lời đại ca, mỗi đường đi nước bước đều có người quan sát đằng sau, tay chân cậu từ khi nào phản ứng lại lời nói kia còn nhanh hơn cả suy nghĩ. Cậu thậm chí còn chưa kịp nhìn, đại ca nói tới đâu, cơ thể cậu tự động làm theo đến đó, đòn đánh dần chuẩn xác, phạm vi tấn công cũng rộng hơn rất nhiều.

Vì đại ca có thể nhìn bao quát được toàn trận, anh tại lại đa mưu túc trí, chỉ cần liếc mắt cũng đoán được hành động của hai bên. Vì sao anh ta có thể trở thành đội trưởng đội cảnh sát cơ động thành phố, chắc chắn phần lớn đều dựa vào tài năng và kinh nghiệm thực chiến tuyệt vời này.

Nhưng cậu chìm đắm trong trận chiến quá lâu nên không để ý được, đại ca bắt đầu nhỏ giọng dần, bàn tay ôm đầu cũng siết chặt lại, cơ mặt dồn lại, đau đớn không chỉ xuất phát từ vết thương mà còn đến từ trong tâm tưởng. Đại ca đang đấu tranh lại với một lời nói lặp đi lặp lại: "Để tao ra, để tao ra..."

Không phải bách phát bách trúng, nhưng đòn nào của Cường cũng rất chắc chắn. Chỉ là kẻ địch lần này cứ trơ như đá, đánh tới điên đảo mà nó vẫn đứng nguyên, nhiều nhất là hai chân xê dịch, nghiêng người trái phải một chút, chứ để nói là cậu chiếm thế thượng phong thì không có. Nghĩ là do lực của cậu chưa đủ mạnh, Cường liền dồn sức đánh tới, chính vì phải đánh bằng toàn lực, cậu rất nhanh xuống sức.

Đang quen đánh có hướng dẫn, Cường đột nhiên không nghe thấy tiếng người bên kia, trong một khắc thất thần, Quản Ngục lập tức nhìn thấy sơ hở trong đòn đánh của Cường. Nó gạt chân vào má trong chân trái cậu, đồng thời dùng tay tóm lấy mặt Cường, muốn ép cậu ngã đập mặt xuống đất. Nhưng giống như trong cậu đã hình thành một hệ thống phản xạ có điều kiện với hành động của nó, cơ thể tự nhiên cảnh giác với bất cứ thay đổi nào từ phía đối phương. Kết quả là Cường kịp thời thu chân lại, cậu nghiêng vai huých bàn tay đang vồ tới kia sang một bên, đồng thời cùi chỏ chĩa thẳng tới giữa mặt Quản Ngục.

Nó còn cảnh giác gấp đôi cậu, thấy ý đồ của mình đã bị phát hiện, Quản Ngục lập tức đổi chiêu, nó ngửa người ra sau, đem tư thế chuyển từ đứng thẳng sang cong cong như con tôm. Cường đã định chớp thời cơ đạp cho nó một cái, nhưng Quản Ngục vẫn nhanh hơn cậu một bước, nó tựa một tay xuống đất, tư thế chồng cây chuối, chân lập tức bật lên, thúc vào cằm cậu một cái rất mạnh, khiến cho hai hàm răng cậu va đánh cốp vào nhau.

Cường bị cú thúc chân bất ngờ đó làm cho hoa mày chóng mặt, trời đất như tối sầm lại trước mắt cậu, hai chân không đứng vững, lập tức Cường ngã người ra sau. Chỗ cậu gục xuống chỉ cách Quản Ngục ba bước chân, nó vừa xoay người tiếp đất bằng hai chân. Tư thế vẫn muốn hạ sát thủ với cậu. Đột nhiên Cường thấy có bóng lưng một người đứng chắn trước mặt.

- Nhanh rời khỏi đây đi, tôi sẽ bọc hậu.

Giọng nói đã mất đi rất nhiều uy lực, trong đó Cường nhận ra một sự đau đớn quằn quại, khiến cho hai chân đại ca còn phải run lên. Sao cậu lại một người không thể đứng vững bọc hậu cho mình, bản thân anh ta còn đang là mục tiêu để Quản Ngục nhắm đến. Cường lập tức bật dậy, chưa kịp lên tiếng, cơ thể đại ca một lần nữa quỵ xuống.

- Aaaaaaaa...

Anh ta ôm đầu hét lên. Vì chỉ cách Quản Ngục một sải tay, nó lập tức tóm lấy đại ca, bàn tay chộp vào đầu anh ta nhấc lên, giờ thì đại ca đã trở về trạng thái mất hết sức chiến đấu, hai tay duỗi thẳng, chân không động đậy. Chẳng lẽ cậu lại để cho nó muốn làm gì thì làm, ngăn nó lại, dùng hết khả năng mà cứu người đi. Nhưng hai chân Cường không nghe lời, vừa rồi cậu đẩy bản thân tới cực hạn quá nhanh, bây giờ cơ của cậu đã tê cứng, tới cảm giác nóng lạnh cùng không còn.

- BUÔNG RA!

Từ trong lòng bàn tay Quản Ngục phát ra tiếng nói, là đại ca, giọng anh ta hoàn toàn lạnh lùng điềm tĩnh. Đó giống như một mệnh lệnh mà Quản Ngục không thể không nghe theo, nó lập tức thả tay, thân hình đang lơ lửng của đại ca vừa tiếp đất liền đổ xuống. Cường thấy anh ta không thể tự đứng dậy được nên cậu tiến tới đỡ anh ta một tay, nhìn liếc qua khuôn mặt của đại ca, Cường nhận ra bên mắt trái từ khi nào đã hóa đỏ.

Đây mới thực sự là kết nối lại được. Quản Ngục lập tức rời khỏi vị trí đó, nó quay sang chỗ gã đồ tể, giờ một mình gã phải chống lại hai kẻ canh Ngục tàn bạo. Thịt trên người gã đã bị xé lìa từng mảnh, dù sức lực vẫn rất dẻo dai, nhưng khả năng chống trả gần như bằng không. Gã đánh không lại, hai cánh tay đã bị bóc gần trụi thịt, xương lộ ra thành từng khoảng trắng. Đây gọi là lăng trì tùng xẻo, so với việc gã mổ sống những người khác, độ dã man cùng không kém chút nào.

Quản Ngục mới đến không học được trò đó, nó chỉ biết chộp đầu gã, thấy gã đẩy ra, nó lập tức dùng chiêu bẻ khớp của Cường để khiến gã không thể chống cự nổi nữa. Sau khi đã chộp được đầu gã đồ tể, việc tiếp theo hoàn toàn đơn giản, nó chỉ việc siết chặt bàn tay lại, bóp nát cái đầu đầy mỡ của gã. Máu thịt từ bên trong bắn tứ tung khắp nơi, dù vậy, cơ thể gã vẫn không ngừng hoạt động, tim vẫn tiếp tục đập, có lẽ gã cũng chẳng biết mình đã chết. Gã giống như bất tử vậy.

Khi điều khiển được Quản Ngục, đại ca lại mất máu, hình xăm sau lưng cũng nổi lên đỏ ửng. Hoàn thành công việc trị quỷ ở nhân gian, anh ta lại mở Ngục Quỷ trên lưng ra, giờ Cường mới được tận mắt chứng kiến, hai chiếc đầu lâu ngậm vòng từ từ biến mất, một hố đen rất lớn xuất hiện trên lưng đại ca, Quản Ngục lần lượt bước vào trong đó. Chúng rời đi thần tốc như khi xuất hiện, sau khi cánh cửa đóng lại, hai hình đầu lâu ngậm vòng lại xuất hiện, màu đỏ cũng chuyển dần sang trắng, rồi lập tức hòa lẫn với màu da.

Đại ca đang ở tư thế quỳ gục xuống, đầu anh ta chạm đất, hai tay nắm chặt, chắc hành động đó lấy đi rất nhiều máu của anh ta. Cường vừa lay, người đại ca đổ nghiêng về một bên, trên khuôn mặt trắng bợt không còn dấu hiệu của máu, toàn thân lạnh ngắt, hai mắt nhắm nghiền. Thậm chí anh ta còn không thở nữa.