11 Âm Binh

Chương 21: Lò mổ 3

Bỏ qua thứ đang đến kia đi, đại ca chắc chắn không thể dễ dàng chết như vậy, giờ anh ta đã bị chọc điên lên, phải nhanh chóng dời khỏi đây trước đã. Cường suy nghĩ rất thức thời, những chuyện diễn ra gần đây khiến cậu không vực dậy được bản năng hiếu kỳ nữa. Lợi dụng gã đồ tể đang mất tập trung, Cường nhanh chóng tháo dây da trói bên tay trái, nhưng vì không thể dùng mắt nhìn, tay phải của cậu chỉ có thể lần mò từng chút một.

Vừa quan sát hành động của gã đồ tể, Cường vừa nín thở nghe ngóng tiếng động đang tới gần. Cậu vô tình nhìn qua người bị gã lôi theo lúc nãy, hình như đó là cảnh sát, từ trong túi người đó rơi ra một cái bộ đàm. Theo lời đại ca, người này có thể đang đột nhập vào phòng chứa dụng cụ của gã đồ tể, không may là gã đã vào đó, người này chống trả bất thành nên bị gã bẻ cổ lôi về đây. Thần thái trước lúc chết của người này vẫn chưa biến mất, Cường thấy được vẻ đau đớn và sợ hãi trên đó, phải chết bất đắc kỳ tử như vậy âu cũng do số người này không may mắn.

"Đội trưởng nghe rõ trả lời. Tôi đã mất liên lạc với..."

Có tiếng bộ đàm từ trong bóng tối phát ra.

RỐP!

Chưa nghe hết câu, bộ đàm liền bị giẫm nát, có vẻ người bên kia không muốn liên lạc ra ngoài, hoặc là anh ta không ý thức được thứ mình vừa giẫm vào là bộ đàm. Liền sau đó, Cường đã thấy được đại ca, vẫn là cùng một khuôn mặt, nhưng biểu cảm bây giờ khác hoàn toàn. Giống như trong lần đầu tiên cậu gặp, vẻ điềm tĩnh và lạnh lùng toát ra từ đôi mắt kia thực sự khiến người đối diện phải dè chừng. Một nửa mặt bị máu bao phủ, từng giọt từng giọt chảy xuống cằm, cú va chạm đã khiến đầu đại ca bị rách một mảng lớn, tới chiếc áo sơ mi cũng đã dính máu loang lổ.

Đại ca giống như trở thành con người khác, anh ta nhìn mọi thứ bằng con mắt âm độc, liếc trái liếc phải rồi hầm hầm nhìn gã đồ tể, một bên mắt đã chuyển màu đỏ. Từ biểu cảm trên mặt không thể đoán được anh ta đang nghĩ gì, chỉ thấy mùi nguy hiểm toát ra càng lúc càng nồng đượm. Cường cố gắng nhanh tay hơn nữa, dù làm nghề gì thì anh ta vẫn là một Âm dương sư, đợi lát nữa anh ta phát điên lên, chắc chắn cậu không giữ nổi mạng.

- Lại chảy máu, mẹ kiếp, cái thân xác con người này đúng là vô tích sự. Là mày làm phải không, thằng béo? - Đại ca nói, giọng trầm khàn hơn nhiều so với lúc vừa rồi cứu Cường.

Gã đồ tể ngẩn người, mặt hắn bỗng nhăn lại, những khối mỡ di chuyển khắp mặt, ép cho mắt mũi miệng dúm vào một chỗ, hắn quát lên:

- Không... phải béo... là... nhiều thịt... thôi...

Thoát rồi! Cường vừa gỡ thành công tay bên phải, cậu lập tức đưa hai tay lên đẩy bàn tay gã đồ tể ra, hắn đè mạnh tới mức nơi mặt cậu tiếp giáp với phản đã trở lên lạnh ngắt. Dùng hết bảy phần sức lực mới đẩy lùi được cánh tay núc ních mỡ đó, Cường bật dậy, cậu thủ thế chống trả lại đòn tấn công tiếp theo của gã. Nhưng vừa nhìn, Cường nhận ra hắn không còn chú ý tới cậu nữa, mắt hắn bây giờ đang dán vào người mới đến bên kia.

- Thịt... thịt... - Gã đồ tể vừa nhỏ dãi vừa lầm bẩm, vẻ mặt hưng phấn kỳ lạ.

Dù đang muốn nhanh chóng tháo được dây chân, nhưng Cường cũng cố liếc mắt nhìn thử về phía sau một cái. Đại ca còn cách chỗ cậu hơn hai mươi bước chân, chiếc áo khoác đã bị anh ta cởi ra, tay anh ta đang gỡ dần từng cúc áo sơ mi. Đây là cái tình huống gì vậy, đánh nhau thì cứ đánh thôi, cần thiết phải cởi đồ thế không? Cường đột nhiên dừng tay, cậu muốn xem đại ca đang định làm gì.

- Tao rất ghét bị ai đó gọi dậy bằng cách này, cứ thế này thì máu sẽ không cầm được mất, nếu mày gọi tao bằng cách khác, tao sẽ xem xét cho mày một con đường sống - Cởi tới cúc cuối cùng, đại ca chợt nói, trông như anh ta đang cảnh cáo với kẻ đối diện.

Áo sơ mi vừa chạm đất, Cường nín thở quan sát, qua vài giây, vẫn không thấy có gì khác thường xảy ra. Chỉ thấy nửa thân trên đại ca để trần, cơ bắp cũng rất rắn chắc, nhưng so với khối mỡ di động bên này, hắn sẽ không vì mấy múi cơ kia mà sợ hãi được. Đang lúc cậu suy nghĩ, chợt thấy gã đồ tể hành động, hắn vứt cái cưa sang một bên, hai tay dang rộng, chân ầm ầm chạy tới, tư thế giống như muốn vồ lấy đại ca ngay tức khắc.

- Thịt...

Làm gì bây giờ? Cường không kịp hỏi, mắt thấy gã lao tới rất nhanh, hai mươi bước chân trong tích tắc chỉ còn một bước, sát ngay trước mặt đại ca. Vẫn là khuôn mặt không cảm xúc đó, đối diện với một kẻ khát máu như vậy mà anh ta không hề biến sắc, con người này có gì mà tự tin tới vậy?

RẦM!

Câu hỏi đã có lời giải, gã đồ tể vừa bay qua trước mặt Cường, vận tốc còn nhanh hơn cả khi hắn lao đến. Nhìn lại Cường thấy một cánh tay màu xám đen vươn ra từ trong bóng tối phía sau đại ca, kích thước gấp ba lần tay người thường, đầu năm ngón có năm móng vuốt khoằm khoằm, chắc chắn đó không phải tay người. Cánh tay mọc ra từ một thân hình cao lớn, kia là giống gì thì Cường chưa rõ, vì nó không phải quỷ, chắc chắn không phải quỷ.

Thứ cậu nhìn thấy, không chỉ có một con, mà là hai con, đứng sang hai bên trái phải sau lưng đại ca. Con bên trái vừa dùng tay đánh bay gã đồ tể. Chúng bước lên chắn trước mặt đại ca, hình dung rất giống người, thân hình cao lớn nhưng không có dáng khum khum như quỷ, chúng đứng ưỡn ngực, các cơ bắp trên người phát triển rõ rệt, kết cấu rất đẹp mắt. Đặc biệt thân dưới chúng có một chiếc khố, vạt trước vạt sau che chắn cẩn thận, mặt chúng cũng được che bởi một mảnh vải, trên vải có vẽ một hình thoi, đầu trọc toàn thân cũng không có lông lá gì.

Dáng đi của chúng rất linh hoạt, hai chân di chuyển nhẹ nhàng, Cường thấy bàn chân của chúng có hình dạng giống con người, cũng có năm ngón với móng dài. Bước đi không phát ra tiếng động, so với quỷ thì chúng vẫn cao cấp hơn một bậc. Hành động của hai con động vật lạ này khiến Cường phải nghi ngờ, đại ca không biết là người như thế nào, nếu là người tốt, có thể thứ mà anh ta nuôi sẽ ít gây nguy hiểm.

Đột nhiên, Cường thấy một trong số chúng tiến về phía mình, con còn lại đang nhìn cái xác chết mổ phanh trên phản thịt. Cường nhìn con bên kia, thấy nó dùng bàn tay lướt qua thân thể người nằm đó, không có vẻ như nó sẽ ăn thịt người ấy. Nhìn sang con đang đối diện với mình, Cường thấy nó cúi xuống ngửi ngửi người cậu. Vì chưa biết đây là giống gì nên Cường không thể động thủ với nó, nếu phải đối mặt với quỷ, trước hết cậu vẫn phải hiểu được hành vi của nó.

Thứ này không có oán. Cường chợt nhận ra, toàn thân nó bốc ra mùi tử khí, nhưng hoàn toàn không có dấu hiệu của oán. Nó ngửi quanh người cậu một lúc, tiếc khăn che mặt nghiêng qua nghiêng lại, nó muốn tìm cái gì?

- Đừng sợ, anh bạn ngày trước đi với Quân phải không? Nếu anh bạn không có mùi quỷ, nó sẽ không tấn công đâu.

Tiếng đại ca vừa nói, anh ta nhận ra cậu rồi, Cường quay mặt nhìn sang, đại ca đang bám vào một bên thành phản. Dáng vẻ như sắp không trụ được nữa, vết thương trên đầu anh ta vẫn không ngừng chảy máu. Thấy nó ngửi chán rồi bỏ đi, Cường định hỏi đây là giống gì, nhưng bất ngờ, đại ca đột nhiên ngã gục xuống. Lúc này cậu mới thấy tấm lưng trần của đại ca.

Trên lưng anh ta có một hình xăm rất lớn. Quân từng nói, mỗi Âm dương sư đều phải có một hình xăm trị quỷ trên cơ thể, cái đó là để bảo vệ bản thân khi hành xử, có tác dụng khiến cho ma quỷ phải tránh xa. Đây chắc là hình xăm trị quỷ của đại ca, trông nó rất đặc biệt, tổng thể bao gồm hai cái đầu lâu ngậm vòng đặt đối xứng nhau, xung quanh có rất nhiều hoa văn như những khúc xương chất đống, đường sống lưng ở giữa nổi lên thành một vệt thẳng. Máu chảy từ trên vết thương xuống tới một chiếc đầu lâu thì ngừng lại, giống như là chiếc đầu lâu đang hút máu của anh ta vậy.

Mà đúng là nó đang hút máu thật, hình xăm đó ban đầu có màu gì không rõ, nhưng hiện tại toàn thể đều hiện lên thành một màu đỏ rực. Cả tấm lưng của đại ca nhìn như một bức tranh sống, có thể vận động được, hơn nữa, Cường lại thấy nó tương đối quen mắt. Cậu vừa tháo dây buộc chân vừa ngẫm nghĩ. Hai đầu lâu ngậm vòng kia tượng trưng cho cái gì, những hoa văn đặc biệt kia cậu từng thấy ở đâu, lại còn đường rãnh giữa nữa.

Mấy con thú lạ này từ đâu chui ra? Đột nhiên đầu cậu lóe sáng, trước mặt xuất hiện một hình ảnh, trong Yết Ma bộ có minh họa lại, cửa Ngục Quỷ cao 1800 thước, được làm từ hàng ngàn bộ xương người chết ép lại, trước cửa gắn hai cái đầu nâu rất lớn đối xứng nhau, miệng mỗi đầu lâu ngậm một chiếc vòng đồng. Quỷ ngục là nơi chỉ có quỷ đi vào, không có quỷ đi ra, thứ đi ra khỏi đó, chỉ có thể là Quản Ngục.

Cường đưa mắt nhìn hai thân hình kia, chúng chính là Quản Ngục. Mấy hình xăm trị quỷ không có tác dụng gì khi đứng trước Quản Ngục, chúng cai quản phần tối tăm nhất của Âm giới, chuyên dẫn dộ hoặc trừ khử những loài gây rối trong ngục, không thể dùng cấp độ để đong đếm khả năng của chúng. Nhưng, Cường toát mồ hôi trán, tại sao trong Âm dương sư lại có người tu Mật Tông? Đây là thủ pháp thi triển của Yết Ma bộ, Quản Ngục tuy không phải thần, nhưng cũng là người cai quản Âm giới. Trong chín tầng, chúng cai quản tầng cuối cùng, kẻ gọi được chúng ra, tu vi phải rất thượng thừa, pháp lực cũng vào dạng cao siêu, vì một nhẽ: Quản Ngục không thể thu phục được.

Một khi chúng xuất hiện, bất kỳ loài quỷ nào cũng phải chết, bao gồm cả những người nuôi quỷ. Thứ thu hút chúng, chính là âm khí thoát ra từ những sinh vật xung quanh, nói tóm lại là bất cứ ai có âm khí đều là con mồi của Quản Ngục. Ở lần họp mặt đó, đại ca biết cậu là thầy trừ tà Thiền Mật Tông, nên vừa rồi mới nói cậu không phải sợ.

Cái khác biệt duy nhất giữa thầy trừ tà và Âm dương sư, chính là ở âm khí, nghe tên là biết Âm dương sư người nào cũng tu quỷ, âm khí vốn rất nặng nề. Cường nghĩ đại ca chắc có cách để áp chế Quản Ngục, nên bọn chúng mới chịu nghe lời anh ta, có thể là bởi hình xăm Quỷ môn kia, hoặc là... bí quyết nằm ở một bên mắt của đại ca. Con mắt đó không hề tầm thường, trước khi Quản Ngục xuất hiện, Cường đã thấy nó đổi màu, tròng mắt đột nhiên hóa đỏ, lúc đầu còn tưởng do máu chảy vào, giờ nghĩ lại mới thấy con mắt đó là chìa khóa liên kết anh ta với hai Quản Ngục kia.

Nghĩ thì lâu nhưng hành động thì rất nhanh, Quản Ngục đi qua những xác chết, hút hết âm khí toát ra từ bọn họ, ngăn không cho quá trình oán niệm hình thành, từ đó những oan hồn ấy không thể hóa quỷ được nữa. Chúng tiến dần tới nơi vừa ném gã đồ tể, hắn bị vùi dưới một đống thịt người cùng nội tạng các loại, tới lúc đó hắn vẫn chưa thể bật dậy được.

Cường nhìn nhanh xuống dây buộc chân, hai tay thoăn thoắt tháo hết các nút thắt ra, cậu nhảy khỏi phản, đầu tiên là chạy tới chỗ đại ca xem thương thế anh ta. Đầu rách to quá, Cường lấy cái áo anh ta vừa cởi gần đó, rịt vào vết thương để cầm máu, nói:

- Đại ca, anh phải cố lên, tôi sẽ đưa anh tới bệnh viện.

Đại ca chớp chớp vài cái, máu không ngừng rơi vào mắt anh ta, dù Cường đã phải lau đi rất nhiều. Đợi mãi là không thấy đại ca đáp, Cường lay lay vai, chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều, hai mắt lờ đờ, giống như anh ta sắp ngất đi. Để lâu có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng, Cường lập tức sốc anh ta dậy, một tay quàng qua vai, dìu anh ta đi ra cửa.

RẮC!

Cách đó vài mét, có tiếng đứt gãy vang lên. Cường vừa di chuyển vừa nhìn sang, bỗng cậu khựng lại. Có phải là đầu Quản Ngục vừa bị bẻ rồi không, bên kia đã xảy ra chuyện gì vậy? Trong lúc Cường loay hoay xơ cứu cho đại ca, Quản Ngục bên phải đã nắm đầu gã đồ tể kéo lên, gã lúc đó không có phản ứng gì, trên người nhớt nháp đầy những máu thịt. Thân gã chứa đầy âm khí, chưa nói tới những thứ bám xung quanh nữa, từng đó cũng đủ để Quản Ngục ăn gã rồi.

Nhưng gã là ai, không phải là Âm dương sư sao, trước giờ gã chẳng sợ ai, Quản Ngục là cái thứ gì gã cũng không biết, vậy đời nào gã chịu để yên cho nó ăn mình. Thế là trước cả khi Quản Ngục hành động, hai tay gã đã vươn lên tóm lấy đầu nó, bẻ cổ người khác đối với gã không có gì khó khăn, dù xương kẻ lần này có rắn hơn vài lần, nhưng như vậy cũng chưa đủ để làm khó hắn.

Tiếp theo thì như Cường thấy, đầu của Quản Ngục đã xoay về phía sau. Nhưng bàn tay đang nắm đầu gã vẫn chưa thấy buông ra, một giây tiếp theo, bàn tay đó dập thẳng vào tường. Một tiếng rạn vỡ vang lên, tường lập tức lún xuống một mảng lớn. Quản Ngục lắc lắc đầu, cổ nó liền xoay trở lại, còn gã đồ tể sau cú va chạm thì mắt mũi trợn ngược, không biết là gã có đau không, nhưng chắc chắn gã đã phát điên rồi.

Gã hét lên một tiếng, lấy thân hình đồ sộ húc thẳng vào người Quản Ngục, uy lực đến mức hai chân Quản Ngục trượt dài ra sau, tiếng két két két từ móng của nó cào xuống nền nhà nghe chói tai vô cùng, chẳng mấy chốc mà nền phòng đã bị cào thành mười rãnh sâu cỡ hơn hai đốt ngón tay. Quản Ngục dùng tay giữ vai gã lại nhưng không được, hai chân gã vẫn lao ầm ầm về phía trước, cũng chính là chỗ Cường đang đứng.

Nếu bình thường thì Cường chỉ cần né đi là được, nhưng hiện tại cậu đang phải đỡ thêm một người, chạy thế nào cũng không kịp, trước mắt là hai quả tạ đang lao đến, nếu bị đâm trúng, hai người coi như xong. Còn cách một mét, Cường buộc phải đẩy đại ca sang một bên, bản thân cậu cũng mượn lực mà nhảy ngược lại.

RẦM!

Gã đồ tể đẩy Quản Ngục lao qua chỗ hai người, sau đó Quản Ngục vấp phải một phản thịt, cả người nó và phản thịt đều đổ ập xuống, gã thì may mắn dừng lại kịp, vai gã nhấp nhô theo tiếng thở phì phò. Cường bỏ qua gã, cậu nhìn nhanh sang bên đối diện, đại ca đã nằm im bất động, anh ta bị đẩy xuống sàn mạnh quá nên ngất thật rồi.

Đúng lúc đó, gã đồ tể quay người nhìn về phía Cường rồi lại nhìn đại ca, giữ nguyên nụ cười trên mặt, có vẻ gã nhắm tấn công đại ca trước. Chân vừa động, một bàn tay với năm móng sắc nhọn liền chộp tới vai gã, bàn tay đó siết chặt lại, găm những móng như vuốt diều hâu kia vào sâu trong da thịt hắn. Cường không thấy có máu phun ra rừ vết thương, chỉ thấy một thứ chất lỏng màu vàng nhờ nhờ như mỡ chảy xối xả ra.

Cường nhanh chóng tiếp cận chỗ đại ca đang nằm, không biết có nội thương chỗ nào nữa không, mất máu nhiều quá rồi. Đang chuẩn bị đỡ anh ta dậy, đột nhiên sau lưng cậu xuất hiện một bóng đen, còn chưa kịp nhìn lại, cậu lập tức cho tay lên chắn.

BỐP!

Thứ đó vừa hất văng cậu đi, lưng bị đập mạnh vào thanh chắn dưới phản thịt, đau tới vẹo cả người. Cường hé mắt nhìn lại, bên kia chính là Quản Ngục, nó là con thứ hai, nãy giờ nó xử lý tử thi, xong xuôi rồi mới lao vào tham chiến. Quản Ngục tóm lấy đầu đại ca, nó nhấc anh ta lên cao, hành động không có nhiều thiện ý.

Cường chợt nhận ra, không phải nó định cứu người, nó đang định bóp nát đầu đại ca ra, giống như đã làm với gã đồ tể kia. Đây là mất kết nối, trong lúc nước sôi lửa bỏng như vậy, đại ca lại ngất đi, anh ta không thể dùng con mắt kia áp chế Quản Ngục nữa. Vì tu quỷ nên âm khí trong người đại ca rất nhiều, Quản Ngục nghiễm nhiên coi anh ta là con mồi để tấn công.

- Gyaaaaa!

Cùng lúc chiếc phản sau lưng Cường đột nhiên bị nhấc bổng lên, tiếng hét vừa rồi là từ gã đồ tể, hắn dùng hai tay giữ lấy đầu phản, tiếp theo cậu được thấy một cảnh kinh người. Gã dùng chiếc phản kim loại dài 1,6m rộng 1,2m đập tới tấp xuống đầu và người Quản Ngục, đó cũng là cảnh bạo lực nhất tính tới hiện tại mà Cường từng chứng kiến. Kinh ngạc hơn cả là Quản Ngục sau khi đã làm cho tấm phản dày 10 phân kia biến dạng, nó vẫn đứng vững, dù thân thể bị trầy xước và gãy dập rất nhiều chỗ, nhưng tuyệt nhiên nó không buông tay, bàn tay vẫn ghim chặt vào vai gã đồ tể.

Mặc kệ bọn chúng, Cường bật dậy, cứu người là quan trọng, đại ca đang rơi vào nguy hiểm, đánh làm sao để Quản Ngục buông anh ta ra bây giờ? Trong một giây, cậu tính toán hết các vị trí có thể tấn công bất ngờ, đầu không với được, tay quá to, thân hình rắn chắc, nếu không thể đánh vào những điểm đó, vậy thì nên đốn hạ đầu gối.

Ngay lập tức Cường xoạc chân, lòng bàn chân hướng tới mặt trong của đầu gối, chỗ có nhiều dây chằng nhất, chỉ cần đạp mạnh vào đấy, chắc chắn nó sẽ khụy xuống.

RẮC!

Cường chết cứng người. Cậu thậm chí còn không kịp chửi thề, cổ chân cậu gần như gập đôi lại, trong giây lát bàn chân mất cảm giác. Cái thứ đầu gối gì mà cứng hơn cả đá, ở mức độ va chạm như vậy mà Quản Ngục vẫn đứng yên không suy suyển, người duy nhất chịu ảnh hưởng là Cường. Cậu lập tức ôm lấy kệ đựng đồ dựng cạnh đó, mồ hôi không ngừng túa ra, còn tưởng chân cũng phế luôn rồi.

Quản Ngục không để ý tới Cường, bàn tay nó siết dần lại, với nó thì đầu người chỉ như một quả cam, có thể bóp vỡ bất cứ lúc nào. Mà nó chủ yếu nhắm vào đầu, bách phát bách trúng, trước tình hình nguy cấp, Cường nhịn đau, đây là nơi nào chứ, đầy những dụng cụ sắc bén xung quanh, cầm tạm một món lên dùng cho nhanh.

Đập vào mắt cậu lúc đó là một con dao phay lưỡi hai mươi phân, độ sắc bén không cần bàn cãi, cầm lên rất vừa tay. Nhanh nhất không phải là chặt vào tay nó, chặt thẳng vào bả vai, gân và dây chằng tập trung ở đấy, làm thế còn có thể khiến còn mất khả năng hoạt động nữa.

Phập.

Nghĩ là làm, Cường dồn lực vào hai tay chặt mạnh xuống, lưỡi dao cắt rất ngọt, tới cả xương bên trong cũng đứt lìa. Chặt một đường đứt từ da tới xương, không đau không chảy máu, nhưng cánh tay Quản Ngục lập tức buông thõng xuống, cổ tay nới lỏng, đại ca rơi xuống nền nhà. Cường lao tới kéo anh ta ra khỏi phạm vị Quản Ngục với tới, bây giờ nó đang ôm cánh tay đứt lủng lẳng của mình, nhìn thì thấy chúng không có khả năng hồi phục được nữa.

Đúng lúc đó, gã đồ tể từ phía sau xông tới, da thịt trên vai bị bóc trần, đầu khớp xương đỏ máu hở ra. Vừa rồi hắn đã giã cho Quản Ngục bên kia một trận tơi tả, nhưng tuyệt nhiên nó vẫn trụ vững, tới khi gã ngừng tay, Quản Ngục mới tiếp tục hành động, nó dùng tay còn lại tóm lấy đầu gã. Bị trúng một lần thôi, tới lần thứ hai thì quên đi, hắn gạt cánh tay kia ra, lực cánh tay của hắn không đủ mạnh, nhưng hắn vẫn còn một thứ vũ khí khác.

Ngoàm!

Gã đồ tể nhoài người ngoạm lấy cánh tay đang chộp xuống đầu mình, hắn nghiến chặt hàm răng, nơi da thịt bị hắn cắn trúng bắt đầu rời ra. Lúc đó tình thế giằng co, hắn không biết đau, Quản Ngục cũng không biết đau, được gần một phút thì Quản Ngục rụt hai tay lại. Bàn tay lột nguyên một mảng thịt trên vai gã đồ tể, đồng thời gã cũng xé được một miếng thịt trên cánh tay của nó. Vừa thoát được khỏi Quản Ngục, gã lập tức nhìn về phía Cường, cũng là lúc cậu kéo được đại ca về, còn chưa hoàn hồn, gã đã nhào tới tấn công hai người.

Bỗng có bàn tay rất lớn chặn ngay trước mặt gã đồ tể, hai ngón chọc vào mũi hắn, hất cho hắn ngã ngửa về phía sau. Quản Ngục bên chỗ Cường mặc kệ cánh tay trái chỉ còn dính lại chút da với thân, nó không để ai chiếm lấy con mồi của mình. Đây chưa coi là thoát hiểm, vì ngay sau đó Quản Ngục liền áp sát cậu, Cường tiếp tục vung dao chém nó.

Nhưng lần này con dao bỗng trở lên vô dụng, da thịt Quản Ngục trơ ra như đá. Vì nó không thể phục hồi được vết thương nên nó có một khả năng khác, đó là thích ứng, hiểu đơn giản là thẻ rút kinh nghiệm. Nếu vì một nguyên nhân nào đó mà nó bị thương, vậy nó sẽ thay đổi bản thân, như bây giờ thì con dao này chỉ là đồ bỏ với nó.

Không ổn. Cường nghĩ, nếu nó đã cường hóa toàn thân, vậy điểm yếu duy nhất chỉ có thể là khuôn mặt, dù có miếng vải che đi, nhưng cứ tấn công thẳng vào đấy, phần mềm vẫn tập trung nhiều nhất ở đó. Vì Quản Ngục đang cúi xuống, Cường lại đứng cao hơn, cậu nhanh tay túm lấy đầu nó, một chân co lên, đầu gối thúc thẳng vào giữa mặt kẻ đối diện.

Bây giờ cậu mới có cảm giác mình vừa đánh trúng cái gì đó. Quản Ngục nhận một thụi, nó không lúng không chuyển, nhưng tri giác bị đông cứng, giống như Cường đã tắt công tắc hoạt động của nó. Cậu lập tức lui về giữ thế phòng thủ, tay kéo lấy đại ca, nhìn xem cửa ra đang ở đâu, bỗng cậu thấy người bên dưới có động.

Đại ca hé mắt nhìn lên, thấy vậy Cường mừng húm, kết nối lại được khôi phục rồi, anh ta sẽ điều khiển được hai tên tay sai này. Lại thấy anh ta thì thào:

- Cậu thoát được khi nào vậy? Mà sao tôi thấy đầu đau quá.