Chương 109: Đến chùa dâng hương, đámngười tìm chết (trung)
Đang muốn nói cái gì đó để ngăn chặn Cầm Thi lo lắng, phía sau liền truyền đến một loạt tiếng bước chân. Hạ Liên Phòng xoay người nhìn thấy đi đầu là một nữ tử xinh đẹp mặc La thường trắng, thân hình yểu điệu, ngũ quan thanh lệ, một bộ bạch y càng tỏ có vẻ tiên khí mười phần. Nếu không phải trên mặt có vài phần nộ khí thì thật giống như mĩ nhân đi ra từ trong tranh.
Mĩ nhân trực tiếp đi thẳng đến trước mặt Hạ Liên Phòng, cậy ưu thế cao hơn nhìn xuống nàng. Hạ Liên Phòng đánh giá bản thân mình thấp hơn người ta, trong lòng không khỏi có chút buồn bực, nàng rõ ràng là lớn nhất trong nhà, kết quả ngay cả Tiềm Nhi còn cao hơn mình, thân hình này quả nhiên là nàng không thể đυ.ng vào đau nha...
Không biết nơi nào đắc tội một mĩ nhân như vậy, Hạ Liên Phòng ở trong đầu nhanh chóng hồi tưởng một lần, xác nhận bản thân mình ngay cả thấy cũng chưa từng thấy qua đối phương, khẽ cau mày, Cầm Thi thấy người tới có vẻ bất thiện liền bước lên một bước chắn trước người Hạ Liên Phòng, nói: "Vị tiểu thư này, có nhận thức tiểu thư nhà ta sao?"
Mĩ nhân chưa mở miệng, bà mụ phía sau nàng liền lớn tiếng quát: "Ngươi là cái thứ gì! Dám làm càn như vậy! Ngươi có biết tiểu thư nhà ta là ai? Quả nhiên là không có mẹ, nha hoàn bên cạnh cũng không có quy củ như vậy!"
Hạ Liên Phòng lúc trước còn thần thái bình tĩnh, nhưng khi bà mụ kia nói câu không có mẹ vừa ra khỏi miệng, ánh mắt nàng bỗng dưng lạnh lùng!
Đầu thai làm người, nàng thủy chung không có quên những thời gian làm quỷ kia, chỉ là ngày thường vẫn che dấu, nay bà mụ này khẩu xuất cuồng ngôn, xác thực là chọc giận Hạ Liên Phòng, nàng không chút nào che giấu quỷ khí trên người, lập tức đôi mắt phượng lộ ở bên ngoài dường như là có thể câu mất linh hồn, ánh mắt lạnh như băng khiến người đói diện không rét mà run. Bà mụ kia bị nàng trừng mắt liền rùng mình một cái, nhất thời câm như hến, cũng không dám mở miệng lung tung, ngay cả đầu cũng cúi thấp xuống không dám nâng lên.
Cầm Thi cười nói: "Vị tiểu thư này chưa mở miệng, bà mụ bên cạnh liền nói chuyện như vậy, nghĩ đến ngày thường quản giáo cũng không đủ nghiêm khắc." Nói xong, nhẹ nhàng cúi người với Hạ Liên Phòng. "Tiểu thư, ngài nói đi?"
Hạ Liên Phòng lạnh lùng nhìn chằm chằm bà mụ kia, chậm rãi đem tầm mắt chuyển tới trên người bạch mỹ nhân y, ánh mắt sâm lạnh cứng rắn đem tầm mắt tràn ngập khinh thường cùng lửa giận của đối phương làm cho không còn nơi nào để trốn chạy: "Vả miệng."
"Cái gì?!"
Không đợi đối phương kinh hô, Cầm Thi liền nhanh nhẹn tiến lên nhéo bà mụ kia, bùm bùm đánh vài cái tát, khóe miệng bà mụ rất nhanh sưng đỏ vỡ ra, chảy ra máu tươi, Hạ Liên Phòng thủy chung lạnh lùng nhìn, hôm này nàng hẳn là mang Thiên Tuyền hoặc là Diêu Quang cùng đi, Cầm Thi không biết võ, sợ là tay sẽ bị đau.
Đám người kia rất nhanh phản ứng kịp, liền muốn tiến lên bắt lấy Cầm Thi, nhưng dưới ánh mắt như lệ quỷ của Hạ Liên Phòng không dám nhúc nhích, đờ đẫn đến khi Cầm Thi vả miệng xong trở lại bên người Hạ Liên Phòng mới lấy lại tinh thần.
Bạch y mĩ nhân thấy mình bị nha đầu nhỏ bé này dễ dàng dọa sợ, nhất thời thẹn quá thành giận: "Ngươi dám vô lễ với ta!"
|Nha hoàn bên người nàng ta giờ phút này cũng bạo gan lên, nghĩ rằng, bên mình người nhiều như vậy chẳng lẽ còn giáo huấn không được hai người? Lập tức thốt ra lời: "Ngươi quả nhiên là có mắt như mù! Tiểu thư nhà ta chính là tướng gia chi nữ, thân phận tôn quý, há là ngươi có thể so sánh? Tiểu thư nhà ta chưa mở miệng, ngươi dám làm cho nha hoàn bên cạnh ngươi giáo huấn bà mụ phủ Thừa Tướng chúng ta, chẳng lẽ là không đem tướng gia để vào mắt sao!"
"Cáo mượn oai hùm." Cầm Thi cười nhạo một tiếng, nàng cùng Diêu Quang ở bên nhau lâu, tính tình trầm ổn cũng hơi có chút thay đổi, nếu là lúc trước nàng vô luận thế nào cũng sẽ không nói ra lời châm chọc như vậy.
Hạ Liên Phòng than nhẹ trong đáy lòng, đem tầm mắt bức người kia thu hồi, tâm tình của nàng quá lộ ra ngoài, mẫu thân là vết sẹo nơi đáy lòng nàng, ai đều không thể nhắc tới. "Tướng gia thì thế nào? Hạ nhân trong phủ Tướng gia thì có thể vô lễ với ta sao? Ngươi chỉ coi tiểu thư nhà ngươi thân phận tôn quý, Yến Lương thành này nhiều cao môn thế gia ra sao, sợ là còn chưa tới phiên Khương gia nhà ngươi độc tài chuyên quyền."
Đại Tụng triều có lịch sử tồn tại hơn vài trăm năm, trong Yến Lương thành các đại cao môn thế gia ùn ùn xuất hiện, nhưng chân chính sừng sững không ngã lại không nhiều, Khương thừa tướng tuy rằng quyền cao chức trọng, đáng tiếc xuất thân bần hàn, chẳng sợ Hoàng Đế có chút coi trọng hắn, hắn cũng chỉ có thể uy phong ở trên triều chính, địa phương khác, căn bản không nói nên lời. Đối với cao môn thế gia ở Yến Lương mà nói, chỉ có những danh môn vọng tộc thâm căn cố đế mới thật sự là môn đăng hộ đối, Khương gia chẳng qua là tiểu nhân vật mà thôi, tưởng ở trước mặt Hạ gia xưng lớn sợ là bản nhân Khương thừa tướng đứng ở trước mặt nàng cũng không dám vô lễ như thế.
Đứng phía sau nàng, đâu chỉ là Hạ gia? Còn có rất nhiều người đấy, ngay như Phủ Tĩnh quốc công nắm trong tay binh quyền!
Bất quá biết thân phận của đối phương, Hạ Liên Phòng đại khái cũng minh bạch đối phương vì sao muốn gây phiền toái cho mình. Nghe nói mấy năm trước Thái Hậu có chút yêu thích nữ nhi của Khương thừa tướng, từng để nàng ta ở tại bên người, nhưng không được mấy tháng liền chọc tức Thái Hậu, bị trục xuất trở về phủ Thừa Tướng, đến bây giờ sớm đã quá tuổi cập kê nhưng lại bởi bị Thái Hậu ghét mà vẫn không ai thèm lấy, sớm đã là một gái lỡ thì.
So với Hạ Liên Phòng đang tuổi dậy thì, lại được Thái Hậu vô cùng quý mến thì Khương tiểu thư làm sao có thể không phẫn nộ, không hận, không oán chứ?
Chỉ là nàng ta không khỏi tìm lầm người rồi.
"Ngươi!" Khương tiểu thư tức giận đến mức cả người phát run, tiếc thay cho một mĩ nhân nhi tiên khí phiêu phiêu, bị Hạ Liên Phòng nói cho tức giận đến mức giận sôi lên. Nàng ta làm sao không rõ những đạo lý này! Nếu Khương gia có đủ trọng lượng, dù cho nàng ta bị Thái Hậu trục xuất hồi phủ cũng vẫn có người tới cửa cầu thân! Thế gia không coi trọng bản thân mình, một là bởi vì Thái Hậu không thích, hai còn không phải là bởi vì Khương gia căn cơ còn thấp, không đủ để cùng xứng đôi sao! "Ngươi dám nói với ta như vậy! Chẳng lẽ ngươi cho rằng Thái Hậu có thể thích ngươi lâu sao? Bất quá là ỷ vào tuổi còn nhỏ, Thái Hậu mới đem ngươi xem như thế thân của Xương Bình công chúa, ngươi còn thật sự cho rằng mình chính là công chúa hay sao? Ta cho ngươi biết, quạ đen dù khoác lông phượng hoàng cũng không phải kim chi ngọc diệp!"
Xem dáng vẻ phát điên của nàng ta, không khó tưởng tượng oán khí này đã ở dưới đáy lòng nàng ta một thời gian dài, sợ là do bản thân mình được Thái Hậu yêu thích, lại có thể không nhập cung, còn phá vỡ thời gian ba tháng, khiến vị Khương tiểu thư này triệt để mất khống chế đi? Hạ Liên Phòng cười khẽ, tâm tình trầm trọng lúc trước bởi vì nói chuyện cùng Thái Hậu vô cớ trở nên nhẹ nhàng, nàng liếc thấy phía sau cổng vòm lộ ra một góc áo, lãnh đạm nói: "Khương tiểu thư sao lại nói vậy, Xương Bình công chúa tuy rằng chết yểu, nhưng nàng vĩnh viễn đều là nữ nhi của Thái Hậu nương nương, bào muội của đương kim hoàng thượng, ta chẳng qua chỉ là một thần nữ (con gái quan) nho nhỏ, được Thái Hậu chiếu cố mới có thể phong cảnh, ta có phụ có mẫu có trưởng bối, tuy rằng không được gọi kim chi ngọc diệp, nhưng thân phận cũng không thấp, đối với Thái Hậu nương nương chỉ cólòng tôn kính cùng kính yêu, không ý đồ khác. Khương tiểu thư, chẳng lẽ ngươi cho rằng mỗi người đều giống như ngươi, tiếp cận ai cũng ôm mục đích khác thường sao?" Như thế nào có thể khéo như vậy, đúng lúc Thái Hậu dâng hương, Khương tiểu thư thủy chung đóng cửa không ra lạip tới, sợ là muốn mượn cơ hội này giành lại sự sủng ái của Thái Hậu đi?
Nàng vừa nói xong sắc mặt Khương tiểu thư lập tức trở nên có chút khác thường, nàng ta chột dạ trừng Hạ Liên Phòng, cho rằng đối phương biết được hành vi của bản thân mình trong quá khứ, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp: "Ngươi, ngươi, ngươi nói hưu nói vượn cái gì! Ngươi không cần bêu xấu danh tiết của ta!"
Nói như vậy... Lúc trước đích thật là xảy ra chuyện gì đó khiến Thái Hậu vô pháp dễ dàng tha thứ sao? Hạ Liên Phòng cân não vận chuyển cực nhanh, trải qua mấy ngày nay ở chung, nàng cảm thấy Thái Hậu kỳ thật là người phi thường hiền hoà, có lẽ là bởi vì đã có tuổi tác nên Thái Hậu đối với bất kỳ người nào cũng rất khoan dung, cho dù là cung nhân tay chân không ổn làm vỡ một bộ cốc chén yêu thích nhất bà cũng chỉ nói vài câu ngoài miệng, khấu trừ một tháng tiền công, nên biết, đã từng có tần phi bởi vì một cái vòng tai Thúy Ngọc bị đánh nát mà tươi sống đánh chết mười mấy cung nữ đấy!
Thái Hậu ôn hòa dễ sống chung như vậy lại đuổi Khương tiểu thư đi mà không phải giống như trước yên ổn đưa mấy tiểu thư dưỡng ở bên người trở về thì khẳng định là Khương tiểu thư đã làm cái gì đó khiến cho bà vô cùng tức giận. Có thể khiến Thái Hậu tức giận ... Vậy thì là chuyện gì chứ?
Thái Hậu coi trọng nhất, trừ bỏ vận mệnh quốc gia cùng triều chính của Đại Tụng triều thì chính là Hoàng Thượng cùng Thanh vương gia. Lấy đầu óc của Khương tiểu thư, tất nhiên sẽ không thể làm ra chuyện nguy hại quốc gia xã tắc, bên người Hoàng Thượng lại là cao thủ như mây, nàng ta không có bản lãnh đi tranh đoạt, càng không lá gan đó, hơn nữa tuổi tác Hoàng Thượng còn lớn hơn một chút so với Khương thừa tướng, Khương tiểu thư điên rồi mới có thể xuống tay với Hoàng Thượng.
Vậy còn lại liền chỉ có Thanh vương gia.
Hạ Liên Phòng ở trong lòng hồi tưởng dung mạo Thanh vương, ngay cả nàng không thừa nhận cũng không được, đối phương thật sự là sinh được một bộ diện mạo tuấn mỹ, cho dù so sánh cùng với Tiềm Nhi cũng không kém chút nào, thậm chí so với bất kỳ một nam tử hoàng thất nào cũng ưa nhìn hơn. Thêm chuyện hắn tòng quân nhiều năm, điểm binh sa trường, trên người có vẻ lãnh ngạnh anh khí mà nam tử khác không có, lực hấp dẫn với nữ tử có thể nói là trí mạng. Lúc ấy Khương tiểu thư nhìn thấy Thanh vương gia vô cùng tuấn mỹ lại tôn quý không có gì là không làm được sẽ có phản ứng gì?
Tất nhiên là sẽ tâm động.
Nhưng Thanh vương tính tình như vậy tất nhiên sẽ không phản ứng lại nàng ta. Từ chuyện hôm nay Khương tiểu thư dám tùy tiện đến tìm người đang đượcThái Hậu niềm yêu quý là mình xem ra, đây là người xúc động lỗ mãng không có đầu óc, người như vậy, rất dễ dàng làm ra một ít chuyện ngu xuẩn. Sợ là bị Thanh vương bóc trần, Thái Hậu tức giận, lại xem tại mặt mũi Khương thừa tướng mới không nói năng rườm rà thêm, cứ thế buông tha nàng ta thì Thái Hậu sợ là không thể vừa lòng, nghĩ đến đây cũng là nguyên nhân vì sao chúng thế gia không dám đến phủ Thừa Tướng cầu hôn. Tuy rằng Khương gia căn cơ không sâu, nhưng Khương thừa tướng làm người chính trực liêm khiết, có công lớn, nếu có thể giao hảo cùng Khương gia thì tất nhiên sẽ có nhiều ưu việt hơn. Khương tiểu thư đến nay vẫn là khuê nữ, sợ chính là do thái độ của Thanh vương cùng Thái Hậu, Khương thừa tướng chắc cũng biết, chỉ tiếc vị Khương tiểu thư này đầu óc không đủ linh quang.
Mối liên hệ nhân quả liên tiếp này, Hạ Liên Phòng từ cân nhắc đến xác định bất quá dùng vài giây, nàng mỉm cười, loại tươi cười khi nắm trong tay toàn cục này khiến cả người Khương tiểu thư đều không thoải mái: "Nếu Khương tiểu thư quang minh lỗi lạc thì ta có thể nói xấu được cái gì chứ? Ngược lại là Thái Hậu nương nương bởi vì chuyện Thanh vương điện hạ chưa thành gia mà tình tâm tình không tốt, Khương tiểu thư xác định còn muốn tiếp tục ở chỗ này đợi Thái Hậu nương nương xuất hiện sao?"
Vừa nghe đến bốn chữ Thanh vương điện hạ, Khương tiểu thư đầu tiên là ánh mắt sáng ngời, sau đó tối sầm, nàng ta nhớ tới bản thân mình tìm chết khigặp ánh mắt cao cao tại thượng lại băng lãnh đến cực điểm kia của vương gia, phảng phất như bản thân mình chỉ là giòi bọ bẩn thỉu, trong lòng nhất thời dâng lên một cỗ lệ khí, càng nhìn Hạ Liên Phòng không vừa mắt. Đối phương trẻ tuổi hơn nàng, xinh đẹp hơn nàng, ngay cả xuất thân cũng cao quý hơn nàng ta, những thứ nàng ta khát cầu không nhưng đối phương lại vô cùng dễ dàng có thể có được, loại tâm lý không thăng bằng này khiến Khương tiểu thư lửa giận công tâm, bước lên một bước, nâng tay lên, muốn đánh xuống khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc kia.
Mia: Đi chùa cầu phúc chứ sao lại tạo nghiệp. Nghiệp quật ở nơi thờ Phật là đến nhanh hơn so với bình thường đó, hắc hắc!!!