Hậu Đình Hư Không Tịch Mịch Lãnh

Chương 6: Ăn sạch không chừa, đến đây nào tiểu ᗪâʍ Đãиg.

Chương 6: Ăn sạch không chừa, đến đây nào tiểu dâʍ đãиɠ.

*****

Hứa Tinh sợ hãi vội vã né tránh, lại không biết như vậy càng làm cho người đàn ông kia dễ dàng ngậm lấy yết hầu xinh xắn của mình, một đường hôn xuống, ngay cả cằm cũng bị cắn mấy cái, quả nhiên là sướиɠ ghê gớm, đặc biệt là đôi môi phấn nộn, làm người ta muốn ngừng mà không được, hôn lại hôn, liếʍ lại liếʍ, trao đổi nước bọt, kịch liệt vô cùng.

Hứa Tinh "ừm ừm" tăng thêm mê hoặc, Tề Thanh bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến phát cuồng, nhưng cũng chú ý lực độ, không thực sự thương tổn tới tiểu tử kia.

Nhóc con thật đẹp, nếu như gặp sớm một chút nuôi bên cạnh thì thật tốt.

"Chậm a chậm một chút a a a a..."

"Cậu nói gì?" Tề Thanh xấu xa hỏi.

Hứa Tinh mặt đỏ tim đập, không dám nhìn ánh mắt nóng như lửa kia,"Tôi nói chú chậm một chút, tôi...."

"Cậu đau?"

Hứa Tinh gật đầu, còn có thể là gì nữa hả? Ánh mắt bối rối, hết sức ngượng ngùng.

Nhưng người đàn ông này vẫn không buông tha cậu ta, còn nháy mắt sờ sờ tiểu JJ nhóc con,"Ở đây lại không nói như vậy."

Cả người Hứa Tinh ngây ngẩn, hồng ửng lan đến tận cổ, dễ thương vô cùng.

Khẽ mỉm cười, Tề Thanh gian tà kề sát vào tai Hứa Tinh,"Bảo bảo làm cho anh bắn, anh thích em."

"..." Thích tôi cái gì? Mông? Hay gương mặt?

"Mở miệng."

Hứa Tinh run rẩy, ngoan ngoãn hé miệng, nghênh tiếp nụ hôn nồng nhiệt.

Cứ thế sáp hơn nửa tiếng đồng hồ, hông của Tề Thanh di chuyển rất mạnh, duy trì liên tục không ngừng vận động pít-tông, hơn nữa còn không có cảm giác mệt mỏi.

Hứa Tinh mồ hôi nhễ nhại, trước mắt càng lúc càng không rõ, mỗi lần di chuyển cây đại JJ đều có thể chà qua điểm mẫn cảm của cậu ta, đúng là cây gậy tốt, mắt Hứa Tinh hồng nhuận, há miệng thở dốc, ngón tay gắt gao nắm ga giường, nào nào, đến đi, tôi muốn nhiều hơn, nữa đi.

Tề Thanh đã nhìn ra, sau khi hơi sững sờ, thì gian tà ngừng lại.

Hứa Tinh mờ mịt nhìn lại, vô cùng ủy khuất.

Tề Thanh vốn định giễu cợt chọc ghẹo nhóc con nhưng không đành lòng, chửi bới một tiếng, rồi hung hăng ôm lấy Hứa Tinh chạy nước rút, lúc này càng thô bạo, đại nhục bổng tăng hết công suất mà trừu sáp, đến cả thịt non bên trong cũng đều bị kéo ra, rồi  lại thúc vào, lông ở quanh mông cũng bị đẩy vào trong, dâʍ ŧᏂủy̠ bắn tung tóe khắp nơi, Hứa Tinh đạt cao trào, rú lên rất to.

"A........."

Than nhẹ một tiếng thật lâu thật dài, Hứa Tinh nhắm mắt lại, tϊиɧ ɖϊ©h͙ phóng ra.

Thật thoải mái!

Toàn thân đổ mồ hôi nhễ nhại Hứa Tinh nặng nề thϊếp đi, Tề Thanh cười khổ, chuyện này là thế mẹ nào hả? Ông đây còn chưa kịp sướиɠ đâu! Lập tức ôm lấy Hứa Tinh.

"Ai nha!" Hứa Tinh bị làm tỉnh lại, mờ mịt nhìn gương mặt người đàn ông kia, dường như đang thầm mắng chửi, chú thật xấu xa.

Tề Thanh thấy thật đáng yêu, gầm nhẹ một câu chết tiệt, ôm nhóc con lăn lộn trên giường, động tác rất dịu dàng, tiếp tục ăn thịt.

Hứa Tinh bị người xấu bóp bóp, lắc lắc tỉnh lại nhiều lần, thân thể vô cùng mệt, nhưng rất thỏa mãn ngủ thϊếp đi.

Sau khi bắn ra, tâm tình Tề Thanh  không tệ, châm một điếu thuốc, ánh mắt mê ly liếc nhìn đồng hồ, một lần bất ngờ chơi đến chín mươi phút, nhóc con chịu khổ rồi.

Tính năng của Tề Thanh rất mạnh, chim cũng lớn, thao tiểu thụ khóc là rất bình thường, nhưng đứa nhóc này cũng quá thích khóc rồi, xinh đẹp nhỏ nhắn mềm mại.

Cậu ta nói quần áo là bị người ta cố ý làm ướt, có người ức hϊếp cậu ta sao?

Lần đầu Tề Thanh đến tìm là vì du͙© vọиɠ, lần này là không có mình thì không chịu nổi, hay là mới tiếp khách không bao lâu, chưa có khách. (Anh nghĩ quá nhiều rồi, người ta chỉ đến trả lại tiền thôi mà)

Khẽ nhíu mày, ánh mắt Tề Thanh giống như sói nhìn người nhóc con đang mê man, Hứa Tinh co ro, toàn thân xanh tím, dấu vết lốm đốm, tóc che khuất khuôn mặt, càng nhìn càng thấy yếu ớt.

Đặc biệt chỗ ngực, thậm chí có cả tia máu.

Ngày hôm qua trên người không có tiền, Tề Thanh phải lấy tạm tiền của mấy tên nhân viên bảo vệ mới được hơn bốn vạn, hôm nay nói cái gì thì nói cũng phải cho tấm chi phiếu mới được.

..........................................

Trời đã sáng, Hứa Tinh mở mắt, lặng lẽ nhìn khung cảnh quen thuộc, Ặc, sao lại là nhà mình? Chết tiệt, tên kia lấy chìa khóa trong túi của mình!

Hứa Tinh bị dọa sợ lập tức tìm kiếm, sau khi tìm được hai cái chìa khóa mới yên tâm, chủ cho thuê nhà còn giữ một cái, tổng cộng là ba.

Hơn tám giờ, Hứa Tinh cố chịu đựng thắt lưng đau, đứng dậy rửa mặt, phát hiện trong phòng khách treo đồng phục mới tinh thì hơi giật mình, chuyện này là sao? Không nghĩ ra cũng không thèm nghĩ nữa, Hứa Tinh vỗ vỗ khuôn mặt cho tỉnh táo lại.

Buổi trưa cửa hàng Burger đặc biệt bận rộn, ông chủ thấy một đoàn nữ sinh ngày nào cũng đi vào nhìn Hứa Tinh cười cười, nên đã tăng lương cho cậu.

"Cảm ơn ông chủ." Hứa Tinh cười cười, thật xinh đẹp.

Tim ông chủ đập hụt một nhịp, khụ khụ hai tiếng, che giấu bối rối của mình, một thằng nhóc dáng dấp so với con gái còn xinh đẹp hơn, nhưng mà chuyện này thì liên quan gì đến mình? Có thể thu hút khách hàng chính là việc tốt. Ông chủ lập tức đứng thẳng lưng, vỗ vỗ vai Hứa Tinh, ý tứ sâu xa nói,"Tôi rất xem trọng cậu, tuy rằng cậu mới làm không lâu, thế nhưng thái độ tốt lại chăm chỉ làm việc, cho nên ngày hôm nay mới tăng lương cho cậu. Hứa Tinh à, cậu có muốn suy nghĩ thêm một chút? Dù sao thì chỉ có người có năng lực mới có thể làm quản lý ca làm!"

Quản lý ca làm, nghe thật hấp dẫn, ánh mắt Hứa Tinh sáng ngời sau đó lại tối.

Cửa hàng này cách con phố đi bộ không xa, bên trong đó lại có McDonald's với KFC, cho nên cửa hàng burger buôn bán luôn luôn là nửa chết nửa sống, coi như cố trụ lại. Thế nhưng từ khi Hứa Tinh tới làm việc, ban ngày buôn bán bất ngờ thịnh vượng, ngày nào cũng có một đoàn nữ sinh đến, rất nhiều người còn len lén chụp ảnh Hứa Tinh, thảo luận rôm rả cái gì là hoàng tử, rồi tiểu thịt tươi...

Thế nhưng cứ đến hết ca của Hứa Tinh, lượng khách liền giảm...

Cho nên ông chủ muốn cho Hứa Tinh làm từ sớm đến tối muộn, cho dù lương cao cũng được, bởi vì buổi tối khẳng định khách đông, thế nhưng Hứa Tinh không chịu đồng ý.

Hứa Tinh từ chối ông chủ sau đó thở dài, sự thật là bởi vì hộp đêm trả nhiều hơn, cậu ta không muốn bỏ việc đó.

Cũng không ai biết, quản lý ca làm đang đứng ở chỗ cua, nghe thấy được toàn bộ câu truyện của hai người, ánh mắt thâm độc nhìn con gián bò ở góc phòng.

Hứa Tinh hả? Hừ..

.............

Hơn mười một giờ khuya, K lững thững tới trễ, ánh mắt dài nhỏ thu hút mọi người, khẽ mỉm cười, câu dẫn một đám si tình.

"Ui, tối hôm qua rất dữ dội? Cậu chưa tiếp khách, lại tự nhận khách tư*, coi chừng ông chủ đem cậu trói lại ném xuống biển". K giống như con rắn lả lướt ôm bả vai Hứa Tinh, nghiêng đầu một chút, đem trọng lượng toàn thân dựa vào. (Đi khách riêng)

Hứa Tinh mới một mét bảy hai, căn bản chịu không nổi K một mét tám, thế nhưng cậu ta không dám đẩy ra, người này quá gian tà, đắc ý phách lối, vẻ mặt giễu cợt, dường như nhìn ra thứ gì đó.

Cũng đúng, ông chú kia gặm cổ mình thành ra như vậy có dùng khăn quàng cổ thì cũng không qua được hỏa nhãn kim tinh của tiền bối lão luyện.

K bỗng nhiên bực bội,"Tiểu tử kia, cậu quá mê người, từ chức đi, ở đây không thích hợp với cậu." Nếu không cho dù không muốn, sớm muộn sẽ bị người ta ăn sạch không chừa, khách ở đây dù sao cũng không phải dạng tầm thường, người bình thường không thể đắc tội nổi. Giống như bản thân mình năm đó một thân một mình, đành phải quỳ xuống xin lỗi.

Hứa Tinh yên lặng không nói gì, thầm nghĩ anh trai này quả là người xấu, cuối cùng cũng là ức hϊếp mình.

K cảm thấy vô vị, thanh niên bây giờ cũng không phải không biết gì, có lẽ chuyện như vậy sẽ không phát sinh nữa, là bản thân mình xen vào việc của người khác.

Sau khi tan việc, Hứa Tinh do dự thật lâu mới đến gõ cửa nhà ông chú kia, Tề Thanh kinh ngạc, cho rằng nhóc con này sẽ tránh mình, chẳng lẽ là vì tiếc cái điện thoại? Không thể nào, mình còn cho cậu ta hơn mười ngàn tệ, Ặc, lẽ nào cậu ta không nhìn ví tiền? Cái đứa ngu ngốc này đến từ ngoài không gian hả?

Ngược lại, Tề Thanh rất buồn bực, ngay cả ví tiền Hứa Tinh cũng chưa từng đυ.ng đến, vậy thì sống qua một ngày kiểu gì? Ngực có chút khó chịu, âm thầm đau lòng.

Vẻ mặt Hứa Tinh sợ hãi đưa tay ra.

"Vào đây ngồi đi, chúng ta nói chuyện."

Hứa Tinh lắc đầu, lên tiếng,"Trả lại điện thoại cho tôi."

"Hứa Tinh!"

Hứa Tinh há hốc miệng, khϊếp sợ trợn to hai mắt,"Làm sao mà chú biết tên của tôi?"

"Trong ví tiền có chứng minh thư." Tối hôm qua lúc để chi phiếu vào có liếc qua một chút, không phải là cố ý nhìn lén, không nghĩ tới tiểu tử xinh đẹp này đã hơn hai mươi tuổi, quả thực khó tin.

Hứa Tinh vội vã mở ví tiền kiểm tra, mặt của Tề Thanh đen đi,"Cậu có ý gì? Tôi lấy chứng minh thư của câu chắc!"

Đồ đạc vẫn còn, thật may mắn, Hứa Tinh thở phào, lại lần nữa sốt ruột, bởi vì bên trong có chi phiếu,"Chú có ý gì? Tôi cũng không phải bán thân, chú là loại người gì vậy hả?"

Giọng nghẹn ngào.

Lúc đầu Tề Thanh còn tưởng tên nhóc này sẽ vui mừng, thấy vậy lại có chút băn khoăn, vì sao lại khóc?

"Chú chú .... chú là đồ khốn kiếp!"

Hứa Tinh quát to một tiếng rồi chạy xuống dưới lầu, không bao lâu, bị hai người bảo vệ một trái một phải kéo đến trước mặt Tề Thanh.

Hứa Tinh sợ hãi, bị người áo đen cao lớn vạm vỡ đẩy xuống ghế salon,  sau đó hai người đó đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Cạch một tiếng, Hứa Tinh sợ đến run lẩy bẩy, người đàn ông này..... Rốt cuộc là người như thế nào? Những tên bại hoại kia là thế nào? Mình muốn về nhà, có ai đến cứu tôi với, chú cảnh sát.....

"Sao lại khóc?"

Trời ơi, vẻ mặt của lão già thật dữ tợn, Hứa Tinh cúi đầu, không dám nói lời nào, càng không dám nhìn nữa, vai run rẩy rất lợi hại, nghẹn ngào nức nở.

"Sao lại khóc?" Tề Thanh rống to hơn!

Hứa Tinh núp ở trên ghế salon, bị dọa sợ đến mặt tái nhợt, nước mắt không cầm được mà tuôn ra, vô cùng đáng thương.

Tề Thanh nhấc cậu nhóc lên, đối mặt với đôi mắt đỏ hoe, dùng giọng điệu ôn nhu nhất hỏi, đời này của Tề Thanh, lần đầu phải dè dặt, chết tiệt.

Hứa Tinh định mở miệng nói, thế nhưng vừa mở miệng liền bị nấc cục.

Tề Thanh đem chim sợ cành cong ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng ôn nhu, sau khi Hứa Tinh bình tĩnh trở lại mới nhỏ giọng nói,"Tôi tôi tôi.... Tôi không bán thân, chuyện chú làm với tôi coi như chưa xảy ra, tôi...... tôi sẽ dọn đi".

"Ở đây sắp phá bỏ, sau khi phá bỏ chủ đầu tư sẽ cấp cho cậu nhà mới, một căn hộ tốt!"

Nhà thuê thôi mà, Hứa Tinh không cần thiết phải giải thích với người này,"Tôi muốn về nhà."

"Ở nhà tôi, nằm trong ngực tôi không phải rất ấm áp sao? Chuyển đến đây, ở cùng với anh."

Rõ ràng là ông chú mà, ánh mắt Hứa Tinh không đồng ý làm cho Tề Thanh thiếu chút nữa phát bực, Hứa Tinh cũng cảm thấy vẻ mặt lạnh như băng của Tề Thanh, vội vã giải thích,"Tôi không phải là người tùy tiện."

"Tôi cũng không phải."

"Vậy...... chú...... vậy chú vì sao.... lại đối với tôi như vậy?"

"Không phải đã nói rất nhiều lần rồi sao? Tôi thích cậu."

Vành tai Hứa Tinh đỏ ửng, lặng lẽ bấm bấm đầu ngón tay,"Thích thì có thể làm càn hả? Chú như vậy là không tốt."

Tề Thanh cười phá lên, nâng cằm Hứa Tinh lên, đưa mắt hung hãn nhìn, nhóc con liền nhắm mắt lại, sợ mình hả? Tề Thanh nhếch khóe miệng,  cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một cái, quả nhiên thấy vẻ mặt nhóc con hoảng hốt lo sợ, có điều là không sao, mình thích là được rồi, Tề Thanh rất độc tài, hung hăng hôn, không để cho bất kỳ không gian trốn tránh.

"Hu!"

Nụ hôn này dài vô cùng, Hứa Tinh hít thở không thuận suýt thì tắc thở, toàn thân mềm nhũn gần hôn mê thì người đàn ông này mới buông cậu ra.

Tề Thanh dục hỏa bốc lên, đại nhục bổng chĩa vào mông nhóc con, ánh mắt gian tà loé luồng  âm quang,"Bây giờ cậu có thể đi, tôi nhất định sẽ thả cậu đi."

.............