Độc Thân Dưỡng Phụ

Chương 4

Chương 4 Thao sưng tiểu âʍ ɦộ, thao mở tử ©υиɠ.

Ngày hôm sau, tiểu viện tử không có người dậy sớm rời giường nhóm lửa như ngày thường, hai người tối qua lăn lộn đến hơn nửa đêm, rạng sáng khó khăn lắm mới cùng nhau chìm vào giấc ngủ. Giờ phút này hai thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, tứ chi giao triền ngủ chung. Chăn mềm phủ lên che giấu hạ thân lầy lội bất kham, các loại chất lỏng khô lại dính lên thân thể hai người. Cũng không biết là khi nào mới ngủ, mà dương cụ mềm xuống vẫn còn chen trong hoa huyệt sưng đỏ.

"Ân....ngô...."

Tiểu Thiên như thường lệ mà thức giấc, đang muốn lười nhác vươn vai, kết quả cả người truyền đến một trận đau đớn, đặc biệt địa phương kia là càng nóng rát, cậu không khỏi rêи ɾỉ ra tiếng.

Lão Vương bị động tĩnh của người trong ngực đánh thức, mở to mắt, phía trước là khuôn mặt nhăn lại của tiểu Thiên, còn có một đôi con ngươi ngập nước đang ủy khuất nhìn hắn. Hắn sờ đầu tiểu Thiên.

"Bảo bảo làm sao vậy?"

Tiểu Thiên nghe được âm thanh ôn nhu của phụ thân, mếu máo kêu.

"Đau..."

Lão Vương áy náy xin lỗi, tối hôm qua là lần đầu tiên của nhi tử, hắn không nhịn được mà làm một lần lại một lần, đau là điều hiển nhiên. Hắn yêu thương hôn lên chóp mũi cùng hốc mắt sưng đỏ của tiểu Thiên.

"Bảo bảo ngoan, ba ba bôi thuốc cho ngươi được không, bôi xong liền không đau nữa."

Tiểu Thiên híp mắt hưởng thụ nụ hôn của ba ba, mặc dù ba ba đem cậu làm ra nông nỗi này nhưng cậu cũng không trách hắn, vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu, mềm giọng nũng nịu đáp.

"Ba ba phải thật nhẹ nhàng với ta, không được làm đau ta nữa."

Đôi cánh hoa mở ra khép lại khiến tâm lão Vương vừa nhộn nhạo vừa ngọt ngào, hắn liền cuối xuống bắt lấy đôi môi tiếp tục một trận hôn sâu.

Hơn nửa ngày, tiểu Thiên bị hắn hôn đến không thở nổi, hữu khí vô lực mà đẩy hắn ra,  trừng mắt liếc hắn một cái.

"Ba ba gạt người, chỉ biết khi dễ ta."

Cái liếc mắt này rõ ràng chỉ là một cái liếc mắt bình thường, nhưng lần này không biết là do hoàn cảnh thay đổi, hay do tiểu Thiên đã hoàn toàn thành thục mà sóng mắt trở nên lưu chuyển, mị thái tràn lan, trừng đến hạ thân lão Vương cũng dần dần cứng lên.

"Ngô.... Không cần lớn.... Đau quá...."

Hoa huyệt tiểu Thiên lại bị căng đau, cậu không khỏi nức nở.

"Hảo, hảo, hảo. Ba ba không lớn." ( :>> )

Lão Vương nhận mệnh thở dài, tiểu hoa huyệt của nhi tử còn quá non nớt, chưa trải qua hầu hạ nam nhân lần nào, cho nên mới dễ bị sưng đau như vậy, về sau sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt tính phúc của mình. Vì thế hắn đành phải rút ra côn ŧᏂịŧ đã bán cương ra, vừa đi tìm thuốc tiêu sưng cho tiểu Thiên, vừa suy nghĩ biện pháp xử lý chuyện này.

Quả thật trên ngọn núi mà hắn hay lui tới kia có một loại thảo dược, có tác dụng làm mát tiêu sưng. Chiều đó tiểu Thiên ở nhà nghỉ ngơi, lão Vương đeo sọt lên núi hái thuốc, sau đó cắt nhỏ sao* khô, nghiền thành bột phấn, trộn thêm một chút mật ong tạo thành thuốc cao. Thường xuyên bôi lên nơi riêng tư giúp cho chỗ đó càng trở nên non mềm mà độ co dãn tiếp thu cũng càng tốt, sẽ không dễ bị sưng lên như trước nữa.

*sao: rang, làm khô thảo dược bằng cách rang lên.

Vì thế mỗi tối, tiểu Thiên lại có thêm một việc khiến cậu mặt đỏ tim đập, bôi thuốc.

Hôm nay, từ sớm cậu đã lên giường trước. Từ ngày bắt đầu thành niên, cậu cũng bắt đầu chuyển sang phòng ngủ của lão Vương. Mỗi ngày đều có thể lăn vào trong lòng ngực to rộng ấm áp của ba ba mà ngủ. Tiểu Thiên lúc này mặc một bộ đồ ngủ trễ ngực, đầu vai và xương quai xanh trắng nõn đều lộ ra ngoài, quần cởi xuống vứt qua bên cạnh, hai chân mở rộng gác lên thành giường. Lão Vương bước vào thấy vậy lập tức huyết mạch sôi trào.

Tiểu Thiên ngước lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp.

"Ba ba, mau tới tôi thuốc cho ta."

Máu trong người lão Vương đều chảy xuống, tập trung vào hạ bộ. Hắn tìm ra một hộp thuốc mỡ, đào ra một khối lớn, đưa vào trong hoa huyệt, ngón cái ở bên ngoài ấn xoa, đem thuốc mỡ bôi đều lên hai mảnh hoa môi cùng miệng huyệt.

"Ngô...."

Tiểu Thiên nhịn không được mà hừ một tiếng, đôi gò má dần dần nhiễm sắc hồng. Lão Vương cố ý khuấy loạn ngón tay trong âʍ đa͙σ.

"Làm sao vậy? Sao hoa huyệt bảo bảo lại ướt thế này?"

"Ngô....ân... Ba ba..."

Hoa huyệt bị chọc đến động tình, cơ thịt mềm mại cố hút hai ngón tay lão Vương vào sâu bên trong.

"Ba ba..... Âʍ đa͙σ......Giống như phát da^ʍ....."

Tiểu Thiên không có cách nào giải thích được du͙© vọиɠ nổi lên trong cơ thể, chỉ có thể lặp lại lời ba ba đã từng nói qua, hoa huyệt bị người khác nhìn thấy liền sẽ phát da^ʍ.

"Ah, phải không______"

Lão Vương bất vi sở động, ngón tay giữ nguyên ngâm trong dâʍ ŧᏂủy̠ tràn lan, thỉnh thoảng moi móc, cào nhẹ lên niêm mạc nóng ướt.

"A.... Ba ba.... Không cần...."

Hốc mắt tiểu Thiên ửng đỏ, không nhịn nổi mà vặn vẹo vòng eo.

"Không cần cái gì?"

Lão Vương xấu xa hỏi lại.

"Không cần..... Không cần ngón tay.... A....ân... Muốn....muốn đại kê ba.... Ba ba..."

Khuôn mặt rõ ràng thuần khiết như thế, nhưng lời nói ra lại tràn ngập tìиɧ ɖu͙© liêu nhân cùng toàn bộ nhiệt tình nóng bỏng.

"Được, chỉ cần bảo bảo muốn, ba ba đều đáp ứng."

Lão Vương được tiện nghi còn khoe mẽ, hắn thành thạo cởϊ qυầи, bàn tay to nắm lấy bắp đùi trắng nõn của tiểu Thiên, côn ŧᏂịŧ cứng như sắt một hơi đẩy sâu vào trong động, tiến vào địa phương ngứa ngáy hư không.

"A.........ân....."

Tiểu Thiên duỗi dài cổ, thỏa mãn rêи ɾỉ một tiếng.

Loại thảo dược này quả nhiên phi thường hữu hiệu, bảo dưỡng huyệt thịt đến vô cùng mềm nộn, vô cùng khít chặt, cũng không cần bôi trơn, chỉ cần khuếch trương một chút là có thể tiếp nhận dươиɠ ѵậŧ kích cỡ khác người của hắn. Hơn nữa âʍ đa͙σ tiểu Thiên giống như một hồ nước ấm, tùy theo cử động tiến vào rút ra của nam căn mà biến hóa, không có lúc nào mà nếp thịt không gắt gao bao lấy từng gân xanh dữ tợn nổi lên trên thân dương cụ.

Lão Vương thao đến đỏ mắt, mồ hôi chảy ra trên từng cơ thịt rắn chắc, sáng lấp lánh giống như được bôi một tầng sáp trên làn da màu đồng cổ. Tiểu Thiên xem đến ngây người, trái tim đập thình thịch liên hồi, cả người không khỏi ửng đỏ.

Lão Vương tốc độ không đổi, nhìn gương mặt ngốc hề hề của nhi tử dưới thân, hai ngón tay nắm lấy một viên đầṳ ѵú lộ ra trước ngực, dường như trừng phạt mà véo một cái.

"Ngẩn người làm gì?"

"A...."

Tiểu Thiên hô đau một tiếng, oán trừng mắt liếc nam nhân chơi xấu một cái. Bỗng nhiên đau đớn trên núʍ ѵú dần chuyển thành cảm giác nóng hầm hập cùng tê dại, ánh mắt cậu dần trở nên mê mang, cả người nhũn thành một bãi nước, mờ mịt nhìn thân hình chắc nịch của nam nhân phía trên lúc tiến gần lúc lùi xa.

"A.... Ba ba...... Xem ba ba...... Thật soái ....."

Cậu lẩm bẩm nói.

"Thao!"

Lão Vương rủa thầm một tiếng, tiểu gia hỏa này sao lại chọc người như vậy, hạ thân hắn càng thêm đâm thọc hung ác, miệng rộng lấp kín miệng nhỏ, sợ cậu lại nói ra cái gì khác khiến hắn phát cuồng.

"Ngô ngô ngô....."

Tiếng da^ʍ kêu bị nam nhân lấp kín, nam hài chỉ có thể phát ra ngô ngô, ánh mắt toát lên vẻ mờ mịt khiến người mềm lòng.

Dâʍ ŧᏂủy̠ một đợt lại một đợt từ trong hoa huyệt bị ép ra, dươиɠ ѵậŧ giống như cự long không biết mệt mỏi, càng đυ. càng tàn nhẫn, càng đυ. càng vào sâu, bỗng nhiên, qυყ đầυ cứng rắn đυ.ng phải một nơi mềm mại.

"Ân ngô ngô...."

Tiểu Thiên hai mắt trợn to, eo hông kịch liệt giật nảy, dường như có một dòng điện từ chỗ kia truyền đến toàn thân, run rẩy không thôi.

Lão Vương thấy cậu phản ứng kịch liệt như vậy liền liên tiếp dộng vào nơi đó, tiểu Thiên bị đâm đến giãy giụa muốn bỏ trốn, lão Vương mắt nhanh tay lẹ tóm lấy eo thon của cậu kéo về cố định lại, hạ thân như máy đóng cọc, từng chút từng chút hung hăng đυ. vào nơi đó.

"A.... Đừng..... Không cần.... A.....a.... Ba ba.... Cầu ngươi...."

Tiểu Thiên cả người không ngừng run rẩy, hai mắt tan rã, đầu óc mất đi khả năng tự hỏi, dường như chỉ còn có thể cảm thụ, kɧoáı ©ảʍ do ống thịt kết hợp với tường thịt mang tới như sóng triều, lướt qua đầu cậu. Quả thật cậu sắp bị ba ba thao đến chết chìm trong kɧoáı ©ảʍ.

Thái dương lão Vương chảy toàn mồ hôi, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay, véo bóp đến trên eo trắng nõn hiện ra vô số dấu tay. Hắn muốn dừng cũng không dừng được, hưng phấn hô to.

"Bảo bảo! Ba ba muốn đem ngươi đυ. mở..."

"Không.... A a a...."

Tiểu Thiên lớn tiếng thét lên, cảm giác như sâu trong thân thể có một chốt khóa bị đại qυყ đầυ mạnh mẽ cạy mở, chất lỏng trong đó ào ạt trào ra ngoài, mà đại qυყ đầυ cũng theo đó chui vào, đại dươиɠ ѵậŧ đã đem cậu thao xuyên, qυყ đầυ dường như muốn đỉnh lên tới cổ họng cậu, tiểu Thiên cả người như hỏng mất mà khóc lớn.

Lão Vương cực độ hưng phấn, nói năng lộn xộn.

"Bảo bảo, bảo bảo, cảm nhận được không? Ba ba đυ. tới cửa tử ©υиɠ ngươi rồi, ba ba còn muốn tiến vào bên trong tử ©υиɠ của ngươi nữa."

Hắn không nghĩ tới tiểu thiên không chỉ là song nhi, mà còn là một song nhi với bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© phát triển đầy đủ, hắn quả thật là nhặt được báu vật của trần gian.

"A..... Từ bỏ..... Sắp hỏng rồi...."

Hoa huyệt tiểu Thiên run rẩy không ngừng đè ép ngăn chặn đại côn ŧᏂịŧ tiến vào, nhưng mà chẳng khác nào châu chấu đá xe, kê ba thô dài giống như không có điểm cuối, từng chút từng chút chèn ép dộng vào tử ©υиɠ, mạnh mẽ va chạm, hung hăng quất đánh tử ©υиɠ nhỏ ngắn, qυყ đầυ to lớn ngang nhiên chiếm trọn ổ tử ©υиɠ.

'Ngạch.... A a a...."

Tiểu Thiên cả người co giật, tử ©υиɠ mẫn cảm kịch liệt co rút lại, tiết ra dịch lỏng nóng hổi nghênh đón đồng bọn đầu tiên tiến vào. Dịch nóng tuôn ra tưới lên đại qυყ đầυ, Lão Vương kích động đến mã mắt mở to, bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng đặc sệt, mạnh mẽ đánh sâu vào trong vách thịt tử ©υиɠ yếu ớt.

Tiểu Thiên bị nung nóng đến phát run, miệng nhỏ há to, nước bọt theo khóe miệng chảy xuống, cứ như vậy mà ngất đi, tiếng da^ʍ kêu cũng không phát ra nổi.

Lão Vương đem nùng tinh nóng hổi bắn đầy vào trong tử ©υиɠ, đợi dươиɠ ѵậŧ mềm đi một chút mới từ cửa tử ©υиɠ nhỏ hẹp rút ra, ngay lập tức cửa tử ©υиɠ khép chặt, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ phong kín bên trong, một giọt cũng không chảy ra ngoài. Lão Vương lúc này mới thanh tỉnh một chút, vỗ vỗ khuôn mặt mềm nộn của nhi tử.

"Bảo bảo, bảo bảo, tỉnh, tỉnh."

Tiểu Thiên chỉ là tạm thời thất thần, bị âm thanh của ba ba gọi trở về, cậu từ từ hồi tỉnh,  thanh âm còn mang theo giọng mũi mềm mại gọi một tiếng.

"Ba ba....."

"Bảo bảo, thực xin lỗi, ba ba...."

Lão Vương áy náy đem tiểu Thiên bế lên.

"Không...."

Tiểu Thiên lắc đầu, ôm lấy cổ ba ba, đầu dựa vào khuôn ngực rắn chắc, nghe thấy tiếng tim đập hữu lực của ba ba, trong lòng thật sự vui mừng.

"Không trách ba ba.... tiểu Thiên...."

Cậu thẹn thùng cắn cắn môi.

"Tiểu Thiên cũng thật thích."

Nói xong lại không dám ngẩng mặt lên nhìn  lão Vương, thẹn thùng vùi đầu vào trong ngực hắn.

Lão Vương yêu thương khẽ hôn lên mái tóc mềm mại, lòng đầy vui mừng ôm tiểu Thiên tiến vào mộng đẹp.