Cung Đình Xuân Sắc

Chương 22: Nước sữa hòa nhau

Mảnh rừng nồng đậm hương thơm hoa đào tựa như chỉ còn lại sự tồn tại của bệ hạ và tên ngốc, bọn họ quấn chặt lấy nhau trên mặt đất đầy cánh hoa, khó mà rời xa.

"Ô a, sao nó lại biến thành như vậy... Á..." Tiếng rêи ɾỉ dồn dập đè nén đứt quãng trút xuống từ cái miệng thơm của bệ hạ, giờ phút này bệ hạ vừa sướиɠ đau vừa kinh ngạc, kinh ngạc chính là vì cái côn to đen phía dưới của tên ngốc lại mọc ra mấy cái dây leo đỏ thẫm to bằng ngón tay cái, chúng tranh nhau chui vào rãnh mông bệ hạ, bú ʍúŧ vách tường của cái lỗ nước non mềm lúc nhẹ lúc mạnh. Triệu Từ Chi cảm thấy trực tràng nhạy cảm của mình giống như bị mấy cái miệng nhỏ đồng thời mυ'ŧ mát, tựa gặm cắn tựa chà xát, chơi cho cái lỗ da^ʍ của y co rút run rẩy, suýt chút thì lêи đỉиɦ.

"Tiểu mỹ nhân... lỗ nhỏ của ngươi thật thoải mái... vừa nóng vừa mềm..." Quả thực khiến người ta muốn cắm mãi trong đó, cắm cho tới chết. Nghiệt căn của tên ngốc cũng không thật sự cắm vào, thứ cắm vào chỉ là những sợi dây leo tự dưng mọc ra, những dây leo đó bị thành ruột bao vây bóp vắt trong cơ thể bệ hạ, nói câu dục tiên dục tử cũng không quá.

"Không, không được, không cho nói ra! A a a... Nó chui vào sâu bên trong..." Bệ hạ còn chưa kịp mắng tên ngốc, mấy sợi dây leo kia đã chui vào sâu hơn trong con đường hoa của bệ hạ, chúng nó còn tiến hành xoay tròn cực nhanh, tóm lại làm cho toàn thân bệ hạ ửng hồng, cúc còn bị xoáy bị ma sát đến nhiệt độ tăng vọt, hẳn là lỗ thịt đã thành một cái ống nóng cháy rồi.

Tên ngốc lộ ra nụ cười giảo hoạt khoe hàm răng trắng sáng: "Ta càng muốn nói đấy, cái lỗ nước của tiểu mỹ nhân thật đúng là bảo bối, siết cho dươиɠ ѵậŧ ta phình lên không ít, ta muốn rót tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong bụng của ngươi, làm ngươi da^ʍ đến kêu la om sòm." Tên ngốc dáng chặt thứ dưới háng vào người Triệu Từ Chi, dươиɠ ѵậŧ khủng của hắn đội ở lối vào, có một phần nhỏ qυყ đầυ lún vào bên trong cửa cúc diễm lệ co rụt khép mở, chỉ mới chui vào một phần nhỏ mà hắn cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rực và sự chặt khít không tầm thường bên trong, đóa hoa cúc của đối phương giống như có lực từ, hút chặt dục căn của hắn.

Bệ hạ bất mãn vì tên ngốc cứ trêu đùa, y hóp cái bụng nhỏ, rụt rụt lỗ hậu của mình, hành động này càng làm cho cự long bị nuốt vào sâu hơn, bị siết càng chặt hơn, y nhìn lửa dục bùng cháy trong đôi con ngươi đen láy của tên ngốc, cố ý kí©ɧ ŧɧí©ɧ nói: "Ngươi có vào hay không, không vào thì cút khỏi người trẫm!" Triệu Từ Chi sẽ không thừa nhận rằng cái lỗ nhỏ của mình bị dây leo quấy cho tê dại hứng tình, bệ hạ hận không thể bị vật khủng kia dập mạnh, bị đại qυყ đầυ nghiền cà điểm da^ʍ, để giải nỗi khổ chộn rộn trong người.

Đôi mắt phượng nguyên bản lạnh lùng kiêu ngạo của y càng thêm mê ly tan rã, cái lỗ dưới thân ra sức ngậm lấy cái dươиɠ ѵậŧ thô đen dọa người kia, nếu không phải bị qυყ đầυ to khủng ngăn chặn lối ra, không chừng bệ hạ đã chảy một vũng xuân thủy.

Đôi mắt tên ngốc tối đi, tiểu mỹ nhân ở dưới thân hắn vẫn vênh váo hung dữ, điều này làm cho hắn có chút tức giận, hắn thầm hạ quyết tâm phải thao cho cái người cao cao tại thượng này vật vã đến trong mắt chỉ còn lại một mình hắn, không rời khỏi hắn. Ngay sau đó hắn bế bệ hạ lên, hai người đổi vị trí, lưng bệ hạ ghé vào người hắn, cặp mông trắng ngần phơi ra trước mặt hắn, đôi tay tên ngốc không cầm lòng được, mò từ chiếc eo nhỏ của Triệu Từ Chi đến trái đào mật đầy đặn mê người. Hắn hơi nâng mông tiểu mỹ nhân, sau đó đột ngột ấn xuống, đồng thời cây gậy thịt của mình lại thúc mạnh lên trên, tích tắc, đóa cúc chặt khít bị đại qυყ đầυ vô tình thọc nở, các thớ thịt xinh đẹp bị nong mạnh ép lại với nhau, đại qυყ đầυ thô ráp lật đổ Hoàng Long*, thụt cho dâʍ ɖị©ɧ văng tứ tung, hơn nữa mấy sợi dây leo vẫn còn ở bên trong lỗ hậu chưa hề rút đi, trực tràng vốn đã chẳng có bao nhiêu không gian nay bị nong đến no căng cực độ, bệ hạ thít chặt hai gò mông giống như con cá mất nước.

*Phủ Hoàng Long là đô thành nước Kim thời xưa, nay dùng để chỉ nơi hiểm yếu của địch.

"Ô á á á... Căng quá rồi, lỗ da^ʍ sẽ bị căng rách mất, trẫm từ bỏ... Rút ra a..." Đôi môi hồng của bệ hạ rêи ɾỉ khóc nức nở nhưng cặp mông non mịn lại lắc không ngừng, thậm chí y còn nâng nửa người dưới lên, nghênh hợp nhịp nhàng với từng cú nắc dũng mãnh của tên ngốc, trong lúc đại dươиɠ ѵậŧ đang miệt mài hành sự, mấy sợi dây leo bên trong cũng châm lửa khắp nơi trên thành ruột, nó tìm đúng điểm da^ʍ mà ra sức đυ.c vào, dâʍ ŧᏂủy̠ xuất bên trong cúc của bệ hạ cũng không chặn nổi, điên cuồng tuôn thẳng ra, làm ướt cả bụng hai người.

Sướиɠ quá... Tư thế này có thể làm cho đại dươиɠ ѵậŧ của tên ngốc đi vào sâu hơn, gân xanh nổi cộm trên trán tên ngốc, dươиɠ ѵậŧ hắn giống như đang chui vào một cái động vừa nóng vừa nhiều nước lại mượt mà, nó được xuân thủy ấm áp giội rửa, kɧoáı ©ảʍ cực hạn chiếm cứ tất cả giác quan của tên ngốc, hắn vạch cặp mông bị thao đến đỏ rục của bệ hạ ra góc độ lớn nhất, thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ ràng cả thịt đỏ bên trong, tên ngốc nâng hông lên, dộng vào lút cán như dộng cừ, nhiều lần nghiến qua cái chỗ dâʍ đãиɠ nhất ấy, cũng dập cho nước da^ʍ của bệ hạ văng tứ bề, cái eo phát run, trực tràng co thắt không phải nhanh bình thường, vách thịt bó bọc lấy dây leo và dươиɠ ѵậŧ thật to, giống như đang ngóng trông côn ŧᏂịŧ bên trong giao nộp tinh nguyên cho mình.

Vòng eo Triệu Từ Chi hơi võng xuống, mông nhổng lên thật cao, vẽ ra một đường cong hoàn mỹ dụ hoặc khi nhìn từ phía sau, cặp mông bự trắng bóc bị lôиɠ ʍυ rậm rạp và tinh hoàn phồng to của tên ngốc dập cho đỏ bừng, chỗ khe mông còn đỏ đến loá mắt, giờ phút này còn bị cắm một cây côn khủng đen thui, xung đột thị giác vô cùng mãnh liệt, du͙© vọиɠ cao trào không ngừng tích lũy khiến khóe mắt bệ hạ chảy cả nước, y khóc lóc cầu xin: "Ngốc Tử ư a... Dươиɠ ѵậŧ của ngươi thọc hư trẫm... Ư á á... Đừng dừng lại, ta muốn ra..."

Cửa hậu môn của bệ hạ bắt đầu co thắt cực mạnh, nhưng đại qυყ đầυ cũng mặc kệ y bị thao đến nông nỗi nào, thứ cứng như thiết kia bạo động không biết liêm sỉ. Bệ hạ kề sát cái đỉnh cao trào, ngón chân co quắp, tay tự nắm bộ ngực mềm của mình, cặp nhũ trở nên phồng to chịu không nổi, nếu có một bàn tay mạnh mẽ bóρ ѵú, không chừng còn có thể xịt ra sữa tươi.

Tên ngốc thao vô cùng hung ác, mỗi khi rút dươиɠ ѵậŧ khủng đều có thể nhìn thấy lỗ da^ʍ của bệ hạ bị thọc rút đến không khép lại được, dâʍ ŧᏂủy̠ bị thao thành bọt trắng, dưới thân hai người đã lầy lội không chịu nổi.

"A... Đừng thao nữa... Cầu ngươi... Cúc nóng quá, nong căng đến sắp thao nát thao tan... A a a... Chính là ở đó... Điểm da^ʍ bị thúc tới rồi..." Khóe môi bệ hạ chảy nước dãi ái muội tình sắc, hai vυ' của y thế mà cũng phún ra chất lỏng trăng trắng tanh tanh, y bị tên ngốc thao liên tục vào điểm nhạy cảm, toàn thân run rẩy chẳng ra gì, hai chân kẹp lấy vòng eo cường tráng của tên ngốc, không ngừng kêu da^ʍ.

Triệu Từ Chi vừa kêu vừa siết như vậy, trực tràng còn phun trào tưới lên mấy sợi dây leo trên qυყ đầυ của tên ngốc khiến hắn sướиɠ đến cơ bắp căng ra, tích cực nhiều lực, đề thương thúc ngược lên một cái sau cùng, tức khắc chỗ dính liền giữa hai người cật lực chà sát nhau, một người mở lỗ tinh, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c phụt bắn vào trực tràng người còn lại tựa như dòng nước xiết; một người phun nước không ngừng, xuân thủy tưới lên qυყ đầυ người kia. Hai người đồng thời lêи đỉиɦ.

"A... Nhiều quá, nóng quá, bỏ cuộc..." Sau khi đại dươиɠ ѵậŧ của tên ngốc bắn xong, mấy sợi dây leo cũng bắn chất lỏng tiếp, chất lỏng nọ thoang thoảng mùi hoa đào, chẳng qua hai người đang đắm chìm trong bể dục nên không rảnh bận tâm, bệ hạ bị rót đến bụng phình to, trong trực tràng đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙ dâʍ ŧᏂủy̠, cả người đỏ ửng, há mồm thở dốc chờ bình phục sau dư vị cao trào.

Chẳng biết từ khi nào đại dươиɠ ѵậŧ của tên ngốc lại cửng, nhắm cái lỗ da^ʍ càng thao càng mềm của bệ hạ mà làm lâu thật lâu, hai người quay cuồng trên mặt đất đầy cánh hoa, hồn không biết hôm nay là hôm nào, thân ở nơi đâu, chỉ biết quấn vào nhau, nước sữa hòa nhau.

---

Tiếng gió thổi càng lúc càng lớn, trong trận ồn ào này, Triệu Từ Chi tỉnh lại trước, y lắc lắc cái đầu có chút nhức, lúc này mới phát hiện mình đã không còn ở rừng đào nữa, mà là ở trên một bãi cỏ trống trải.

Bệ hạ xoay đầu, nằm bên cạnh y vẫn là nam nhân quen thuộc ấy, nhưng người kia cũng không có tỉnh, bệ hạ nhíu mày đẩy đẩy đối phương: "Ngốc Tử, tỉnh tỉnh!" Ngoại trừ tiếng hít thở đáp lại y thì đối phương chẳng còn phản ứng gì khác.

Triệu Từ Chi nhìn quanh bốn phía, cả nửa cây hoa đào cũng chẳng thấy đâu, một mảnh rừng đào mất tích thần bí như vậy, tựa như trận làʍ t̠ìиɦ kịch liệt lúc trước chỉ là ảo ảnh mà thôi, quần áo hai người cũng hoàn hảo không sứt mẻ gì.

Y ngồi dậy từ trên mặt đất, cái lỗ bên dưới truyền đến cảm giác khác thường, ê ê xót xót, cảm giác này chẳng khác nào những lúc bị tên ngốc đè ra làm suốt một đêm. Sắc mặt bệ hạ thoáng trầm như nước, cảm giác này không sai được, nhưng vì sao lỗ hậu của y không có chất lỏng bắn vào? Chuyện mảnh rừng đào lại là chuyện như thế nào? Từ sau khi tiến vào khu rừng này, tất cả đều thoát khỏi quỹ đạo vốn có của nó, cũng không biết đây là vô tình hay do người khác dự mưu.

"Nơi đó có bóng người..." Triệu Từ Chi mơ hồ nghe thấy cách đó không xa có tiếng hô hoán, y lập tức đứng dậy tìm ngọn nguồn, rất nhanh đã chờ được Triệu Trọng Hoan cùng Phong Đình đến cứu giá.

"Hoàng huynh!" Suốt cả đoạn đường Triệu Trọng Hoan đều giữ được gương mặt bình tĩnh, nhưng giờ đây khi y nhìn thấy hoàng huynh, khuôn mặt thanh lãnh nền nã có thêm mấy phần rạng rỡ, giống như từ hồ sâu hóa thành một con suối sinh động.

"Trọng Hoan, sao đệ lại vào rừng?!" Lòng Triệu Từ Chi khẩn trương, thân thể Triệu Trọng Hoan như thế nào, sao y không rõ chứ?

"Cung nghênh bệ hạ." Phong Đình và thị vệ lập tức hành lễ với bệ hạ, lúc Triệu Từ Chi nhìn qua Phong Đình thì cảm thấy rất kinh ngạc và quỷ dị, nhưng y chỉ mỉm cười, vẫn chưa để lộ ra cái gì.

Tên ngốc vẫn chưa tỉnh lại, dường như hắn hoàn toàn không cảm giác được thế giới bên ngoài.

"Tìm được đường ra, lập tức hồi cung." Triệu Từ Chi dằn nỗi lo âu xuống, âm trầm tuyên bố. Dù sao thì y cũng không ở trong cung nhiều ngày, không chừng dị đảng trong cung đã hoạt động không ngừng.

Triệu Từ Chi sai người đặt cái tên ngốc chậm chạp không tỉnh kia lên lưng ngựa, hai người cùng cưỡi một con.

"Hoàng huynh, đây là?" Ngay từ đầu Triệu Trọng Hoan cũng đã chú ý đến người nọ, nhưng bây giờ y kinh ngạc trước hành động của hoàng huynh. Hoàng huynh... chưa bao giờ đối xử với ai thật cẩn thận như thế.

Hiện tại tên ngốc còn đang dịch dung, Triệu Từ Chi cũng không lo hắn bị người khác nhận ra thân phận, y liếc nhìn người đang ở trên lưng ngựa một cái, ra vẻ thản nhiên: "Ảnh vệ của trẫm, hắn vì cứu trẫm mà bị thương."

"Vậy hoàng huynh nhất định rất biết ơn người này." Triệu Trọng Hoan thu hồi tầm mắt, rũ mi, dưới mí mắt còn vương sự cô đơn nhàn nhạt. Một màn này, đều lọt hết vào mắt Phong Đình, dù là hành động không hợp lẽ thường của bệ hạ với thị vệ kia, hay là biểu tình tịch liêu của Triệu Trọng Hoan.

Bệ hạ vốn ngỡ rằng tên ngốc sẽ có thể tỉnh lại rất nhanh, nào biết hắn hôn mê mấy ngày liên tục cũng không có bất kỳ dấu hiệu hồi tỉnh nào, thậm chí khi ra khỏi khu rừng trở lại hoàng cung, tên ngốc cũng chưa hề tỉnh lại, nụ cười si tình sáng ngời trong trí nhớ không còn xuất hiện nữa.