Từ sau cái lần tên ngốc lén trốn khỏi thâm cung tìm y, Triệu Từ Chi cũng hiểu rõ chỗ kia cuối cùng cũng không thể vây khốn đối phương được nữa, bên cạnh việc sai thuộc hạ tra rõ những người ra vào thâm cung, y còn chuyển tên ngốc từ thâm cung đến tẩm cung của mình. Dù sao, không có gì khiến người ta an tâm hơn cầm tù đối phương ở ngay dưới mắt mình.
Có thể ở gần tiểu mỹ nhân như vậy, đương nhiên tên ngốc rất mừng, tuy hắn vẫn phải ở trong l*иg giam phòng tối, hai tay hai chân vẫn còn bị xích. Sau lưng tên ngốc, bệ hạ còn phái mười ảnh vệ bí mật giám thị hắn, ảnh vệ sẽ bẩm báo nhất cử nhất động của đối phương cho y. Cơ mà, cho dù tên ngốc có biết những chuyện này thì hắn cũng sẽ không để ý, bây giờ trong thế giới của hắn không có truy đuổi quyền lực và dã tâm động trời.
"Tô... Tô Quế Nhân... khi nào tiểu mỹ nhân lại đến nhìn ta?!" Tên ngốc không nhịn được nắm xích sắt trên người kéo tới kéo lui, tiếng kim loại va chạm chói tai vang lên hành cái màng nhĩ của Tô Quế Nhân đang đứng bên cạnh.
Cho dù bây giờ Mạc Kiêu Hiệp đã hoàn toàn trở thành một thằng khờ nhưng lễ nghĩa mặt ngoài Tô Quế Nhân vẫn làm được rất chu đáo, lão khom người, cẩn thận đáp: "Mạc tướng quân, không được, ngài không thể bất kính dùng cái xưng hô đó để gọi bệ hạ như thế..."
"Tiểu mỹ nhân thích ta gọi tiểu mỹ nhân như vậy!" Tên ngốc bĩu môi, bướng bỉnh không chịu đổi cách xưng hô.
Trong lòng Tô Quế Nhân hãi hùng, sau lưng đổ mồ hôi lạnh: "Nô tài lắm miệng, nô tài đáng chết..." Nói xong hắn còn cật lực tự tát mình hai bạt tay.
Ánh mắt tên ngốc nặng nề nhìn chằm chằm vào động tác của Tô Quế Nhân, hắn không hiểu vì sao đối phương lại sao vô duyên vô cớ tự đánh mình, trong ý thức của hắn không hề có phân chia tôn ti, đê tiện cao quý gì.
"Ngươi nói cho ta biết... khi, khi nào thì tiểu mỹ nhân tới chơi với ta?!" Thực ra, Triệu Từ Chi chỉ mới không đến gặp hắn có một ngày mà thôi, nhưng tên ngốc bây giờ chỉ cần nửa ngày không nhìn thấy thân ảnh bệ hạ thì sẽ lập tức càu nhàu.
"Hồi tướng quân, hôm nay thánh thượng cần phải lâm triều, quốc sự quấn thân; bệ hạ đã phân phó, nếu tướng quân cảm thấy chán, có thể đọc sách trong phòng tối.
"Tên ngốc có chút ỉu xìu, không hứng lắm hỏi: "Có cái gì xinh đẹp? Đều không, không đẹp như tiểu mỹ nhân.
"Tô Quế Nhân thử thăm dò: "Tướng quân, ngài muốn xem sách gì? Tiểu nhân sẽ lập tức tìm đến cho ngài.
"Tên ngốc nghiêng đầu như đang vắt óc suy nghĩ, đột nhiên một tia sáng loé lên trong đôi con ngươi đen như mực: "Có, có sách nào có thể khiến người ta sướиɠ không? Ta muốn xem, muốn học."
"Tiểu nhân tối dạ, tướng quân có thể gợi ý thêm một chút không?" Tô Quế Nhân có chút bắt không được tâm tư người trước mặt.
Tên ngốc cũng sốt ruột, hắn ậm ừ lập bập rất lâu cũng không thể biểu đạt ý mình: "Chính là đè, đè người ở dưới thân, dùng cái này thọc vào trong... Rất phê!" Hắn chỉ chỉ dưới háng mình.
Tô Quế Nhân là một người tinh tế, lập tức tỉnh ngộ. Tướng quân đây là muốn xuân cung đồ? Lão kinh ngạc, sau đó rất nhanh đã tìm được một cái cớ thích hợp cho đối phương: Tuy rằng đã mất đi trí khôn nhưng vật dưới khố tướng quân vẫn hổ hổ sinh uy, tìиɧ ɖu͙© cường thịnh, từ đó tự thông suốt cũng không có gì lạ, lão tạm thời không thể nào liên tưởng tới hình ảnh bệ hạ và tên ngốc tằng tịu với nhau.
Tên ngốc thấy Tô Quế Nhân ngơ ngẩn, không khỏi có chút chịu không nổi: "Có mang ta đi xem hay không!" Tên ngốc nắm cánh tay đối phương, không ngừng thúc giục.
"Có... có có, tiểu nhân nghĩ tới, sẽ lập tức phân phó hạ nhân mang lên." Hoàng cung Yến Triệu muốn cái gì mà không có? Chỉ là xuân cung đồ, đương nhiên chẳng là gì, trong cung có điện Bảo Oanh, bên trong tồn trăm ngàn hình vẽ dâʍ đãиɠ, cùng các loại đồ chơi tìиɧ ɖu͙© cổ quái kỳ lạ, thế gian hiếm có.
Lúc Tô Quế Nhân định xoay người cũng thoáng do dự, việc này có phải nên hỏi bệ hạ trước hay không? Nhưng ngay sau đó lão lại nghĩ tới trước đó bệ hạ đã nói: Chỉ cần không quá đáng, một chút đồ chơi nhỏ thì cứ lấy cho tên ngốc đi. Nghĩ thế, Tô Quế Nhân củng cố lòng tin, lão vội vàng hạ lệnh sai người đến điện Bảo Oanh lấy một ít đông cung tới.
Bọn họ không đợi bao lâu, hai nô tài đã nâng về một rương sách nhỏ. Tô Quế Nhân vội báo: "Tướng quân, vật cần đã được trình lên."
Hai mắt tên ngốc sáng như ánh nến, vội vàng chạy tới mở rương ra, thò cả hai tay vào rương tìm kiếm. Bên trong ngoại trừ có mười mấy tập tranh thì còn có một ít dụng cụ tình thú. Tên ngốc như nhặt được trân bảo, giọng đầy ắp nỗi vui mừng: "Tự ta xem, xem, các ngươi đừng quấy rầy ta!" Dứt lời, hắn đã chờ hết nổi lôi một bản tập tranh ra, nhân vật trong những bức họa được vẽ sinh động như thật, một cặp đôi ở trên giường điên loan đảo phượng, làm chuyện cực lạc nhân gian, da^ʍ đồ tổng cộng ghi chép lại 160 tư thế giao cấu, dứt khoát khiến cho tên ngốc hoa cả mắt!
Hắn vừa xem vừa không tự chủ được chuyển đổi nhân vật bên trong bức vẽ thành chính mình và tiểu mỹ nhân, vừa tưởng tượng như vậy, tên ngốc bỗng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cự vật dưới háng lập tức một gậy chọc trời.
Cuối cùng Mạc đại tướng quân cũng không nháo nữa, Tô Quế Nhân thở phào nhẹ nhõm, lão thấy hắn xem tranh đồi trụy xem đến là mê mẩn, cũng thức thời rời khỏi l*иg giam. Lúc này bệ hạ hẳn đã hạ triều, lão vẫn phải chạy về bẩm báo và hầu hạ.
Lúc Tô Quế Nhân trở lại, bệ hạ Yến Triệu đã về tẩm cung, một chén trà nóng bốc khói trắng lượn lờ và chút điểm tâm ngon miệng để sẵn trên bàn ngọc, chỉ có điều gương mặt tinh xảo tuấn mỹ của đương kim đế vương lại ám trầm, khiến tỳ nữ người hầu bên cạnh cũng không dám thở mạnh.
"Mới từ chỗ Ngốc Tử về?" Ánh mắt âm vụ mang theo đầy uy áp của Triệu Từ Chi bắn lên người đối phương.
"Hồi bệ hạ, nô tài vừa mới từ chỗ tướng quân chạy qua." Tô Quế Nhân vội vàng đáp.
Đôi mắt phượng của Triệu Từ Chi híp lại, không che giấu được sự bạo tàn bên trong đôi con ngươi đen láy: "Tướng quân? Cái tên khờ kia bây giờ mà gọi là tướng quân cái gì?"
Trong lòng Tô Quế Nhân run lên, cấm thanh bất ngữ, xem cái kiểu tức giận này của bệ hạ hẳn cũng không phải nhằm vào lão; lão vốn tưởng rằng bệ hạ đột nhiên trách mình là bởi vì lão tự chủ trương mang đến những thứ trong điện Bảo Oanh cho Mạc tướng quân, bây giờ xem ra chẳng qua là tâm tình bệ hạ không tốt mà thôi.
"Đám quan lại vô dụng kia, xa hoa da^ʍ dật, tư tham quân lương, phản quá mức trách trẫm gϊếŧ lầm Mạc Kiêu Hiệp làm cho Bắc Tắc không có trọng tướng trấn giữ, thổ phỉ tàn phá bừa bãi!" Bàn tay ngọc trắng ngần của Triệu Từ Chi nắm chặt lại, gân xanh nổi cả lên, có thể thấy y vô cùng tức giận.
"Bệ hạ bớt giận, bệ hạ bớt giận..." Tô Quế Nhân quỳ trên mặt đất khẩn cầu quân vương.
Một ngày nào đó, y lại diệt trừ toàn bộ đám sâu mọt thế gia Yến Triệu; bây giờ còn chưa phải lúc, cái y muốn chính là một mẻ hốt gọn.
Cơn thịnh nộ của Triệu Từ Chi tiêu tan không ít, nhìn về phía Tô Quế Nhân đang quỳ gối trên đất: "Quỳ làm gì, lỗi không phải ở trên người ông, đứng lên đi." Y bưng chung trà Bích Loa Xuân thượng hạng nhất được chuẩn bị sẵn trên bàn ngọc, vài luồng khói trắng bốc lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, giọng điệu không mặn không nhạt: "Hôm nay Ngốc Tử có gì khác thường không?" Kể từ khi tên ngốc trốn khỏi l*иg giam, Triệu Từ Chi vẫn không hoàn toàn buông cảnh giác với hắn.
"Khởi bẩm bệ hạ, hôm nay tướng quân có chút nóng nảy, náo loạn mấy trận, may là cuối cùng cũng bình tĩnh lại."
Đôi mắt xinh đẹp của y nhướng lên: "Ầm ĩ chuyện gì? Làm sao tên ngốc đó chịu bình tĩnh lại?" Không thể nhìn thấy y, tên ngốc ấy sẽ bình tĩnh trở lại sao? Triệu Từ Chi thực sự có chút hiếu kỳ, phải biết tinh lực tên kia vô cùng tràn trề, trước đó y đã nghe ám vệ bẩm báo, Ngốc Tử từng kêu gào đòi gặp y cả ngày.
"Tướng quân đòi gặp bệ hạ, nô tài cho ngài ấy mấy quyển tập tranh, tướng quân lập tức an tĩnh trở lại." Tô Quế Nhân không dám trực tiếp nói với bệ hạ, cái mà tướng quân ngốc xem chính là xuân cung đồ.
Bàn tay bưng chung sứ trắng của bệ hạ tức khắc dừng lại, trong lòng cấp tốc xẹt qua một ý nghĩ không tốt, tiếp tục truy vấn: "Hắn xem tranh gì, hửm?"
"Hồi, hồi bẩm bệ hạ, là tập tranh lấy từ trong điện Bảo Oanh tới, dạy người ta làm chuyện mây mưa..." Tô Quế Nhân quả thực khó mà mở miệng, một câu nói cũng nói đến đứt quãng.
Chung sứ trắng "xoảng" một tiếng, vỡ tan trên mặt đất, những mảnh vỡ nhỏ vụn bắn ra đầy đất, nước trà tràn lan, thứ không đổi duy nhất là khói trắng đang bốc lên ngùn ngụt.
"Sách đông cung trong điện Bảo Oanh..." Mấy chữ này thốt ra cực chậm từ đôi môi đỏ hồng của bệ hạ, sắc mặt Triệu Từ Chi còn muốn lo lắng hơn cả lo cho sự vụ ban nãy.
Tô Quế Nhân nhìn thấy vẻ mặt biến đổi đột ngột của bệ hạ, trong lòng một lộp bộp, biết mình đã làm hỏng chuyện, giọng nói cũng run rẩy: "Là, là điện Bảo Oanh..."
"Tô Quế Nhân, ngươi thật là biết giải quyết!" Ống tay áo dài rộng của bệ hạ vung lên, đôi mắt phượng phủ hàn băng: "Canh giữ ở đây, trẫm trở về sẽ xử lý ngươi!" Y cần phải triệt tiêu toàn bộ những thứ trong điện Bảo Oanh đó, cũng không biết Ngốc Tử đã nhìn thấy bao nhiêu, vừa nghĩ tới Ngốc Tử học được những động tác bỉ ổi ấy rồi có thể sẽ dùng thử trên người mình, bệ hạ tôn quý vừa thẹn vừa buồn bực vừa tâm loạn.
Lúc y bước vào phòng tối, dưới chân tên ngốc đã chất đống năm sáu quyển sách, giờ phút này toàn bộ thể xác và tinh thần của hắn đang đắm chìm trong những tập tranh đồi truỵ, tiểu mỹ nhân lặng lẽ đến gần hắn cũng không hề phát giác, tiết khố dưới háng bị đội lên một bọc, cự long to lớn đã sớm thức tỉnh.
Triệu Từ Chi từ từ đi về phía trước, đứng ở sau lưng tên ngốc, góc độ y đứng có thể thấy rõ nội dung trên quyển sách trong tay hắn, tư thế được vẽ trên trang giấy hiện tại còn không phải là tư thế "long phượng song phi" mà một ngày trước bọn họ vừa mới thử qua ở trên xích đu sao. Khuôn mặt ngọc ngà của bệ hạ cao quý ẩn trong bóng tối, lửa giận cháy bùng, nhanh tay cướp quyển sách dâʍ đãиɠ từ trong tay tên ngốc, giọng nói cao ngạo phát ra từ trên đỉnh đầu hắn: "Lúc trẫm dạy ngươi học chữ chưa từng thấy ngươi chăm chỉ như vậy, ngược lại đối với những loại chuyện bỉ ổi dâʍ ɭσạи này ngươi học đến là say sưa ngon lành!"
Đột nhiên bị người giật tập tranh trong tay, tên ngốc vốn rất bất mãn tức giận, nhưng nghe giọng nói ấy xong, biết được là tiểu mỹ nhân, lửa giận lập tức tan thành mây khói, đôi môi mỏng nhạt màu cười xán lạn, vội vàng xoay người ôm chầm đối phương, trong con ngươi đen láy đều là thân ảnh nổi bật của tiểu mỹ nhân: "Tiểu mỹ nhân, ngươi hư, hư lắm, lâu như vậy mới đến tìm ta chơi!"
Hắn ôm bệ hạ rất chặt, cái thứ nóng hổi cứng rắn dâng trào dưới bụng hắn chỉa thẳng vào bụng Triệu Từ Chi, điều này làm cho sắc mặt y chuyển từ trắng sang đỏ, đó là ửng đỏ vì xấu hổ thẹn thùng.
"Buông ra! Ai bảo ngươi xem thứ ở điện Bảo Oanh!?" Bàn tay thon dài của Triệu Từ Chi tát thẳng mặt tên ngốc không chút lưu tình.
Tên ngốc bị bệ hạ tát cho một cái, mặt có chút đau, nhưng điều đó cũng không hề ngăn cản được sự hưng phấn của hắn, ấy thế mà hắn lại giam cầm bệ hạ trong l*иg ngực mình càng chặt, miệng gào to: "Tiểu mỹ nhân, tiểu mỹ nhân, ta học được rất nhiều thứ chơi vui, chúng ta cùng nhau, cùng nhau chơi đi!" Cự bổng của hắn hưng phấn đến phun ra vài giọt dịch tuyến tiền liệt, nhanh chóng làm ướt nhẹp tiết khố.
"Trẫm không trừng phạt ngươi là đã đủ nhân từ, ngươi còn muốn chơi?" Bệ hạ hừ lạnh, hai mắt quyến rũ giận không kềm được.
"Ta muốn chơi với tiểu mỹ nhân, ta sẽ cho tiểu mỹ nhân phê..." Giọng tên ngốc mang theo một chút ủy khuất. Nếu dựa theo tư thế trong tập tranh mà làm, nhất định có thể làm đến cái lỗ nhỏ của tiểu mỹ nhân hồng nhuận sáng long lanh, đẹp không thể tả.
Triệu Từ Chi cả giận nói: "Trẫm nói không cho phép là không cho phép!" Gần đây trình độ mưu cầu danh lợi trong chuyện ấy của tên ngốc dứt khoát khiến bệ hạ không đỡ nổi, một khi thỏa mãn ý nguyện của hắn, đối phương sẽ đè y ra chơi từ sáu bảy lần trở lên, hôm sau tỉnh lại, ngay cả xuống giường cũng khó khăn.
Tuy bệ hạ đã hung hăng cảnh cáo hắn rôi nhưng hắn đã học xong tiền trảm hậu tấu, loại chuyện vui sướиɠ này miễn là hắn chịu được uy áp và chống cự ban đầu của tiểu mỹ nhân thì sau đó nhất định côn ŧᏂịŧ hắn sẽ thao tiểu mỹ nhân đến sướиɠ đê mê, tiểu mỹ nhân sẽ lập tức nhiệt tình như lửa với hắn. Trong lòng tên ngốc hạ quyết tâm, hôm nay phải nếm thử cách chơi mới trong tập tranh cùng tiểu mỹ nhân.
"Tiểu mỹ nhân, chúng ta thử cái này trước đi!" Tên ngốc tiện tay lật một tờ, hai mắt sáng như sao trời, tựa như một con sói xám ngửi được mùi thịt tươi.
Bệ hạ không tránh thoát, mắt nhìn xuống trang sách tên ngốc lật, khuôn mặt âm nhu của y trầm xuống, giọng mang theo chút xấu hổ: "Càn rỡ, thân thể chí tôn của trẫm sao có thể làm loại động tác xấu hổ này!" Trong cái tờ được lật ra có vẽ một mỹ nhân, mỹ nhân nọ bò lên trên bàn ngọc, dẩu cặp mông trắng lên, hai tay tự vạch cúc hoa ra, mà nam nhân cường tráng đứng phía sau đang cầm nến đỏ nhỏ sáp nóng vào cúc mỹ nhân.
Đối với chuyện tìиɧ ɖu͙©, tên ngốc luôn rất bá đạo, hắn đã sớm lột sạch quần áo trên người mình và long bào trên người tiểu mỹ nhân, dưới háng cự long uy vũ nặng trịch treo giữa hai chân, mà cơ thể trắng nõn mịn màng của bệ hạ tiếp xúc với hơi lạnh trong không khí khẽ phát run.
"Mặc kệ, ta muốn chơi! Tiểu mỹ nhân không thể cự tuyệt!" Tên ngốc bế bệ hạ đang giãy giụa lên bàn ngọc, đôi tay thô ráp bắt đầu vuốt ve da thịt nhẵn nhụi trắng như tuyết, hai đầṳ ѵú đỏ hồng và cặp mông trắng cong vểnh là chỗ mà tên ngốc thích chiếu cố nhất, ngón tay đầy vết chai sạn gồ ghề nhấn lên đầṳ ѵú cứng rắn, không ngừng ma sát vùi dập, mãi cho đến khi hai núm sưng tấy dựng thẳng mới dừng tay đổi thành dùng miệng bú ʍúŧ, khoang miệng nong nóng ngậm trọn bộ ngực mềm, liếʍ thịt vυ', kéo núʍ ѵú, tên ngốc chơi đến quên cả trời đất. Cặρ √υ' nhạy cảm của Triệu Từ Chi bị người ta tuỳ tiện đùa nghịch, y chống cự càng lúc càng yếu dần, thậm chí còn ưỡn cao l*иg ngực trắng ngần như ngọc, dâng vυ' lên cái miệng nóng ướt của tên ngốc, đoá hoa cúc bên dưới co rúm mấp máy, thịt trong động cọ xát nhau, lại sinh ra những dòng nước ướŧ áŧ.
Tên ngốc học nội dung bên trong tập tranh, bên cạnh mυ'ŧ đầṳ ѵú còn bắt đầu liếʍ láp bả vai, xương quai xanh của tiểu mỹ nhân, tiếp theo trượt một đường xuống hôn ngay cái rốn xinh xắn, đầu lưỡi nóng ướt mang tới cơn nhột và kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm bệ hạ kêu gào liên tục.
"A... Nhột..."
Bụng Triệu Từ Chi nhạy cảm, chịu không nổi loại tra tấn nhộn nhạo này, vòng eo cân xứng hoàn mỹ uốn éo vặn vẹo tránh né, quyến rũ lắc lư, khiến côn ŧᏂịŧ dưới háng tên ngốc không ngừng bành trướng, lửa dục tăng vọt. Hắn kiên nhẫn tiếp tục hôn, rất nhanh đã đến chỗ dươиɠ ѵậŧ thẳng tắp sạch sẽ của tiểu mỹ nhân, một tay hắn đỡ dươиɠ ѵậŧ bệ hạ, há miệng ra ngậm vào, đầu lưỡi thô ráp liếʍ láp không ngừng, còn xốc bao qυყ đầυ lên chui chui vào trong lỗ tinh; dươиɠ ѵậŧ bệ hạ lập tức cứng lên trông thấy, mắt thường cũng phát hiện được, chỉ có điều lỗ sau không được kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bây giờ y rất khó xuất tinh.
"Chạm vào... hậu đình... Ưm ư a..." Hai chân y mở rộng, lắc lư qua lại, động thịt bên dưới cũng theo đó mà nhúc nhích sang trái sang phải, phun ra nuốt vào, rất mê người.
Tên ngốc nghe lời cắm ngón giữa vào bên trong cái lỗ nhỏ, ngón tay to cứng rắn nong những thớ thịt cản đường ra, không ngừng xay nghiền quấy loạn bên trong trực tràng, chỉ chốc lát dâʍ ŧᏂủy̠ đã vãi ra bốn phía, tiếng nước vang lên nhóp nhép nhóp nhép. Triệu Từ Chi đã làm cùng tên ngốc nhiều lần, thân thể sớm nhớ kỹ cảm giác đắm mình trong du͙© vọиɠ, bây giờ chỉ cần một ngón tay cũng có thể khơi mào tất cả lửa dục trên người y.
Cái lỗ nhỏ vốn đóng chặt nay đã mở ra, thành ruột hồng phấn bên trong quấn rịt vào nhau không thể tách rời, bọc lấy ngón tay tên ngốc mà nghiền lấy nghiền để, dâʍ ŧᏂủy̠ càng tích càng nhiều, cuối cùng nhỏ xuống sàn nhà khô ráo.
Tên ngốc rất thích biểu cảm ý loạn tình mê của tiểu mỹ nhân, khóe mắt quyến rũ phát đỏ, đường cong nhẹ xuân sắc diễm lệ vô cùng: "Nhanh... nhanh lên... Ngốc Tử... A..." Y muốn ngón tay tên ngốc quấy nhanh hơn, hung hăng cọ qua điểm da^ʍ của y, cho y sướиɠ.
Dươиɠ ѵậŧ tên ngốc giật giật, hắn hận không thể rút ngón tay ra, cắm côn ŧᏂịŧ vào trong đoá hoa ấy, nhưng tên ngốc vẫn muốn bám theo cách thức trong tập tranh đến cùng để chơi đùa với tiểu mỹ nhân. Hai mắt đối phương lóng lánh ánh nước, bờ môi non hồng chu ra tựa như đang chờ người tới nếm một cái, quan trọng nhất là cặp mông tiểu mỹ nhân dính toàn dâʍ ɖị©ɧ chảy ra từ bên trong trực tràng, ướt nhẹp một mảng lớn; tên ngốc vô cùng mừng rỡ, lỗ sau của đối phương đã hoàn toàn ướt đẫm, hắn không cần phải sợ tiểu mỹ nhân bị thương nữa.
Bên trong chiếc rương nhỏ không chỉ đơn giản có mấy tập tranh, còn có một số dụng cụ tình thú, ví dụ như nến đỏ được chế thành từ chất liệu đặc biệt sẽ không làm phỏng người, còn có chuỗi hạt châu hay vòng lông thú mắt cừu...