Cung Đình Xuân Sắc

Chương 8: Ở trên xích đu thao nát cúc tiểu mỹ nhân

Tên ngốc bước nhanh tới trước, chưa được mấy bước đã đến bên xích đu, hắn định thả bệ hạ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lên xích đu nhưng hai chân Triệu Từ Chi kẹp chặt eo hắn, nhất định không chịu xuống.

"Trẫm... không ngồi!" Tên ngốc muốn làm chuyện xấu hổ gì, bệ hạ rất rõ ràng, cho nên y nhất định không chịu ngồi lên xích đu thỏa mãn ý nguyện của đối phương.

Đôi lông mày rậm sắc bén của tên ngốc nhíu lại, kể cả hắn có dùng sức mạnh quăng tiểu mỹ nhân lên đệm mềm trên xích đu, Triệu Từ Chi vẫn cố chấp leo xuống, cứ lặp đi lặp lại như thế. Tên ngốc nhấn bệ hạ xuống, giọng điệu tràn ngập lo lắng và bất mãn: "Tiểu mỹ nhân ngươi đừng nhúc nhích, đừng lộn xộn!"

Đôi mắt phượng của Triệu Từ Chi câu lên độ cong mỉa mai kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cười nhạo nói: "Khi nào tới phiên một thằng khờ như ngươi ra lệnh cho trẫm?"

Tên ngốc không thích giọng điệu đầy gai của tiểu mỹ nhân, hắn có chút ủy khuất, rõ ràng cái côn to bự của hắn làm cho tiểu mỹ nhân rất sướиɠ mà, tiểu mỹ nhân còn rêи ɾỉ rất là dễ nghe, tại sao lúc nào đối phương cũng cự tuyệt hắn như vậy? Tên ngốc làm sao cũng nghĩ không thấu vấn đề này.

"Tiểu mỹ nhân, phải, phải làm sao ngươi mới chịu ngoan ngoãn nghe lời?" Tên ngốc nhẫn nại, cúi đầu hỏi.

Bệ hạ vốn định từ chối đối phương, nhưng lời cự tuyệt vừa đến bên miệng lại nuốt trở vào, y nghĩ lại, lạnh lùng chất vấn: "Ngươi nói cho trẫm biết, rốt cuộc ngươi trốn ra bằng cách nào?"

Đồng tử đen láy như diệu thạch của tên ngốc khẽ động, suy nghĩ một lúc mới lên tiếng: "Tiểu mỹ nhân, ngươi ngồi lên đó trước đi, hơn nữa đáp ứng ta không được giãy giụa, ta mới, mới nói cho ngươi biết!" Ấy thế mà tên ngốc đã học được cách bàn điều kiện với y.

*Hắc diệu thạch (Obsidian, đá vỏ chai) được tạo ra khi núi lửa phun trào. Nguồn ảnh: truthachanh.com



Ánh mắt sắc lẻm như dao của Triệu Từ Chi dò xét gương mặt góc cạnh anh khí của tên ngốc mấy lần, cắn răng không vui nói: "Ngươi nói tất cả cho trẫm trước."

"Không!" Tên ngốc quật cường, lần này nói cái gì cũng không chịu nhượng bộ.

"Ngươi!" Sắc mặt Triệu Từ Chi âm tình bất định, bóng tối che giấu hơn phân nửa sự tức giận của y, y suy nghĩ một lúc, cuối cùng thỏa hiệp: "Thả trẫm lên đó." Y hung hăng trừng tên ngốc một cái, trong mắt tên ngốc mừng rỡ nhiều hơn sợ hãi.

Sau khi ngồi lên đệm mềm trên xích đu, hai tay y đỡ lấy hai bên dây thừng vững chắc cân bằng, sau đó trừng mắt nhìn: "Nói."

Tên ngốc thu hoạch được thắng lợi đầu tiên, hưng phấn một cách kỳ cục, cũng không giấu diếm nữa, thành thật kể ra quá trình hắn trốn khỏi l*иg giam: "Tiểu mỹ nhân, ta nói với ngươi ngay, hôm nay ta nhìn thấy một người áo đen, hắn dẫn toàn bộ thị vệ canh giữ nhà giam ra ngoài, sau đó tháo khóa thả ta ra."

"Người áo đen? Ngoại hình hắn như thế nào?" Gương mặt bệ hạ như phủ băng lạnh, chuyện tên ngốc bị y nhốt trong thâm cung, ngoại trừ thân tín, người ngoài hoàn toàn không biết, sao lại có người xông vào thâm cung hẻo lánh...

Tên ngốc nghiêng đầu như đang cố gắng hồi tưởng, một lúc sau mới trả lời Triệu Từ Chi: "Hắn nói với ta một câu 'Tướng quân, ngài có thể đi ra ngoài', sau đó không thấy bóng dáng nữa, tiếp theo ta đánh ngất binh sĩ bên ngoài, một mạch mò đến tìm tiểu mỹ nhân ngươi, ta sợ ngươi có những người khác, không cần ta!" Những lúc bị ủy khuất, tên ngốc rất thích vùi đầu bên cổ Triệu Từ Chi ra sức chà chà xát xát.

Triệu Từ Chi mang vẻ mặt khó lường nhìn tên ngốc, muốn nhìn ra một chút manh mối gì đó từ trên mặt đối phương, y nheo mắt lại, âm trầm hỏi: "Ngươi không có nói sai?"

Tên ngốc nhanh chóng lắc đầu, ánh mắt trong vắt đen láy: "Ta, ta sẽ không lừa gạt tiểu mỹ nhân!"

"Nếu có một ngày trẫm phát hiện ngươi nói dối..." Đôi môi đỏ âm tàn sắc bén của bệ hạ khẽ nhếch lên, ngụ ý rõ ràng.

"Sẽ không, ta thích tiểu mỹ nhân!" Tên ngốc ôm gọn tiểu mỹ nhân vào lòng, siết chặt đối phương. Da thịt trần trụi tiếp xúc nhau chạm ra tia lửa lách tách, bầu không khí ái muội quanh quẩn trên thân hai người, tìиɧ ɖu͙© lại bị khơi mào.

Bàn tay phủ đầy vết chai dày cộm của tên ngốc tuân theo khát vọng nội tâm, vuốt ve cái lưng trơn mịn bóng loáng như bạch ngọc của tiểu mỹ nhân, miệng còn thúc giục: "Tiểu mỹ nhân, ngươi ngồi xuống, ta muốn làm ướt cái lỗ nhỏ của ngươi!"

Lúc bệ hạ chợt nghe thấy, cũng không muốn phối hợp tên ngốc làm loại chuyện bỉ ổi xấu hổ này trên xích đu, gương mặt đẹp như yêu tinh nay hổ thẹn đỏ tưng bừng. Tên ngốc nhạy bén phát giác thấy tiểu mỹ nhân không cam lòng, hắn hôn vành tai đối phương, trầm giọng nói: "Không cho tiểu mỹ nhân đổi ý, nếu không làm ướt cái lỗ mềm nhỏ, ngươi sẽ rất đau rất đau." Lời này ngoài sáng là vì nghĩ cho bệ hạ, thực chất là đang thông báo cho y rằng bất cứ giá nào cái côn ŧᏂịŧ khủng bố của hắn cũng sẽ chọc thủng đoá cúc ướt đẫm của y.

Bệ hạ Yến Triệu thật đúng là cực sợ đau, y chau đôi lông mày mỹ lệ cân nhắc một phen, cắn môi quay lưng đi. Thật ra, nguyên nhân quan trọng hơn đơn giản là vì trong lòng Triệu Từ Chi vẫn còn tồn chút ái mộ người đàn ông sau lưng mình. Tên ngốc mê luyến y, Mạc Kiêu Hiệp không ai bì nổi đang thần phục y.

"Tiểu mỹ nhân, dẩu mông ra chút." Ánh mắt tên ngốc nóng hực nhìn chằm chằm vào cái mông trắng bóng có ý định trốn tránh của bệ hạ.

Lưỡng lự ngập ngừng một hồi, hai tay Triệu Từ Chi cũng nắm chắc dây thừng hai bên, co chân chầm chậm chu cái mông trắng nõn béo mập mà non nớt ra, quả mật đào to mọng trơn mềm nhiều nước bại lộ trước mắt tên ngốc.

Tư thế như vậy rất tiện cho đối phương chơi đùa gò mông mượt mà và đoá cúc non hồng, tên ngốc cúi người, bàn tay to lớn chụp lấy cái mông bệ hạ, si mê xoa bóp chà đạp, mãi cho đến khi hai gò mông tiểu mỹ nhân bị hắn bóp đến đỏ phừng phừng mới buông tha.

"Ưʍ... Ngốc Tử..." Triệu Từ Chi nhất thời tình mê kêu đối phương một tiếng, đoá cúc nhỏ và hai gò má y xuân sắc động lòng người như nhau, đều là màu hồng nhạt, ngoài mép động còn nhuộm ánh nước trong suốt.

"Tiểu mỹ nhân..." Tên ngốc đáp lời bệ hạ, lúc này hắn bắt đầu tấn công cái miệng nhỏ bên dưới của Triệu Từ Chi, ngón tay với những khớp xương rõ ràng cắm vào trong nụ hoa cúc. Chỉ mới mấy ngày không bị thao mà lỗ sau của đối phương lại chặt khít như xử nữ, vách thịt bên trong xô đẩy ngón tay hắn, đồng thời chúng cũng điên cuồng tự quấn lấy nhau, giống như một cái miệng nhỏ cơ khát mυ'ŧ mát.

Để có thể ngắm cái lỗ hồng phấn của tiểu mỹ nhân rõ ràng hơn, tên ngốc ngồi xổm xuống, dùng bàn tay đang rảnh rang căng cúc hoa ra, để ngón tay mình cắm vào càng nhanh càng dễ dàng hơn. Rất mau, cúc của Triệu Từ Chi đã tiết ra chất lỏng dâʍ đãиɠ, tự tẩm ướt toàn bộ con đường ấm áp; dưới sự thọc làm của ngón tay, lửa dục từng tế bào trong ống thịt bị khơi mào hoàn toàn, bên trong vừa rạo rực vừa nóng, Triệu Từ Chi vặn vẹo cái eo, dâʍ ɖị©ɧ chảy lộp bộp xuống, bây giờ y cực kỳ cơ khát cái thứ mãnh liệt dưới háng tên ngốc.

"Đủ rồi... Ngốc Tử... Trẫm lệnh ngươi tiến vào... chọc vào... làm ta thao ta!" bệ hạ Cao quý buông bỏ sự nhục nhã, những lời kêu gào dâʍ đãиɠ thoả thích tuôn ra.

Cây thương cực đại của tên ngốc lại bành trướng gấp đôi, nghe thấy lời mời gọi dâʍ đãиɠ bùi tai tuyệt vời của tiểu mỹ nhân, đôi mắt hắn đỏ ngầu, hận không thể không quan tâm tất cả mà thọc cự thương vào ngay lập tức, thọc cho đoá cúc da^ʍ của tiểu mỹ nhân sưng to bung toè nát cánh.

"Không được..." Côn ŧᏂịŧ to đến dọa người xông vào cái lỗ còn chưa đủ mềm như vậy, nhất định tiểu mỹ nhân sẽ đau đớn, nếu mà làm đau y, lần sau đối phương sẽ không chơi với mình nữa.

Triệu Từ Chi không được thỏa mãn, vòng eo càng uốn éo kịch liệt, xích đu cũng sắp lắc lư theo. Cũng chính là lúc này, không biết y chạm phải chỗ nào trên đệm ngồi mà dưới đệm lộ ra một cái lỗ tròn tròn, từ giữa cái lỗ... trồi lên một cái dươиɠ ѵậŧ bằng ngọc!

Tên ngốc như đứa trẻ đầy lòng hiếu kỳ, nhìn chằm chằm vật bỗng dưng xuất hiện kia không chớp mắt, nghi hoặc hỏi: "Tiểu mỹ nhân, tại sao bên trên xích đu lại xuất hiện thứ này?" Mặt bệ hạ lúc đỏ lúc trắng, xích đu này là sau khi y đăng cơ đã sai người kiến tạo, chẳng lẽ thuộc hạ cho rằng y sẽ chơi cái trò kí©ɧ ŧɧí©ɧ gì ở trong vườn cho nên tự chủ trương lắp thêm đồ chơi tình thú vào sao!?

Tên ngốc không chờ tiểu mỹ nhân đáp lại mà tự nghiên cứu một cách nghiêm túc, ngón tay hắn vẫn còn cắm trong cúc của tiểu mỹ nhân, thỉnh thoảng thọc thọc mấy cái, dẫn tới bệ hạ run rẩy cả người. Hắn nhìn nhìn ngọc thế dựng trên xích đu, lại nhìn nhìn cái lỗ nhỏ đang hé miệng thở thoi thóp của Triệu Từ Chi, hai mắt dần tỏa sáng, rất nhanh hắn đã hiểu ra cái cây bằng ngọc này là dùng để làm gì.

Ngọc thế kia cũng không lớn, căn bản không thể nào so sánh với cự vật của tên ngốc, nhưng lại vừa vặn có thể dùng để làm ướt lỗ sau của bệ hạ. Tên ngốc thuộc phái hành động, nghĩ gì là lập tức chấp hành nấy, hắn thoải mái ôm tiểu mỹ nhân, tách hai chân đối phương ra, nhắm cửa động không ngừng nuốt vào nhả ra ngay ngọc thế, chầm chậm ấn mông tiểu mỹ nhân xuống, ngọc thế kích thước vừa phải rất nhanh đã ngay ngắn cắm ngập vào trong mông bệ hạ.

"A... Đừng mà... Lạnh quá... A a a ưʍ..." Triệu Từ Chi bị xúc cảm lạnh buốt của ngọc thế kí©ɧ ŧɧí©ɧ một phát, cái lỗ nhỏ trống rỗng bị ngọc thế lấp đầy khiến vòng eo y lập tức nhũn ra.

Hai tay rảnh rang của tên ngốc vuốt ve hai vυ' Triệu Từ Chi, an ủi dươиɠ ѵậŧ y, cả người bệ hạ được chăm sóc đến sướиɠ đê mê, nhưng ngọc thế cắm dưới thân vẫn cứ không nhúc nhích, sâu trong trực tràng nước chảy tràn trề, càng thêm trống rỗng.

"Tiểu mỹ nhân ngươi động động... Nhanh động động." Tên ngốc ý bảo tiểu mỹ nhân tự nhún cho hắn xem.

Lời của đối phương khiến bệ hạ trút bỏ chút xấu hổ cuối cùng, điểm da^ʍ của y đã sớm nhộn nhạo đến nổi điên, ngọc thế cắm trong cơ thể không đủ to dài nhưng vẫn có thể làm dịu một chút xíu nhộn nhạo. Hai tay Triệu Từ Chi nắm chặt dây thừng để chống đỡ thân thể, vòng eo nhẵn nhụi cân xứng bắt đầu chầm chậm uốn éo, ngọc thế lạnh buốt đã bị cái lỗ nhỏ của y ngậm đến ấm lên, theo động tác uốn éo vặn vẹo của Triệu Từ Chi mà càng chui vào sâu hơn, ngọc thế cùng vách thịt ma sát nhau trong cơ thể, không ngừng đâm thọc thành trong của y.

Triệu Từ Chi trầm mê trong kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙©, lỗ da^ʍ co bóp càng dữ dội hơn, động tác thong thả càng ngày càng không thể ngăn chặn sự chộn rộn trong cơ thể y, ngược lại còn khiến cho điểm da^ʍ của y càng thêm trống rỗng nhộn nhạo, y đề mông ngồi xuống, ý đồ làm cho ngọc thế tiến vào sâu hơn. Bệ hạ nhìn đại dươиɠ ѵậŧ hoàn toàn bộc phát dưới thân tên ngốc, làm sao cũng không thể che giấu khát vọng trong mắt, cùng lúc đó, động tác của y càng lúc càng nhanh, mông thịt đều bị y uốn éo tạo nên một trận sóng gợn, chiếc eo múa da^ʍ mị, dưới ánh trăng, bệ hạ trông giống như một yêu tinh hư hỏng.

Tên ngốc chỉ cảm thấy một trận bạch quang trước mắt, hắn nhìn thấy cửa động hồng phấn của tiểu mỹ nhân ngậm chặt ngọc thế, lại có dâʍ ɖị©ɧ trơn mượt chảy xuống, hắn không thể dùng lời nói diễn tả thịnh cảnh xinh đẹp vô vàn trước mắt này.

"Ô a... Không đến được... Á... Trẫm phải... Ngốc Tử... Á ha..." Giọng y nhiễm lên một chút thút thít nỉ non, khóe mắt phượng hàm chứa giọt nước trong suốt sáng long lanh, như mộng như ảo, chỉ có xuân sắc che không được.

Động tác vặn eo yêu mị của bệ hạ dẫn tới xích đu không ngừng lắc lư, tên ngốc nảy ra một ý tưởng, hắn thô bạo nắm dây thừng, bắt đầu lắc lắc cái xích đu, xóc nảy xóc nảy, khiến lỗ sau của Triệu Từ Chi khẩn trương mấp máy, nháy mắt, ngọc thế trong cơ thể đã chà xát qua điểm da^ʍ của y, khiến bệ hạ phải quyến rũ kêu da^ʍ: "A... Cắm tới... Ưm háa..."

Nhìn dáng vẻ hư hỏng mê người của tiểu mỹ nhân, tên ngốc bắt đầu ghen với cái ngọc thế được ngậm trong cơ thể y, hắn giở trò xấu không lắc xích đu nữa, đôi tay còn châm ngòi thổi gió trên người tiểu mỹ nhân. Bệ hạ chỉ vỏn vẹn bị cọ có một phát vào điểm da^ʍ rồi ngừng thì làm sao chịu được, du͙© vọиɠ như lửa khí thế hùng dũng, cái lỗ hồng phấn của y bị ngọc thế đay nghiến đến dần dần đỏ rục lên, dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt bị giam cầm đã lâu trong nụ hoa bây giờ vãi ra giàn giụa. Bàn tay thon dài trắng ngần của Triệu Từ Chi áp lên bàn tay to thô ráp của tên ngốc, mắt phượng hàm xuân: "Muốn... trẫm muốn ngươi... tiến vào..."

Nghe thấy tiểu mỹ nhân cầu xin, lúc này tên ngốc mới mừng rỡ, trong đôi mắt sáng như lưu ly của tiểu mỹ nhân chỉ có mỗi hình bóng của hắn, điều này khiến cho từ thân đến tim hắn đều cảm thấy thoả mãn. Huyết khí của hắn tuôn hết xuống một chỗ dưới thân, cái côn khủng hình như có cảm giác bỏng cháy, gân xanh nổi quanh thân dươиɠ ѵậŧ, thêm nữa trước mắt lại là cảnh đẹp khiến huyết mạch người ta sục sôi như vậy. Tên ngốc không còn khắc chế, rút mạnh ngọc thế cắm trong cúc bệ hạ ra, ngay sau đó hắn lật cơ thể tiểu mỹ nhân lại, để tiểu mỹ nhân mặt đối mặt với hắn, hắn yêu thân thể ngọc ngà trần trụi mê người dưới thân vô cùng. Triệu Từ Chi bị ngọc thế thọc rút ra vào, giờ phút này hai chân đã hoàn toàn không thể khép lại được, cái lỗ non mềm dưới mông thịt đang lóe màu đỏ diễm lệ, khép khép mở mở giống như cái miệng nhỏ ương bướng, mãnh liệt mị hoặc nam nhân thúc dươиɠ ѵậŧ vào thật sâu.

Tên ngốc dựng hai chân bệ hạ lên, banh ra thật rộng, móc lên hai bên dây thừng, vững vàng nâng cặp mông mềm, tư thế này khiến cho cúc hoa đỏ bừng của bệ hạ càng bung rộng, mắt thường cũng có thể nhìn thấy những thớ thịt xinh đẹp đang co bóp liên hồi. Đại qυყ đầυ của hắn tự động thúc thúc vào cái lỗ giữa khe, con ngươi đen láy tuấn lãng dấy lên lửa dục ngùn ngụt, giọng hắn mang theo sự vui sướиɠ dâng trào: "Tiểu mỹ nhân, cái côn bự của ta sắp dộng vào!"

Triệu Từ Chi nghe thấy lời tên ngốc nói, cúc hoa càng xoắn lợi hại, thậm chí còn rỉ ra vài giọt chất lỏng trong suốt, y chủ động mở rộng chân, hai cổ chân móc vào hai bên dây thừng treo xích đu, đôi môi đỏ hé ra: "Ngốc Tử tiến vào... trẫm muốn ngươi thao trẫm... Bên trong... nhộn nhạo quá... muốn dươиɠ ѵậŧ... Ưm a..."

Tên ngốc huyết khí phương cương đỏ ngầu cả mắt, lỗ sau của Triệu Từ Chi đã sớm tràn trề nước nôi, ướt nhẹp, nhộn nhạo khó chịu, đại qυყ đầυ đột nhiên lún vào bên trong lỗ da^ʍ, xông thẳng một mạch đến điểm da^ʍ, hai người đều phát tiếng rên sung sướиɠ.

"Aaaa... Ưm a... Ngốc Tử... đâm vào chỗ đó của trẫm... Thúc tới điểm da^ʍ... A... Sướиɠ quá, trẫm sướиɠ quá..." Điểm da^ʍ mềm nhất nhạy cảm nhất của bệ hạ bị đại qυყ đầυ dộng mạnh vào, bệ hạ sướиɠ đến run cả người.

Được tiểu mỹ nhân tán dương, côn ŧᏂịŧ tên ngốc càng cứng như sắt, biên độ thao càng ngày càng dũng mãnh, hắn không ngừng thúc hông ra trước tống cái cọc vào, đại qυყ đầυ giã sâu trong huyệt, dâʍ ɖị©ɧ văng tứ tung. Điểm da^ʍ bị đâm thọc đến nhũn ra nóng lên run lên, động thịt xoắn chặt côn ŧᏂịŧ không chịu thả lỏng chút nào, bên trong trực tràng đều là nước da^ʍ Triệu Từ Chi phun ra, hai người khớp nhau vô cùng.

"Shhhh, cái lỗ nhỏ của tiểu mỹ nhân cắn côn bự sướиɠ quá, ta muốn cắm vào sâu hơn trong người tiểu mỹ nhân." Côn ŧᏂịŧ tên ngốc vừa to vừa dài, tư thế mặt đối mặt dễ ra vào nhưng không dễ đi vào chỗ sâu nhất, hai túi tinh hoàn nặng trịch treo dưới háng hắn, ngoài ra còn có một đoạn nhỏ không thể vào hoàn toàn trong cái lỗ ngập nước của Triệu Từ Chi.

Tên ngốc bế Triệu Từ Chi lên, tự ngồi lên đệm trên xích đu, sau đó bày bệ hạ tách chân ra ăn côn ŧᏂịŧ khủng dựng thẳng của hắn, sau khi cho đối phương nuốt đại dươиɠ ѵậŧ vào mới quấn chân đối phương lên cái eo rắn chắc điêu luyện của hắn, hai tay cũng ôm rịt cổ hắn. Tư thế này khá giống tư thế ngồi nhún truyền thống, có thể nuốt côn ŧᏂịŧ vào rất sâu rất sâu, da thịt hai người kề nhau, l*иg ngực ma sát hai đầṳ ѵú, môi cùng môi mềm triền miên, thật là sướиɠ.

Tên ngốc thúc háng lên trên, bệ hạ cũng phối hợp ngồi mạnh xuống dưới, mỗi một cú thúc đều dộng tới chỗ sâu nhất, túi trứng to lớn dưới háng tên ngốc đánh cho bờ mông non mềm của bệ hạ vang lên bạch bạch bạch, nước cũng bởi vì tư thế quan hệ mà tuôn chảy không ngừng, dính ướt bụng dưới lẫn nhau. Tên ngốc tựa như con thú đực động dục, dập người bên trên không ngừng một khắc, giống như là muốn dập cho đối phương tan vào trong máu xương.

Bệ hạ đắm chìm trong bể dục, hiển nhiên là đã sướиɠ đến mất hết lý trí, sướиɠ như thế nào tới như thế nào, phối hợp hoàn mỹ với những cú thúc của tên ngốc, thỉnh thoảng y hít sâu, siết chặt các thớ thịt xinh đẹp, xoắn thanh thịt càng chặt hơn, giữa bụng cũng xuất hiện hình dáng côn ŧᏂịŧ đội lên, dường như một giây sau côn ŧᏂịŧ khủng ấy sẽ lập tức đâm nát cúc y. Bệ hạ lắc cặp mông to, làm cái cọc trong cơ thể có thể xoay tròn bốn phương tám hướng, hai người thất thần trí trong cơn mê tình mây mưa cực hạn.

"A... Tuyệt quá á... Aaaa... Nhanh quá... Ư... Cái lỗ nhỏ sắp bị đâm nát... Ư ư aa..." Y quấn lấy dưới thân tên ngốc, không có chút ý muốn buông tay.

"Tiểu mỹ nhân, tiểu mỹ nhân ôm chặt ta, ta muốn chơi đánh đu với ngươi." Hắn dùng một tay nâng mông bệ hạ, một tay nắm chặt dây thừng xích đu, lùi thật sâu ra sau, vận sức chờ phát động.

Triệu Từ Chi nhận ra ý đồ của hắn, căng thẳng vô cùng, thịt mềm bên trong cũng bởi vì vậy mà càng quấn chặt côn ŧᏂịŧ: "A... Ngươi... Đừng a..." Y sợ té khỏi xích đu, lập tức ôm tên ngốc sát rịt, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dán thành một khối hoàn mỹ không chút khe hở với thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của đối phương. Cùng lúc đó, hai chân tên ngốc mượn lực đẩy một phát, xích đu bay giữa không trung, cảm giác treo lơ lửng giữa trời ùa đến.

"A a... Bay lên... Ưm a... Thúc thật sâu..." Hạ thân hai người chặt chẽ tương liên, theo sự lên xuống của xích đu mà ra vào một sâu một cạn, đại qυყ đầυ thế như mãnh thú phá vỡ đống thịt quấn riết lấy nó, dộng sượt qua điểm da^ʍ cũng không quên nghiến mạnh vào, dưới sự đong đưa kịch liệt này, bệ hạ mãnh liệt muốn bắn, dươиɠ ѵậŧ phía trước bắn xong, lỗ sau lại bắt đầu co thắt, chờ đợi đại dươиɠ ѵậŧ chà qua điểm nhạy cảm của y, động thịt điên cuồng co bóp, sâu trong trực tràng không thể dằn xuống bắn ra từng đợt chất lỏng trong suốt, nước da^ʍ nhiều đến ngay cả gậy thịt cũng không chặn lại nổi, lãng dịch vẩy giữa không trung.

"Ưm a... Phun... phun nước... Ô a... Chậm một chút... A há... Lỗ da^ʍ bị làm nát bươm mất..." Lúc Triệu Từ Chi cao trào thì càng mυ'ŧ chặt côn ŧᏂịŧ tên ngốc, tên ngốc dùng một tay nâng gò mông tiểu mỹ nhân, một hơi cuồng thao mãnh làm, dâʍ ɖị©ɧ phun đầy đất, côn ŧᏂịŧ khủng đang tắm trong dâʍ ŧᏂủy̠ ấm áp đột nhiên bành trướng, thịt mềm bên trong kẹp chặt lỗ tinh của hắn, hắn nén giận thúc lên trên chừng trăm cú, tinh quan vừa mở, dương tinh trắng đυ.c nóng hôi hổi lập tức rót hết vào lỗ cúc của Triệu Từ Chi, dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ mãnh liệt phụt từng trận từng trận, cọ rửa thành trong non mềm nhạy cảm, tiểu mỹ nhân cao giọng kêu da^ʍ, sau đó lại bắn ra dâʍ ɖị©ɧ trong môi trường nóng hổi này lần nữa.

Toàn thân y đều phiếm hồng, đôi mắt phượng như nước, mặt như hoa đào màu phấn, mị ý thấu xương, hiện tại ai cũng không dám tin bệ hạ âm ngoan tôn quý sẽ có một mặt dâʍ đãиɠ như vậy.

Tất cả người hầu thị vệ tẫn trách canh giữ bên ngoài Mộng Lưu Viên, không ai biết bệ hạ đang điên loan đảo phượng cùng một tên ngốc ở bên trong, trên một cái xích đu.