Cung Đình Xuân Sắc

Chương 4: Trừng phạt bất thành bị tên ngốc thao

Tay trái Triệu Từ Chi đỡ cự vật tên ngốc, đại khái là bởi vì du͙© vọиɠ quá mãnh liệt, lỗ tiểu trên dươиɠ ѵậŧ đối phương thư giãn cực hạn, dịch nhờn trong suốt bên trong không ngừng tuôn chảy ra; chỉ giây lát sau, bàn tay như sứ trắng của bệ hạ đã bị tuyến dịch rỉ ra từ côn ŧᏂịŧ tên ngốc tẩm cho ướt nhẹp, nhớp nháp trơn trượt, một tay bệ hạ cũng sắp không cầm được thân dươиɠ ѵậŧ khổng lồ.

"Tự cầm đi!" Bệ hạ dứt khoát buông tay, ra lệnh cho tên ngốc tự đỡ mệnh căn, như vậy thì y mới có thể chuyên tâm dùng bút lông tấn công lỗ tiểu đối phương.

"Muốn tiểu mỹ nhân cầm..." Tên ngốc không còn sót lại bao nhiêu thần trí nhưng hắn vẫn muốn bàn tay mềm mại không xương của tiểu mỹ nhân làm dịu sự khó chịu nơi hạ thân mình.

Thấy bộ dạng si mê này của tên ngốc, Triệu Từ Chi từ bỏ việc sai khiến đối phương, y suy nghĩ một lúc, dùng hai đầu gối mình kẹp lấy cái côn ŧᏂịŧ to lớn bỏng người kia, mắt chăm chú nhìn lỗ tinh đã mở ra, tuột bao bì trên qυყ đầυ xuống, và rồi cây bút lông mảnh nhỏ bắt đầu chui vào trong. Niệu đạo người bình thường vô cùng nhạy cảm, khi bị dị vật xâm lấn, dù là mang tới nhức thốn hay kɧoáı ©ảʍ, đều sẽ bị phóng đại gấp bội, thậm chí gấp mười mấy lần.

"Ắc ——" Vô số giọt mồ hôi chảy xuống từ trên trán tên ngốc, lăn qua cơ ngực trần trụi, cuối cùng rơi xuống đất, nếu không thấy đôi mắt ngu dại rõ ràng của hắn, có lẽ chẳng ai cho rằng hắn là một thằng khờ, dù sao nhìn từ bất cứ góc độ nào thì mị lực cuồng dã của Mạc Kiêu Hiệp vẫn không hề giảm đi.

Triệu Từ Chi là một người chấp bút giỏi, y không ngừng thay đổi góc độ đầu bút lông, xảo trá quét qua niệu đạo, còn thỉnh thoảng rút ra cắm vào, tên ngốc đã bị y dạy dỗ đến cong eo, co giật toàn thân. Ngay lúc Triệu Từ Chi cố tình tăng thêm lực đạo, dươиɠ ѵậŧ tên ngốc trướng phồng, lỗ tinh mở rộng, một vệt tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c đậm đặc bất ngờ phọt ra, bệ hạ Yến Triệu né tránh không kịp, bị bắn đầy mặt, thậm chí còn có chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng dính lên môi y, trắng đỏ hoà lẫn, da^ʍ mỹ vạn phần.

"Ngươi cũng dám..." Bệ hạ còn chưa nói xong những lời mắng chửi đầy lửa giận thì đã bị một cái bóng đen cao to đè lên mặt đất.

Tên ngốc bắn xong, thể xác tinh thần cực sướиɠ, hắn nhìn tang vật được sản xuất từ trên người mình vấy lên mặt tiểu mỹ nhân, sự điên cuồng thuộc về dã thú lập tức bùng nổ, cự điểu vừa bắn xong lại tức khắc trướng phình, thậm chí kích cỡ còn to hơn lần trước nhiều.

Hai mắt của hắn đã hoàn toàn đỏ ngầu, tên ngốc đã hoàn toàn trở thành một con dã thú, hắn dựa vào trực giác đánh gục tiểu mỹ nhân trước mặt, mạnh mẽ xé toạc long bào của y. Hắn là tên ngốc, vốn chẳng có bao nhiêu thần trí như người trưởng thành bình thường, bây giờ thì triệt triệt để để là một con mãnh thú.

"Ngốc Tử! Buông trẫm ra!" Triệu Từ Chi nghe thấy tiếng vải bị xé vỡ vụn, cuối cùng cũng bắt đầu sợ hãi.

Sự chống cự của Triệu Từ Chi càng đánh thức sự bạo tàn ngủ say trong người tên ngốc, hắn gầm rống càng thêm lớn tiếng, dùng sức mạnh xé nát toàn bộ quần áo của người dưới thân. Triệu Từ Chi cố sức đẩy đối phương ra, nhưng ngoại trừ kích phát máu hung tàn của tên ngốc thì chẳng có bất kỳ tác dụng ngăn cản gì. Lỗi của Triệu Từ Chi là quá mức tự tin, y cho rằng mình đã hoàn toàn khống chế được dã thú này.

Trên người bệ hạ cao quý đã không còn mảnh vải che thân, thân thể như bạch ngọc lõα ɭồ trọn vẹn, ngực phơi ra ngoài, đầṳ ѵú đỏ hồng run rẩy trong gió. Tên ngốc mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm cơ thể trắng ngần kia, thực ra hắn cũng không biết phải điên loan đảo phượng, nước sữa hòa nhau cùng người mình thích như thế nào. Hắn làm mọi thứ chỉ bằng trực giác dã thú, sử dụng sự bạo ngược có sẵn trong người đi áp đảo đế vương Yến Triệu cao cao tại thượng.

Bàn tay to đầy vết chai dày cộm của tên ngốc phủ lên thân thể trần trụi mê người nọ, da thịt đế vương nhẵn nhụi mượt mà như tơ lụa, tên ngốc sờ mà yêu thích không buông; đôi tay thô ráp của hắn rất nhanh đã mò lên hai quả hồng anh* trước ngực, đầu nhũ no đủ của bệ hạ tựa như trái cây to mọng chờ người đến hái, ngón cái và ngón trỏ tên ngốc vê hai núm Triệu Từ Chi, cặρ √υ' non mềm đầy đàn hồi kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh hắn, hắn dã man ma sát chà đạp đầṳ ѵú hồng phấn, những ngón tay thô ráp cướp đoạt đầṳ ѵú. Triệu Từ Chi chưa hề bị người đυ.ng vào hồng anh non mềm, đâu chịu nổi loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ như thế này, trong đau đớn ấy thế mà dâng lên một phần tê dại khôn tả.

*Quả hồng anh = quả anh đào = quả cherry."Ưm á..." Y bị đặt dưới thân, một tiếng rên khẽ thoát ra từ cái miệng nhỏ.

Âm thanh rêи ɾỉ kia mỹ diệu động lòng người, tên ngốc nghe vào tai chẳng khác gì thuốc kí©ɧ ɖụ© mạnh nhất. Thế là hắn dùng toàn bộ đôi tay to bao lấy cặp nhũ của tiểu mỹ nhân, dùng sức mát xa vắt bóp, cặρ √υ' bị bàn tay cẩu thả nắn bóp biến hóa ra các loại hình dạng. Tên ngốc không biết nặng nhẹ, bóp trọn bộ ngực xong lại tấn công đầṳ ѵú no béo, hắn kẹp lấy đầṳ ѵú kéo lên thật cao, sau đó vặn núm 360 độ, hắn tựa như phát hiện đồ chơi mới lạ thú vị, nửa khắc cũng không dừng được.

"A... Đáuu... Ưʍ... Buông tay... cho trẫ... Áááá——..." Bệ hạ Yến Triệu chưa bao giờ khuất nhục như vậy, y bị tên ngốc cưỡng chế đè ra đất, không hề đủ sức phản kháng, đối phương thậm chí còn khinh bạc xâm phạm hai vυ' y, khuôn mặt âm nhu của Triệu Từ Chi phủ đầy sương lạnh.

Nhìn gương mặt tinh xảo của tiểu mỹ nhân, tên ngốc cảm nhận được sự thỏa mãn trước nay chưa từng có. Tên ngốc cũng sẽ mang thù, hắn đột nhiên nhớ lại vừa rồi tiểu mỹ nhân trừng phạt mình, hai mắt hắn lập tức phát sáng, tiểu mỹ nhân làm hắn đau như vậy, hắn cũng phải trừng phạt đối phương. Hắn vươn cánh tay dài, tiện tay cầm một cây bút lông chưa từng dùng qua từ trên chiếc bàn xuống, bút lông này không phải là bút lông dê, mà là bút lông sói, những sợi lông nhọn dài chừng 4 - 5 cm, cứng rắn.

"Tiểu mỹ nhân hư, hư, ta phải trừng phạt tiểu mỹ nhân." Tên ngốc bắt chước làm theo, học cách làm trước đó của Triệu Từ Chi, cầm bút lông bắt đầu càn quét đầṳ ѵú bệ hạ. Cây bút lông sói này cũng không mềm mại như bút lông dê, quét lên đầṳ ѵú, đâm vào lỗ vυ', chính là vừa tê dại vừa đau.

Sức lực cổ tay tên ngốc cũng không nhẹ, bút lông nhọn thô ráp không ngừng đâm chọc cào mạnh núʍ ѵú non mềm của Triệu Từ Chi, dưới sự đùa bỡn của cái bút, chúng càng trở nên tươi đẹp ướŧ áŧ, tên ngốc không khỏi có chút miệng đắng lưỡi khô, hắn không tự chủ được kề môi sát ngực người dưới thân, hai vυ' Triệu Từ Chi còn tản ra từng luồng hương thơm thoang thoảng, câu dẫn tên ngốc càng thêm si dại mê mẩn: "Cái vυ', vυ', tiểu mỹ nhân, thơm quá..." Nói xong, hắn lập tức há mồm ngậm vυ' phải một ngụm, răng môi cùng sử dụng, tên ngốc mυ'ŧ hết sức hăng say nhiệt tình, hắn khát vô cùng, dường như muốn mυ'ŧ ra sữa từ cái vυ' thơm tho của bệ hạ.

"Á..." Triệu Từ Chi vặn vẹo vòng eo, cặp nhũ của y đầu tiên là bị tên ngốc bỡn cợt chơi đùa, sau đó lại bị lông sói thô ráp hung hăng quét cọ, đầṳ ѵú đã sớm đỏ bừng sưng to dựng lên, bây giờ còn bị khoang miệng nóng cháy ngậm lấy, đối phương ra sức mυ'ŧ gặm trước ngực y, núʍ ѵú cực nhạy cảm hoàn toàn trướng to, săn cứng; hai vυ' có chút cảm giác đau đớn, nhưng kɧoáı ©ảʍ tê dại chiếm phần nhiều, bộ ngực ngọc ngà của y giờ đây dường như không còn là của y nữa, tê tê nhộn nhộn khiến y sinh ra du͙© vọиɠ trống rỗng lạ kỳ, y kìm lòng không đặng ôm đầu tên ngốc, ưỡn ngực ra trước. Trong lòng Triệu Từ Chi kháng cự, nhưng thân thể y lại mơ ước bị đối đãi thô bạo hơn...