Tây Du Truyền Thừa

Chương 230: Thêm nhiều nỗi lo

CHƯƠNG 230 : Thêm Nhiều Nỗi Lo

Long Cung sau khi các trưởng lão thi triển trận pháp đem Long Lôi Đình và Thiên dịch chuyển đến Kết Long Giới được vào giây.

" Biến mất rồi?"

" Ta vừa thấy các vị trưởng lão bao vây lấy hai người họ."

Mọi người ngỡ ngàng vì thấy mấy người họ biến mất. Khi Thiên biến mất thì uy áp cũng chẳng còn. Thế là vô số binh lính Long tộc gượng dậy rồi nhằm về phía Ngân Nguyệt và Thanh Trúc.

Các vị tướng quân sau khi thoát khỏi lực trấn nhϊếp từ Long Uy của Thiên, liền trở lại thái độ bình thường rồi quay ra nhìn nhau.

Tất cả bao vây lấy Ngân Nguyệt và Thanh Trúc, mà Thanh Trúc đã bất tỉnh sau khi bị Long Lôi Đình đánh trọng thương nên đã hóa lại dạng người nằm bất động.

Ngân Nguyệt thì vừa tiến hóa nên sức mạnh tăng lên khủng khϊếp, có điều nàng không dám lao lên tấn công vì đám người long tộc đã dùng tính mạng của Thanh Trúc để đe dọa nàng ép nàng đầu hàng.

Trong lúc Ngân Nguyệt đang bị dồn ép, từ phía làn nước đen sâu thẳm xa xa có một bóng đen dài lao đến với tốc độ cực nhanh.

Bóng đen này dừng lại ngay trên Long Cung, là một con Hắc Long dài hơn trăm mét, sự xuất hiện của Hắc Long làm mọi người kinh ngạc.

" Đại Công Chúa...kẻ phản bội!"

Trên đầu Hắc Long, một thanh niên tuấn tú cao lớn lưng đeo trọng kiếm đứng hiên ngang. Tay cầm một sợi dây mà đầu dây nối với một người đang bị trói, người này xinh đẹp, tà mị, không ai khác chính là Nhị Công Chúa Long Liễu.

Sự xuất hiện của những đối tượng này làm cho Long Cung một phen xôn xao. Mọi người vô cùng lo lắng khi thấy Long Liễu bị bắt, mà kẻ bắt lại là một trong những tuyệt thế thiên tài đương thời - Thần Kiếm Vô Hạn.

" Hắn là...Vô Hạn! Sao Nhị Công Chúa lại trong tay hắn?"

" Tên khốn đó, hắn cũng muốn đối địch với Long Cung. Hắn là đồ đệ của Long Huyền mà."

Vô Hạn đứng hiên ngang nói vọng xuống bên dưới : " Trong tay ta là Nhị Công Chúa Long Liễu của các ngươi...ta yêu cầu các ngươi thả hai người họ ra bằng không ta sẽ gϊếŧ ả."

Long Liễu là mẹ Long Bính, mà Long Bính đang làm Long Vương nên đương nhiên địa vị của Long Liễu cực cao. Được nhiều người tôn thờ vì đã sinh ra một tuyệt thế thiên tài như Long Bính, lại có công giúp lật đổ lão long vương già khọm nhu nhược. Những điều này càng làm Long Liễu quan trọng trong mắt long tộc.

" Không được làm hại Nhị Công Chúa...à không phải gọi là Long Mẫu. Không được làm hại đến Long Mẫu."

Mọi người đồng loại xót xa mà kêu gào, âm thanh nghe như một đám tang lớn.

Các vị tướng quân không dám tấn công Ngân Nguyệt nhưng cũng đã bắt giữ được Thanh Trúc. Hai bên đều có con tin để đe dọa đối phương.

Có điều rõ ràng Long Liễu quan trọng với người dân Long tộc hơn là Ngân Nguyệt và Thanh Trúc đối với Vô Hạn.

" Mau cứu Long Mẫu, nếu Long Vương biết được chắc chắn sẽ nổi giận."

Thấy chưa đủ sự uy hϊếp, Vô Hạn rút kiếm ra kề sát vào cái cổ trắng thon của Long Liễu rồi quát : " Ta cho các ngươi một nén hương, nếu vẫn không chịu thả người ta sẽ gϊếŧ ả rồi đem đầu ả ném vào Hỏa Diệm Sơn."

Nghe được những lời này, người dân Long độc rất tức giận muốn lao lên chém chết Vô Hạn nhưng không dám vì chỉ nghĩ cho oai.

Các vị trưởng lão không có ở đây vì thế lực lượng mạnh nhất là các vị tướng quân. Nhưng những vị đó cũng không thể nhìn thấu được tu vi của Vô Hạn vậy nên cũng không dám làm bừa. Ai mà biết được hắn có làm liều hay không, khi chưa biết đối phương thực lực ra sao thì vẫn là không nên manh động.

Cuối cùng hai bên đưa đến quyết định trao đổi con tin, một Long Liễu đổi lấy hai người Thanh Trúc và Ngân Nguyệt.

Đúng lúc này một ánh sáng giữa làn nước xuất hiện, một hình lục giác đều kèm theo 5 vị trưởng lão hiện ra. Ở giữa là một thanh niên tuấn tú ngút trời đang bỏ tay túi quần hiên ngang đứng.

Sự xuất hiện này khiến mọi người xung quanh lại thêm kinh ngạc. Ban nãy còn có thêm cả Long Lôi Đình mà giờ không thấy đâu nên mọi người cũng rất hoang mang không biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng sự xuất hiện của các vị trưởng lão khiến cho mọi người an tâm bởi họ rất mạnh, có họ ở đây Vô Hạn có mười lá gan cũng không dám to mồm.

" Các vị trưởng lão quay lại rồi, vả vỡ mồm tên đó đi."

Trái với sự suy nghĩ của người dân Long tộc, các vị trưởng lão không những không đập vỡ mỏ Vô Hạn mà còn thả cho tất cả bọn họ rời đi, còn nhắc nhở rằng truyện hôm nay coi như chấm dứt không ai được nhắc đến.

Rõ ràng là Thiên và các vị trưởng lão đã đạt được một thỏa thuận mà cả hai bên đều có lợi, vậy nên họ mới dễ dàng tha cho kẻ làm náo động cả Long Cung như vậy.

Thiên tiến đến bế Thanh Trúc trong hình dạng bé gái đang bất tỉnh lên, hắn nhìn một lượt dò xét vết thương của nàng, sau khi phát hiện không có gì nghiêm trọng hắn mới thở phào.

" Xin lỗi, ta làm liên lụy ngươi rồi!" Thiên cảm thấy tự trách thầm nói khi nhìn thân hình nhỏ nhắn trắng trẻo của nàng lại đầy vết thương.

Lúc này Ngân Nguyệt vẫn đang trong dạng sói tiến đến bên cạnh Thiên sau đó cọ mũi vào tay hắn. Thiên đưa tay ra vuốt ve nàng sau đó hừ lạnh nói với các vị trưởng lão : " Nếu không còn việc gì, cáo từ."

Sau đó thì Thiên đem mọi người rời đi, mà Vô Hạn cũng giao trả Long Liễu cho Đông Hải. Các vị trưởng lão nhìn theo phía Thiên rời đi, không ai nói với ai lời nào.

Trên đường về, Thiên hỏi Vô Hạn vì sao tìm được mẹ mình. Vô Hạn kể ra việc hắn tìm thấy Long Huyền thế nào và nhắc về những người hắn gặp trên đảo.

Sau khi trở về Vạn Hợp Tông, Thiên đi luyện đan cho Thanh Trúc và Ngân Nguyệt uống rồi bắt hai nàng nghỉ ngơi mấy ngày.

Và hắn cũng phát hiện ra Long Huyền đã bị mất toàn bộ trí nhớ, trở thành một người ngây ngô, rụt rè với mọi thứ. Giống như một đứa trẻ thay vì một người trưởng thành.

Thiên hỏi Vô Hạn, Vô Hạn nói khi tìm thấy thì nàng đã thành ra như vậy.

Thiên tiến đến gọi mẹ, đồng thời muốn ôm nàng như Long Huyền lại tỏ ra sợ hãi lùi lại nấp sau lưng Vô Hạn.

Vô Hạn giải thích : " Sư phụ, đây là con trai của người đó, con có kể với Sư Phụ rằng hắn...rất tốt."

Long Huyền cố nhớ ra những gì Vô Hạn từng nói về Thiên, sau đó mới mạnh dạn tiến đến cho hắn ôm.

Thiên ôm chặt lấy cơ thể Long Huyền, vừa giải tỏa cảm xúc sau thời gian xa cách, vừa là sự an tâm khi biết nàng an toàn. Nhưng cũng là sự đau xót khi biết nàng bị mất trí nhớ. Hắn dùng linh hồn lực kiểm tra cơ thể nàng và nó hoàn toàn bình thường. Có lẽ nàng mất trí nhớ cũng chỉ do tai nạn chứ không bị ai hãm hại.

" Mọi việc coi như ổn thỏa, ta sẽ đi lịch luyện một thời gian nên tạm thời sẽ không tới đây thường xuyên. Ngươi liệu mà chăm sóc sư phụ ta cẩn thận." Vô Hạn từ từ bay lên cao, không quên mà nhắc nhở Thiên với giọng điệu giao phó.

Thiên nhíu mày liếc mắt : " Ngươi quên đây là mẹ ta ư? Chẳng cần ngươi nhắc nhở!"

Vô Hạn không nói gì thêm, khẽ chắp tay cúi đầu với Long Huyền sau đó bay vọt lên không trung rồi biến mất.

Long Huyền nhìn theo Vô Hạn, sau đó quay lại nhìn Thiên đứng trước mặt mình rồi rụt rè hỏi : " Ngươi...là con của ta?"

Thiên gật đầu chân thật đáp : " Con là Thiên, con của mẹ. Mẹ là Long Huyền mẹ của con, đó là sự thật không thể thay đổi."

Cặp mắt đẹp hiện lên tia khó hiểu, rồi nàng nhìn thanh niên trước mặt thật chăm chú. Thật lâu sau nàng mới có chút phản ứng, hai tay đưa lên vuốt ve gương mặt điển trai của Thiên như đang muốn kiểm tra điều gì.

Thiên cũng ngạc nhiên về hành động của nàng, nhưng hắn vẫn không có chút phản kháng.

Lúc này, từ phía xa có một mỹ nhân với chiếc bụng bầu đi tới, bên cạnh nàng dắt theo một cô bé tóc trắng vô cùng đáng yêu.

Tuyết Linh vừa nhìn thấy Thiên thì liền buông tay Tiểu Cúc ra rồi lon ton chạy đến chỗ Thiên.

Cô bé dang tay ra đòi bế tuy nhiên chợt khựng lại vì nhận ra Thiên đang ôm người khác. Một người phụ nữ xinh đẹp lạ mặt, cô bé cảm thấy không vui liền lùi lại mấy bước sau đó khóe mắt long lanh những giọt lệ trực chờ rơi xuống.

Thiên thấy vậy thì liếc Tiểu Cúc, nàng cũng đang nhìn hắn với ánh mắt dạt dào tình yêu thương.

Long Huyền hơi cúi đầu nhìn xuống cô bé tóc trắng đáng yêu trước mặt, trong lòng không khỏi hiện lên sự yêu thích. Nhưng vì một số suy nghĩ bất an trong nàng nên nàng không có hành động gì.

Thiên thì cười khổ, hắn rời tay khỏi Long Huyền sau đó tiến đến phất tay một cái cơ thể nhỏ bé của Tuyết Linh từ từ bay lơ lửng về phía hắn.

Tuyết Linh có chút quen với việc này, cô bé lập tức tỏ ra thích thú sau đó dang tay về phía Thiên, sau đó ôm chặt lấy cổ hắn rồi cất lên tiếng gọi non nớt đáng yêu : " Cha! Con nhớ cha."

Ôm hình hài bé nhỏ trong tay, trong lòng Thiên không khỏi hiện lên sự yêu thương.

" Tuyết Nhi ở nhà có ngoan không?"

" Dạ, có ạ."

" Cha ơi, đây là ai ạ?" Tuyết Linh ôm chặt cổ Thiên nũng nịu, sau đó hướng mắt về phía Long Huyền rồi nói nhỏ vào tai Thiên.

Thiên liền khẩn trương nói nhỏ vào tai của cô bé, Tuyết Linh nghe xong thì vui như tết, cô bé chớp chớp mặt mắt to long lanh nhìn Long Huyền sau đó vươn tay ra đòi nàng bế.

Long Huyền cũng ngạc nhiên, nhưng sau đó cũng đưa tay đón lấy cô bé. Tuyết Linh phấn khích reo lên : " Bà Nội, con là Tuyết Linh con gái của cha Thiên."

Vừa nói Tuyết Linh vừa ôm lấy cổ của Long Huyền rồi cười tíu tít. Long Huyền thì đứng ngây ra, sau đó thì trên môi hé nở nụ cười khó mà diễn tả.

Để cho hai bà cháu làm quen với nhau, Thiên đi tới chỗ Tiểu Cúc vừa hay nàng cũng đang tiến về phía hắn.

Cả hai không nói gì, chỉ tiến sát về phía đối phương. Tiểu Cúc ngả đầu vào vai Thiên trong khi tay hắn vòng qua eo nàng. Cả hai cảm nhận hơi ấm của nhau, cảm nhận hơi thở cùng nhịp đập trái tim của đối phương, không một lời nói nhưng cũng đủ chất chứa cả một bầu trời ngôn từ ngọt ngào.

Tối hôm đó, sau khi thu xếp một phòng cho Long Huyền và ru Tuyết Linh ngủ say. Thiên trở về phòng mình, hắn mệt mỏi cởϊ áσ vứt sang một bên để lộ cơ thể săn chắc đầy cơ bắp. Vứt xong chiếc áo, Thiên nhanh chóng phi lên giường nơi có bóng dáng một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt sắc đang nằm nghiêng. Tiểu Cúc nằm mặc bộ váy ngủ mỏng tanh trong tư thế khiêu gợi, ánh mắt nhu mì ướŧ áŧ lườm yêu Thiên một cái khi hắn ôm nàng từ phía sau.

" Nhớ nàng quá!" Thiên khẽ hôn lên cổ Tiểu Cúc rồi thì thầm vào tai nàng.

Cảm nhận nụ hôn của Thiên, Tiểu Cúc khẽ rùng mình một cái sau đó lên tiếng : " Chàng lúc nào cũng như vậy, chẳng ra dáng Tông Chủ chút nào."

Thiên bật cười, tay đặt lên bụng Tiểu Cúc rồi nói : " Ai nói nàng ta không ra dáng Tông Chủ, chỉ là khi ở cạnh nàng ta mới như vậy."

" Vậy sau này khi chàng mạnh đến mức không ai sánh bằng, chàng còn như vậy khi ở cạnh ta không?"

" Tất nhiên, ta có mạnh nữa mạnh mãi thì chẳng phải vẫn là phu quân của nàng đó thôi."

Cả hai yêu yếm trao cho nhau những câu nói sặc mùi ngôn tình.

Chợt Tiểu Cúc như nhớ ra gì đó bèn hỏi Thiên : " Phải rồi, trong khoảng thời gian chàng rời đi có không ít nữ đệ tử đem về những nguyên liệu để sản xuất Đấu Khải. Dựa theo những tài liệu chàng để lại thì số nguyên liệu đó đủ sản xuất 30 bộ Đấu Khải phổ thông."

Thiên sớm đã nắm bắt được thông tin này bởi ngay khi hắn trở về thì Minh Trúc đã báo với hắn. Nhưng hắn vẫn tỏ ra ngạc nhiên coi như chưa biết : " Vậy sao? Không ngờ mọi người làm việc hiệu quả như vậy."

Tiểu Cúc nói thêm : " Nhưng đó không phải chuyện quan trọng nhất, chuyện chàng nhờ ta thu thập thông tin về Bắc Băng Dương đã có kết quả."

Theo đó, Bắc Băng Dương là một vùng biển cực lạnh ở Bắc Hải. Tuy nhiên lại không được sự cai quản của Bắc Hải Long Cung mà của Nhân Ngư Tộc.

Nhân Ngư Tộc số lượng không đông, họ cũng chẳng có sức mạnh ưu việt, họ yêu hòa bình. Thích đắm mình trong những dòng nước lạnh cắt da cắt thịt của Bắc Băng Dương.

Nhưng 100 năm trước, có một thế lực bí ẩn xuất hiện ở Bắc Băng Dương rồi tiến hành thí nghiệm lên Nhân Ngư Tộc rồi tạo ra những con quái vật gọi là Quỷ Ngư.

Thế lực này hành tung thần bí, không ai rõ chúng tên gì, có bao nhiêu thành viên, mọi thông tin về chúng đều mơ hồ.

Bất quá dù cho hành tung bí ẩn đến đâu thì chúng vẫn tồn tại, mà chỉ cần tồn tại là ắt hẳn có người biết về chúng.

Tiểu Cúc lấy ra một tấm bản đồ chi tiết về Bắc Băng Dương và lấy thêm một viên ngọc nhỏ như trái nho đứa cho Thiên dịu dàng nói : " Chàng sẽ cần những thứ này, bản đồ và Đồng Hóa Băng Đan. Uống nó vào chàng sẽ không bị cái lạnh chết người của Bắc Băng Dương làm ảnh hưởng."

Thiên không nghi ngờ việc Tiểu Cúc chỉ ở một chỗ lại có thể thu thập được những vật này. Hắn biết thân phận thật sự của nàng, hắn biết cô gái nhu mì đang nằm cạnh hắn có một thân thế vô cùng khủng bố.

" Chàng có nghe ta nói không vậy, cứ nhìn ta mãi thế?" Tiểu Cúc phồng má khi thấy Thiên không tập trung nghe nàng nói mà cứ chăm chăm nhìn mình.

Thiên cười gượng, nhận lấy những thứ Tiểu Cúc đưa sau đó thì thầm vào tai nàng : " Cảm ơn nàng, có cần ta thưởng cho không?"

Tiểu Cúc biết thừa Thiên muốn làm gì, nàng nở nụ cười tinh quái sau đó xoay người lại kéo cổ Thiên xuống mà trao cho hắn nụ hôn ngọt ngào.

Hết chương 230!