Chương 1.2
Bởi vì va chạm mãnh liệt của thân thể làm cặρ √υ' no đủ cứ nảy lên liên hồi. Vương tử Bạch Tuyết dùng đôi mắt sáng trong quan sát một hộ vệ tráng kiện gần đấy đang tự sóc lọ vì không thể chen vào. Cậu không đành lòng mà phất tay gọi hắn ta lại, chỉ vào một bậc thang của phòng tắm rồi bảo người đang tự trị liệu cho mình đứng lên.
"Đến đây và giữ lấy vυ' tôi, để thứ đang đau đớn của anh chèn vào rãnh vυ' này. Như thế thì anh sẽ không còn khó chịu nữa." Vương tử Bạch Tuyết vô thức liếʍ môi, nghĩ rằng, nếu có thể làm như thế, biết đâu chừng mình sẽ được thoải mái nhiều hơn.
Vừa hay gậy thịt của tên cường tráng dựng thẳng trước bộ ngực của vương tử Bạch Tuyết, hắn ta nghe lời của cậu nói mà lập tức hưng phấn nâng lên hai khỏa vυ' đàn hồi, cắm gậy thịt của mình chen vào giữa. Xong xuôi thì hắn ra rên lên một tiếng sảng khoái, nói lời tạ ơn với vương tử Bạch Tuyết: "Cảm ơn vương tử đáng kính đã nhũ giao giúp tôi."
"Hư... a~ " Vương tử Bạch Tuyết không khỏi cất cao tiếng rêи ɾỉ, lần đầu hai vυ' nhận được kí©ɧ ŧɧí©ɧ như thế làm vương tử ngấn nước mắt sinh lý, hồi lâu mới thở gấp nhắc lại: "Thì ra đây gọi là nhũ giao sao..."
"Đúng vậy đấy... a... a... Thưa vương tử, cậu kẹp chân vừa chặt vừa khít... còn chảy cả dâʍ ŧᏂủy̠ từ cái lỗ nhỏ cao quý này... quá sung sướиɠ..."
"Vậy thì...ưm tốt. Thế chỗ này... được tay sờ có dễ chịu không?... A~ " Dù bị đùa giỡn mà nói chuyện đứt quãng, vương tử Bạch Tuyết vẫn kiên trì quan tâm hỏi han những người đang được trị bệnh, chỉ là câu hỏi vừa ra khỏi miệng lại rơi vào một trận thở gấp.
Cậu cảm thấy gậy thịt mài cọ trên người cứ như đang đốt lửa, thân thể cậu nóng rực cả lên. Dưới hạ thể chảy nước không ngừng, nhóm hộ vệ hứng lấy rồi bôi lên khắp trên cơ thể của cậu: "Ư ư ưʍ... A, nếu sau này các anh đau đớn, hãy đến tìm tôi giúp nhé."
"Ha... vương tử điện hạ, cậu quả là thiện lương... Xin cậu về sau hãy nhũ giao, thủ da^ʍ cho chúng tôi... a... còn chân giao nữa. Chân nhỏ của cậu có thể giẫm lên... Nếu thế thật thì sẽ rất thoải mái... "
Vương tử Bạch Tuyết cao hứng cười lên, vui vẻ đồng ý.
Thời gian về sau, vương tử Bạch Tuyết thường xuyên chơi đùa như thế với nhóm hộ vệ. Cậu thỏa mãn khi mình có thể làm cho mọi người thoải mái, lại vô cùng say mê cảm giác thân thể bị mài cọ mà sinh ra một dòng điện diệu kỳ chạy khắp chân tay xương cốt, rồi sẽ có thật nhiều chất lỏng mờ đυ.c chảy ra từ lỗ nhỏ bên dưới. Những lúc như vậy, cậu lại có một loại khát vọng, sâu bên trong mong muốn có thứ gì đó cắm vào an ủi bản thân.
Nhưng vương tử Bạch Tuyết thiện lương xưa nay chưa từng nói ra vì e sợ ham muốn của mình sẽ làm nhóm thị vệ chán ghét. Cậu chỉ đành cố gắng hết mình vuốt ve gậy thịt của các hộ vệ, kẹp thật chặt gậy thịt vào giữa hai chân, để dòng điện trong cơ thể càng thêm mãnh liệt.
Đặc biệt khi những gậy thịt bắn ra thứ chất lỏng trắng sệt, lỗ nhỏ và dươиɠ ѵậŧ của cậu cũng sẽ theo đó mà phun ra thật nhiều dâʍ ɖị©ɧ. Lúc ấy, những người hầu và hộ vệ cứ như nhìn thấy mỹ vị mà tranh nhau chen lấn liếʍ sạch bằng hết, không hề tiếc lời tán dương: "Vương tử thân yêu, dâʍ ɖị©ɧ của cậu thật ngon ngọt, cơ thể của cậu cũng cực kỳ mẫn cảm. Dù chỉ dùng thân thể để an ủi chúng tôi mà cậu cũng có thể đạt được cao trào."
Bởi vì bắn ra mà gương mặt nho nhỏ của vương tử Bạch Tuyết đỏ ửng, mái tóc đen nhánh rối tung trên bờ vai dính nhớp vì bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ tưới ướt. Cậu không kìm được mà liếʍ thử thứ chất lỏng màu trắng còn vương trên khóe môi, đáp lại: "Thứ được mọi người phun ra có hương vị không tệ tí nào, sau này hãy để lại cho tôi uống nhé."
Những người hầu và hộ vệ này đã rất thỏa mãn với hiện tại. Họ cho rằng có thể chơi đùa thân thể tôn quý của vương tử nhỏ đã là vinh dự vô cùng to lớn đối với họ. Vì thế mà không một ai dám mở lời đặt ra yêu cầu lớn mật hơn với hai cái miệng nhỏ mê người ở dưới hạ thân của vương tử Bạch Tuyết —— nhưng nhóm người này lại không hề hay biết chính sự tôn sùng của mình đã làm vương tử Bạch Tuyết đáng yêu một thêm rầu rĩ trống rỗng thật lâu.
Cho đến một ngày nọ, một tên hộ vệ nhìn hình dáng lỗ nhỏ đỏ au tinh xảo mà không kiềm lòng được cúi người hỏi thăm, dùng đầu liếʍ láp dâʍ ŧᏂủy̠ lênh lán ở bên trên. Mép hoa vẫn luôn trống rỗng cô đơn bỗng dưng nhận được thỏa mãn, khiến vương tử Bạch Tuyết kịch liệt thở gấp trong nỗi ngạc nhiên: "A~ OMG a... Anh, a... Thật thoải mái... muốn bay lên rồi!"
Những thị vệ khác thấy vương tử nhỏ nhạy cảm vui thích như thế, cũng học theo mà làm với cậu. Có người mυ'ŧ lấy núʍ ѵú của vương tử Bạch Tuyết, có người liếʍ mở những nếp uốn ở cúc huyệt của cậu, lại có người hôn lấy mũi chân và ngón tay của vương tử, cũng có người quyết đoán ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ của cậu, trong miệng da^ʍ phát ra máy tiếng chậc chậc.
"Thoải mái quá... A trời ạ, các anh có một cái lưỡi thật lợi hại... Muốn phun..." Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt xâm lược đại não, chiếm lĩnh tứ chi, khiến vương tử Bạch Tuyết động tình rêи ɾỉ. Cậu vô thức đưa đẩy vòng eo nhỏ nhắn, đón lấy yêu mến của nhóm thị vệ.
"Ư...Không chịu nổi rồi... Quá dễ chịu... A~ a~ ưʍ..." Bỗng nhiên đầu óc cậu trống rỗng, chỉ còn lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt đến từ nhục thể, tựa như bay đến Thiên đường. Dươиɠ ѵậŧ của cậu bắn ra dịch thể, hoa huyệt và cúc huyệt cũng phun ra thật nhiều dâʍ ŧᏂủy̠. Chúng nhiều đến nỗi các thị vệ không thể uống hết trong một lần, tràn ra chảy xuống dọc theo bắp đùi của vương tử nhỏ.
Vương tử Bạch Tuyết lần đầu nếm trải mùi vị tốt đẹp như thế, thử một lần thì cảm thấy thật tuyệt vời. Nhóm thị vệ cũng rất thích dùng phương pháp này để yêu thương vị vương tử tôn quý của họ. Nên là về sau, vương tử nhỏ sẽ dùng hai tay, hai vυ', hai chân và thêm cả mấy ngón nhân mịn màng để an ủi mọi người. Trong khi đó, các thị vệ sẽ dùng đầu lưỡi của mình để thỏa mãn vương tử nhỏ. Mỗi lần chơi là sẽ chơi suốt một ngày, làm cho dâʍ ɖị©ɧ dâʍ ŧᏂủy̠ tràn lan khắp cả căn phòng.