Em Trai Bệnh Kiều

Chương 18: Kết Cục 2 (5)



Edit: Đào.

***

Thấy cô như vậy, trong lòng Cẩm Niên cực kỳ hưng phấn, cậu chẳng thể nghĩ tới Cẩm Nhiên lại có thiên phú như vậy, mới lần đầu tiên kí©ɧ ŧɧí©ɧ điểm G lại có thể cao tra bắn ra nước. Cậu cao hứng đến mức quên mất trên mặt mình đang dính xuân thủy. Dựa theo tình hình vừa rồi, cậu tiếp tục đem bàn tay kí©ɧ ŧɧí©ɧ điểm G của cô, một bàn tay khác bắt đầu có chút ác liệt làm nhục tiểu hoa hạch đáng thương kia.

Ngón giữa tiếp tục ở bên trong tiểu huyệt chọc ra đâm chỗ điểm G kia, một cái tay khác xoa vê hoa hạch thật mạnh, sau đó dùng sức nhấn mạnh.

"Không không không không, a a a a a a a ——!!"

Lần này Cẩm Nhiên so với vừa rồi phun nước ra càng nhiều, tấm giường dưới thân cô ướt hoàn toàn một mảnh, Cẩm Niên nhìn cảnh tượng như vậy, quả thực yêu chết đi được. Ngay cả Lâm Giác cũng bị hấp dẫn, nháy mắt hắn cũng thấy được cảnh tượng cô cao trào, thậm chí hắn còn phát hiện Cẩm Nhiên phun ra nước có dấu hiệu ít đi , liền sẽ vươn tay dùng sức sờ hoa hạch cô, sau đó phối hợp với động tác Cẩm Niên kí©ɧ ŧɧí©ɧ điểm G điểm , làm Cẩm Nhiên vẫn luôn ở trong trạng thái cao trào ra nước.

"Ô... Từ bỏ, a a a, ta từ bỏ... Ha a a... Cầu, cầu xin các ngươi, không cần lại lộng... Ô."

Cẩm Nhiên cảm thấy chính mình quả thực muốn điên rồi, thân thể của cô bởi vì cái loại thuốc nên hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, chỉ cảm nhận sự sung sướиɠ, nhưng mà hai tên nam nhân này vẫn luôn đùa bỡn cô. Cô đã không còn nhớ rõ bản thân đã phun ra bao nhiêu lần, kɧoáı ©ảʍ cực độ chồng chất lên bao phủ lấy cô. Quá nhiều vui thích ngược lại càng làm cô thêm khổ sở, Cẩm Nhiên không biết làm sao bây giờ, chỉ có thể mở miệng, cầu xin hai tên nam nhân đừng đùa bỡn cô nữa.

Nhìn thấy bộ dạng vui thích của cô, Cẩm Niên cùng Lâm Giác cuối cùng yên tâm.

"Chị à, chị nói cho em nghe." Cẩm Niên ghé vào bên tai cô nói, "Chị yêu tôi hay không, nếu nói chị yêu tôi, tôi liền buông tha chị a."

"Ái ngươi, tôi yêu cậu tôi yêu cậu" Cẩm Nhiên hiện tại chỉ muốn nghỉ ngơi, mặc kệ đối phương nói cái gì cô đều làm theo.

"Tôi là ai?" Cẩm Niên hỏi nàng.

"Ô... cậu, cậu là..." Cẩm Nhiên nhíu mày, cô hiện tại căn bản không biết ai là ai, cô chỉ biết bản thân rất khó chịu.

"Thật thương tâm, tôi làm chị vui sướиɠ như vậy, mà chị lại không biết tôi là ai." Cẩm Niên nói, ngón tay lại là hung hăng đâm vào, "Chị à ! Chị phải nhớ kỹ, tôi là Niên Niên, đứa em trai mà chị yêu thích nhất."

"Ngô a..." Cẩm Nhiên bị động tác của Cẩm Niên làm cho run lên, "Cậu là Niên Niên, em trai tôi yêu nhất."

Cô cũng không biết bản thân mình đang nói cái gì, chỉ cần đối phương muốn nghe, cô liền nguyện ý nói, chỉ cầu đối phương có thể dừng lại.

"Nhiên Nhiên, vậy anh là ai?" Lâm Giác xoa nhẹ hoa hạch cô hỏi .

"A ha..." Cẩm Nhiên thở hổn hển, sau đó suy nghĩ chút mới mở miệng, "Anh, anh là A Giác..."

"Nhiên Nhiên thật ngoan!" Lâm Giác hôn lên trán cô.

"Chậc chậc, một câu nữa thôi." Cẩm Niên ở bên tai cô nhẹ giọng mở miệng, "Chị nói, cầu xin các ngươi, mau tới làm ta, dùng côn ŧᏂịŧ lớn của các ngươi tới, thao chết ta."

"Ô... Không, không cần." Cẩm Nhiên lắc đầu, tuy hiện tại ý thức của cô không rõ, nhưng mà bản năng sẽ không cho cô nói những từ này. Hai tên nam nhân lại không cho cô quyền lựa chọn , bọn họ thấy cô không muốn nói, lại bắt đầu không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hoa hạch cùng điểm G của cô.

"A a a... Không muốn không muốn, dừng lại...!"

"Nói đi tỷ tỷ." Cẩm Niên hướng dẫn từng bước, "Mau nói chị muốn chúng ta tới làm ngươi, thao chết ngươi, như vậy chúng ta liền sẽ dừng lại, Ân?"

"Ô..." Cẩm Nhiên cắn môi, nội tâm cô cực lực kháng cự những lời nói đặc biệt dâʍ đãиɠ này, nhưng là hạ thể bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cô thật sự không chịu nổi, vì thế cô chỉ có thể run rẩy đôi môi, đứt quãng nói ra những lời hai tên này muốn nghe.

"Cầu, cầu các ngươi, làm, làm ta... Ô... Dùng côn ŧᏂịŧ lớn của các ngươi... Thao, thao chết ta... Ô."

Ngay khi cô nói xong, liền bắt đầu nức nở khóc thút thít, hoàn toàn không thấy được hai tên nam nhân này thì lời nói của cô mà thân thể run lên. Vì thế bọn họ hai người một bên kí©ɧ ŧɧí©ɧ điểm G cùng hoa hạch Cẩm Nhiên , bên kia cầm lấy côn ŧᏂịŧ sớm đã đứng thẳng thô to vì dịc vọng, nhanh chóng loát động.

"Ngô... Không, không cần, kẻ lừa đảo, các ngươi gạt ta... A a a, không không không... Ha a... Ân, a a a a ——!"

Cuối cùng, sưới sự nỗ lực của hai người bọn họ, Cẩm Nhiên lại một lần tới cao trào phun ra nước, cùng lúc ấy hai tên nam nhân cũng bắn ra.

Cảm nhận được bọn họ cuối cùng cũng buông tha cô, Cẩm Nhiên mới chậm rãi bình tĩnh xuống, trong miệng còn nỉ non "Kẻ lừa đảo, các ngươi là hai cái kẻ lừa đảo, chán ghét các ngươi...", Sau đó nặng nề ngủ.

Để lại hai tên nam nhân, nhìn mặt nhau, sau đó đồng thời nở nụ cười.

Bên trong phòng yên tĩnh, hai kẻ thay phiên nhau khẽ hôn lên trán Cẩm Nhiên.

"Tiểu ngu ngốc."

Về sau khẳng định so tối này sẽ vất vả.

Nội tâm hai người đều không hẹn mà cùng xẹt qua những lời này.

~HOÀN~

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~