[Đấu La Đại Lục] Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng

Chương 172: Độc Cô Bác Bị Thương!

- Lấy cho ta cái trữ vật hồn đạo khí chứa dụng cụ băng bó vết thương, nhanh một chút!

Âm thanh Diệp Phi Linh nhẹ lan đến. Ái Mạc Tâm vội vàng cầm lấy một cái trên bàn đưa cho nàng, kèm theo cả một bình dịch quả.

Diệp Phi Linh quay ra ngoài kịp lúc. May quá không có ai tiến vào trong xe, làm nàng tranh thủ chuẩn bị đôi chút.

Trữ Phong Trí cùng hai vị Phong Hào Đấu La cũng tới rồi, lát nữa xem làm sao chia xe cho bọn họ ngồi đây. Sử Lai Khắc học viện chỉ có ba cỗ xe, một nam một nữ cùng các vị sư phụ, không thừa.

Chẳng lẽ để bọn họ ngồi chung một xe?!

Cũng không được. Độc Cô Bác bị thương, lát nữa hắn sẽ chiếm một xe, ba vị kia chắc hẳn cũng không muốn thấy mùi máu tanh, như vậy thì khó cho Sử Lai Khắc quá.

Tìm sư phụ thương lượng trước tiên vậy.

Diệp Phi Linh thầm than trong lòng khó xơi, bên ngoài còn đang khí tức đáng sợ đối nhau, khó mà chạy sang xe ngựa kia được.

Trừ phi... Học viện khác nguyện ý cho mượn. Diệp Phi Linh truyền âm tới Đường Tam, nhắn hắn nhờ Phất Lan Đức hỏi giúp, còn lại tranh thủ chuẩn bị bông băng và đồ cứu thương dành cho những người bị thương.

Trong lúc nàng đánh chủ ý về phía xe, bên ngoài lúc này đang là bão tố cuồng phong hồn lực. Có các vị sư phụ chống đỡ, học viên coi như là không gặp nguy hiểm gì.

- Lấy hai địch ba mà không tỏ ra yếu thế, xem ra Cúc Hoa Quan muốn liều mạng rồi!

Cốt Đấu La mỉm cười nói một câu. Không đợi được, Quỷ Đấu La đã bắt đầu phản công.

Song phương nháy mắt lao vào giao thủ lần nữa, kình phong hồn lực bay lên cuốn thành gió lốc. Liên tục những hồn kỹ tràn đầy uy lực phóng tới, nếu không phải tận mắt nhìn thấy có người đứng ở đây, chắc hẳn đây chính là thiên tai.

Cúc Đấu La lao vào cuộc chiến, phụ giúp cho Quỷ Đấu La. Trữ Phong Trí ngay lập tức phát động hồn kỹ, tăng phúc hồn lực cho hai vị trưởng lão. Cốt Đấu La thân thiện nhìn tới Cúc Đấu La, mượn kiếm mà đâm cho một nhát.

BÙM!

Âm thanh nổ lớn vang đến. Nhân lúc cát bụi chưa tan, Quỷ Đấu La mang theo lưỡi lê dài bảy tấc phóng đến phía các học viện.

Các xe khác có các vị sư phụ bảo hộ, nhưng còn lại một xe của Sử Lai Khắc không có.

" Nguy rồi, con nhóc kia còn ở đó! "

Độc Cô Bác sắc mặt đại biến, phóng Bích Lân Xà Hoàng ngạnh kháng công kích, trừng mắt nhìn về phía Quỷ Đấu La. Đến cuối cùng vẫn không quên ám toán người khác, Võ Hồn Điện quả thực là tồn tại đỉnh cao của giới Hồn Sư!

Tình thế chiến đấu hiện tại vô cùng bất lợi đối với Võ Hồn Điện, hai vị Phong Hào Đấu La quay gót đi thẳng, chỉ để lại một lời hẹn gặp lúc khác.

Bão cát tan.

Phập một tiếng... Diệp Phi Linh ngẩng đầu nhìn tới, kinh hãi phát hiện trên đầu xe cắm một lưỡi lê dính máu. Khẽ kéo rèm nhìn qua, đập vào mắt nàng là khuôn mặt Độc Cô Bác sắc mặt tái nhợt, một tay chống lên thành xe thở dốc.

- Đưa ta.. vào.. trong!

Âm thanh gằn xuống giống như gắng gượng chống đỡ. Diệp Phi Linh trong lòng tràn ra một trận đau xót, run rẩy chạy đến đỡ hắn vào trong.

Mùi máu tanh nhất thời tràn ngập cả khoang xe. Là ai ra tay độc ác như vậy, ngay cả Phong Hào Đấu La cũng không đỡ nổi!?

Diệp Phi Linh vội vàng sơ cứu. Máu thấm ướt cả khoang bụng hắn, Diệp Phi Linh điểm mấy lượt phong bế huyệt đạo mới khiến hắn tạm thời ngừng chảy máu.

Vừa rồi là run rẩy quá mà không kịp nhìn kỹ, vết thương kỳ thực cũng không sâu cho lắm, với cường độ thân thể của Phong Hào Đấu La vẫn có thể chịu đựng được, hơn nữa hồi phục cũng không mất bao nhiêu thời gian.

Độc Cô Bác hao cạn hồn lực, có phần mệt mỏi dựa đầu qua một bên. Nếu không phải hắn đỡ lấy cái lưỡi lê đó, con nhóc và cả cái xe này đều sẽ nát vụn trong nháy mắt.

Đã bao lâu hắn không nóng đầu như vậy?! Hay già rồi chán cơm thèm đất?

Chút nữa thì cũng không thể gặp lại Nhàn Nhàn rồi.

Diệp Phi Linh tỉ mỉ băng bó cho hắn, nhưng trước khi nàng cắt gạc cất đi, hắn kéo tay nàng lại, nắm thật chặt.

- Ngươi... biết phải làm gì rồi chứ?

Diệp Phi Linh trợn tròn mắt.

- Xin ngài yên tâm!

Vốn tưởng rằng nói như vậy là xong, nhưng Độc Cô Bác cứng đầu cứng cổ không chịu buông tay. Hắn kéo nàng gần sát vào người hắn, thì thầm vào tai một cái mệnh lệnh.

- Đừng để người khác biết ta bị thương!

Diệp Phi Linh nhỏ giọng vâng một tiếng, nhưng Độc Cô Bác vẫn như cũ không buông tay.

Rũ một lần không ra.

Rũ hai lần không ra.

Ông chơi đồ à? Mẹ bà nó chứ? Nắm cái gì mà nắm chặt như vậy? Bỏ ra, bỏ ra mau!

Diệp Phi Linh mặt đen xì tức mình búng môt cái vào bụng Độc Cô Bác. Hắn ăn đau, lúc này mới chịu buông tay nàng ra.

Diệp Phi Linh thu thập thoả đáng liền ôm rác rưởi bỏ ra ngoài. Nhìn lại lưỡi lê dính máu trên nóc xe, trong lòng nàng tức giận một trận, phất tay một cái quăng đến, đánh bay lưỡi lê bật ra ngoài.

Ai cần ông cứu?

Tự thân nàng tu luyện Huyền Ngọc Thân đã đủ chống lại mấy cái thứ này rồi.

Ai mượn hắn lo chuyện bao đồng, giờ hại nàng phải xử lý hết cái mớ bòng bong này cơ chứ???

Độc Cô Bác ngồi ở trong xe, khẽ đưa tay lên đỡ trán. Chắc là do mất máu nên hắn cảm thấy chính mình bị hoang tưởng.

Chỉ vừa một khắc trước, hắn không muốn con nhóc kia rời khỏi đây.

Trong lòng lướt qua một trận gió nhẹ. Độc Cô Bác hai mắt lướt qua phía đối diện, nghĩ đến năm từ yêu quái không ai yêu, chợt cảm thấy mình có chút ngớ ngẩn.

Hắn đã bao nhiêu tuổi? Gần tám chục. Còn con nhóc kia mới bao lớn cơ chứ?! Ngay cả hai mươi tuổi còn chưa đến.

Trên môi nở một nụ cười nhạt, Độc Cô Bác thở dài. Sớm tìm một người buộc nàng ở lại chẳng phải là xong sao?

Trong đầu hắn bỗng hiện lên hai từ " Tuyết Băng ". Có lẽ đây là sự lựa chọn thích hợp duy nhất.

********

Trữ Phong Trí từ trên không hạ xuống, lúc này mới thở phào một hơi. Con gái hắn ở trong xe an ổn bước ra như chưa có chuyện gì xảy ra.

- Chuyện hôm nay là Võ Hồn Điện cố ý nhằm vào các học viện mà đến, phải không baba!

Trữ Vinh Vinh trầm mặc cúi đầu, trong mắt vẫn còn ẩn chứa cảm giác lo lắng. Trữ Phong Trí gật đầu, cũng không có nói thêm cái gì, cùng với hai vị Phong Hào Đấu La đứng đó nhìn về phía Đường Tam.

May mắn đến kịp. Bằng không thì lãng phí một cơ hội tốt. Đường Tam nếu như có thể vì chuyện này mà tình nguyện đáp ứng làm con rể của hắn thì tốt rồi, chỉ là Trữ Phong Trí cũng biết, Đường Hạo kiệt ngạo như vậy, con của hắn cũng sẽ không kém. Không phải Đường Tam chướng mắt Vinh Vinh nhà mình, mà bởi vì con gái hắn không đủ sức khiến Đường Tam chú ý đến nàng mà thôi.

***********

Phất Lan Đức chỉ mới mở lời, Ngọc Thiên Tâm đã đồng ý cho mượn xe. Bọn họ cũng đi ba cỗ, một cỗ là của hắn xa hoa bậc nhất đem cho mượn.

- Bất quá bên chúng tôi có người bị thương cần trị liệu, phiền ngài có thể nhờ trị liệu hệ hồn sư giúp đỡ một chút được không?

Vị sư phụ dẫn đội của Lôi Đình học viện tranh thủ mở lời tiếp. Có qua có lại thì tốt, mặc dù chỉ thị của mấy vị cao tầng trong nhà rất không nguyện ý cho phép tiếp xúc với Sử Lai Khắc học viện, nhưng tình hình lúc này bọn họ cần kíp liên kết hơn.

Đường Tam chỉ là hao bớt sức lực, sau đó cũng giúp đỡ các học viện khác tu bổ lại một chút.

Mười mấy ngày này, Áo Tư Tạp lĩnh mệnh làm bếp, Diệp Phi Linh được đặc cách chăm sóc vị đại nhân khó chiều kia. Thi thoảng Đường Tam cũng giúp nàng thay ca, coi như là cho Diệp Phi Linh một khoảng thời gian thở dốc.

Tiểu Vũ đến tận sáng hôm ấy cũng đã tỉnh lại. Chiến đội Sử Lai Khắc thực lực đại tăng, mọi người vui mừng chuẩn bị cho con đường kế tiếp.

Kiếm Đấu La cùng Cốt Đấu La ở chung một chỗ, ngược lại là không có khó hầu hạ như mọi người nghĩ, thậm chí Cốt Đấu La còn rất vui tính chỉ điểm mọi người, nhất thời ai nấy đều cảm tạ trời đất một phần, đặc biệt là các mỹ nữ của Thiên Thủy học viện, ánh mắt có chút... hâm mộ nhìn về phía Kiếm Đấu La.

Cốt Đấu La bởi vì chuyện này mà còn trêu đùa Kiếm Đấu La một hồi, nói là Kiếm Đấu La mị lực vạn trượng, hấp dẫn được cả ánh mắt thiếu nữ cùng trẻ sơ sinh ( "_" "").

Đáng tiếc Kiếm Đấu La một chút cũng không phản ứng, biểu tình lạnh bạc tựa như tất thảy trên thế gian này không có gì vướng bận với hắn vậy.

Đem kiếm làm Đạo của bản thân, ý chí như kiếm, tâm tính như kiếm, hết thảy vì kiếm mà sinh ra hứng thú.

Ngoại trừ... Trữ Vinh Vinh.

*******

Độc Cô Bác cáu bẳn ngồi ừ hử ở một bên. Vết thương gần như đã bị toạc ra, làm cho hắn đau đến nghiến răng nghiến lợi.

Trong đội ngũ đi có hồn sư trị liệu, nhưng hắn thật sự không muốn dùng. Nói thừa, Phong Hào Đấu La mà phải nhờ đến trị liệu hệ hồn sư ư? Thực mất mặt!

Ai cũng nghĩ là Độc Cô Bác ở một bên dưỡng sức, chứ nào biết được hắn bị ngoại thương như thế này.

- Ngài không thể ngồi im được à?

Diệp Phi Linh tháo băng, nhẹ nhàng lau vết máu thấm ra xung quanh, sau đó đắp lên một lớp thuốc mỡ rồi mới cẩn thận băng lại. Đáng ra đến hôm nay là phải lành rồi, tự dưng kéo nàng ngã vào ghế làm cái gì không biết.

- Hừ, bản toạ chỉ là..

Độc Cô Bác nửa đường muốn nói lại thôi. Mấy ngày này hắn từng thử thăm dò quá Diệp Phi Linh, nhưng nàng giống như không quan tâm cho lắm. Câu được câu không, khiến hắn hoàn toàn không đoán được nàng muốn cái gì, thích cái gì, cần cái gì.

- Sợ uống thuốc đắng thì có mứt quả cơ mà!

Diệp Phi Linh mị mị mắt cười. Mỗi ngày nàng đều bắt hắn phải uống thuốc có bỏ thêm hoàng liên, đắng đến nỗi hắn nhăn tít mày lại. Qua vài ngày thấy hắn tội, lại phải đích thân chế ra chút mứt quả để giảm bớt vị đắng.

Độc Cô Bác buồn bực ngửa đầu nhìn lên trần xe mà rối rắm. Hắn thừa biết trong thuốc có những gì, cũng thừa biết nàng chơi xấu hắn, chỉ là...

Bây giờ bảo tuyển nàng làm Tứ Hoàng Tử Phi không biết nàng có chịu không.

- Ngài uống thuốc đi, thuốc sư huynh sắc hiệu nghiệm lắm đó, đến giờ làm bữa tối rồi, ta đi phụ giúp mọi người một chút!

Diệp Phi Linh mượn cớ chạy mất. Độc Cô Bác vén rèm, nhìn qua ngoài khung cửa là đội ngũ thiếu niên đang tràn đầy sức sống giúp đỡ nhau làm việc, lại nhìn Diệp Phi Linh cười đùa cùng với các tỷ muội, trong lòng có chút tiếc hận.

Hầy, uống hết chén thuốc cái đã, bằng không con nhóc kia cứ cằn nhằn, hắn khó bề mà ở yên được.

Đoàn người tiếp tục hành trình đi đến Võ Hồn Thành trong vòng tay bảo hộ của ba vị Phong Hào Đấu La một cách thuận lợi.