Quan Hệ Tình Tiền

Chương 26

Thời gian cứ như vậy, một ngày rồi lại một đêm trôi qua, ngày thi vào trường cao đẳng cũng rất nhanh tới gần, Kỳ Nhạc từ trong xe của Ngô Nhã Nghiên bước xuống, vội vội vã vã đóng cửa, Ngô Nhã Nghiên hướng phía cửa sổ xe gọi cô bé, "Này, em chuẩn bị đầy đủ chưa?"

Kỳ Nhạc cúi đầu kiểm tra giỏ xách rồi hướng phía Ngô Nhã Nghiên phất tay, "Em cầm hết rồi."

Ngô Nhã Nghiên gật đầu, "Đi đi, chị ở đây chờ em."

Nhìn bóng lưng Kỳ Nhạc chạy đi, Ngô Nhã Nghiên cười đốt thuốc, tuy rằng cô nghĩ vô luận thành tích của Kỳ Nhạc có ra sao, cô cũng đều có biện pháp giúp nàng vào được một trường tốt, nhưng mà Kỳ Nhạc vẫn như trước chăm chỉ ôn luyện, đúng là một cô bé cứng đầu cố chấp.

Ngô Nhã Nghiên luôn luôn ghét phải chờ đợi người khác, nhưng hiện tại cô lại ngồi đây, tịch mịch tự nói chuyện với chính mình. Ở điểm này, Kỳ Nhạc lại cảm thấy rất hạnh phúc, cô bé cảm nhận được một loại trung thành, cô là người cô bé có thể dựa vào, vì vậy cô bé ngồi trong phòng thi cũng không hề thấy cô đơn nữa.

Tiếng chuông vang lên, bài thi liền bị giám thị thu mất, Kỳ Nhạc tâm tình vốn luôn khẩn trương cuối cùng cũng được thả lỏng, bây giờ kết quả có thế nào cũng khộng còn quan trọng nữa.

Cổng trường mới vừa mở, bên ngoài xuất hiện rất nhiều phụ huynh đang chờ, hẳn là đến để cổ vũ con cái, Kỳ Nhạc chen ra khỏi hàng người, ngồi lên xe, "Rốt cục tất cả đều đã xong."

"Buổi tối nghĩ muốn đi đâu chúc mừng một chút không?" - Ngô Nhã Nghiên tắt thuốc.

Kỳ Nhạc đem điếu thuốc trong miệng cô thu xuống, trong xe này nơi nơi đều tràn ngập mùi vị nồng đậm của thuốc lá, Ngô Nhã Nghiên nhất định đã hút không ít, "Chị đừng hút."

Ngô Nhã Nghiên nhíu mày, cô đến bây giờ gần ba mươi tuổi đầu rồi, còn không có người nào dám quản cô như vậy đâu.

"Chị không hỏi xem em có thi tốt không sao?"

Ngô Nhã Nghiên vốn định nói, dù cô bé có thi tốt hay không thì cũng không sao đâu, nhưng rồi lại nghĩ lại, "Em thông minh lại ôn thi chăm chỉ như vậy, khẳng định thi không tồi rồi."

"Em phải bù đắp cho chị mới được!" - Kỳ Nhạc hé miệng vui sướиɠ, cô bé vẫn luôn rất thích nghe Ngô Nhã Nghiên nói những lời an ủi như vậy, "Em về nhà báo với bà nội trước, sau đó buổi tối sẽ đi ra."

"Em đi đi, chờ điện thoại của chị." - Ngô Nhã Nghiên sờ mặt cô bé.

Kỳ Nhạc trở về nhà, cùng bà nội trò chuyện, sau đó cô bé ngồi chờ Ngô Nhã Nghiên tìm đến mình, đương nhiên, cô bé lại nói sạo là cùng bàn bè đi liên hoan sau kỳ thi.

Mắt thấy sắc trời đang dần dần tối sầm xuống, Kỳ Nhạc vẫn cầm di động chờ cô điện đến, nàng cảm thấy vô cùng nóng lòng, vì sao cô còn chưa liên hệ với bản thân a, thời gian ăn tối cũng sắp qua rồi.

Ngay thời điểm Kỳ Nhạc muốn chủ động liên lạc, Ngô Nhã Nghiên lại gọi tới, "Đã thay quần áo đẹp xong chưa? Hôm nay em mặc váy ngắn tới nhé."

"Vì sao? Hơn nữa thế nào muộn như vậy mới gọi em?" - Đại khái là bởi vì hai người đã xác lập quan hệ, cho nên cô bé cũng không cần giống như trước cái gì cũng phải cẩn thận nghe theo, giọng điệu có chút tức giận hỏi.

"Em đợi lát nữa sẽ biết." - Giọng điệu của Ngô Nhã Nghiên có chút bí ẩn, nhưng rất nhanh thì không nhịn được mà cười một tiếng, sau đó đè thấp thanh âm nói, "Em mặc váy, nhớ đừng mặc thêm qυầи ɭóŧ."

Kỳ Nhạc giật mình, còn tưởng rằng bản thân nghe lầm, "Chị nói cái gì a?"

"Chị nói, em mặc váy, đừng mặc qυầи ɭóŧ. Được rồi, nhanh lên một chút ra đi, chị đang dừng xe ở dưới lầu nhà em."

Quả thực! Người này thế nào có thể như vậy! Lại..lại muốn nàng không mặc qυầи ɭóŧ đi ra khỏi cửa?! Tuy rằng người khác nhìn không thấy, thế nhưng nếu không mặc qυầи ɭóŧ sẽ có cảm giác rất không an toàn! Cô bé mới không muốn như vậy đâu!

Kỳ Nhạc đem khoá váy ngắn khéo lên, rồi lấy tay chỉnh lại cổ áo sơ mi, nhìn dáng vẻ bản thân trong gương duyên dáng yêu kiều. Nàng chợt nhận ra bản thân từ lâu đã không còn là một cô bé buộc tóc đuôi ngựa cái gì cũng không hiểu nữa rồi, thời gian trôi qua thật là nhanh.

Nếu như ngày đó nàng không gặp phải cô, bản thân có thể sẽ là một... một bộ dạng khác xa thế này đi.

Kỳ Nhạc cắn môi cuống quýt một chút, cuối cùng vẫn là đem qυầи ɭóŧ bản thân cởi xuống, nàng đỏ mặt quay ra nhìn cái gương, sau đó thì vội vàng chạy xuống lầu.

Làn váy phía dưới trống trơn, tuy rằng đang là mùa hè nhưng Kỳ Nhạc vẫn thấy giữa hai chân thật lạnh lẽo. Cô bé lấy tay che váy, rất sợ sẽ có cơn gió thổi đến, cũng may mặc dù là buổi tối, nhưng đang là mùa hè oi bức, cũng không thấy có gió.

Sau đó nàng ngồi lên trên xe, bàn tay Ngô Nhã Nghiên hơi lạnh, dán trên đùi cô bé bắt đầu vuốt ve, "Có hay không nghe lời chị?"

Kỳ Nhạc đè lại tay cô, trên mặt đỏ như sắp bị thiêu đốt, "Chị nhanh một chút lái xe đi."

Ngô Nhã Nghiên nhịn cười không được, xem dáng vẻ của cô bé là biết, khẳng định là có ngoan ngoãn nghe lời, cô không nghĩ tới cô bé này lá gan thực sự càng lúc càng lớn, bất quá bản thân cô càng thích cái dạng này của cô bé, cảm giác rất hưng phấn.

Xe chạy đến một bãi biển, bởi vì bãi biển này cách khu vực thành thị khá xa, cho nên người ở nơi này cũng không tính là nhiều lắm, Kỳ Nhạc thấy Ngô Nhã Nghiên xuống xe, cũng theo xuống phía dưới, gió cạnh biển có chút lớn, cô bé vẫn như cũ lấy tay che váy, váy bị thổi bung ra một chút làm cô bé hoảng sợ hết hồn, nhưng cũng có một loại cảm giác rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ khác.

"Tối như vậy, bọn họ nhìn không thấy, em sợ cái gì." - Ngô Nhã Nghiên từ sau cốp xe lấy ra đồ ăn cùng rượu đưa cho Kỳ Nhạc.

Kỳ Nhạc hai tay cầm đồ đạc, chỉ còn có thể dùng chân khép váy, trong lòng cô bé cầu nguyện xin đừng có gió.

Ngồi trở lại trong xe, Ngô Nhã Nghiên đem cửa trên nóc xe mở ra, sau đó cầm rượu ngồi vào một vị trí thoải mái, nắm bình rượu ngửa đầu uống một ngụm, "Ở đây ít nhà cao tầng, có thể nhìn thấy rất nhiều sao."

Nghe vậy, Kỳ Nhạc cũng ngẩng đầu tựa lưng vào ghế ngồi, hướng bầu trời đầy sao mà nhìn lên, đây là lần đầu tiên cô bé nhìn thấy nhiều sao như vậy, lại còn cảm thấy những ngôi sao đang ở rất gần.

Nhớ tới lần trước ở bể bơi, Kỳ Nhạc có chút kinh ngạc quay đầu, cô vẫn nhớ kỹ những lời cô bé đã nói sao?

Hai người cứ như vậy lẳng lặng nhìn trời, tay Kỳ Nhạc bị Ngô Nhã Nghiên nhẹ nhàng nắm, đầu ngón tay cô tại bàn tay cô bé mân mê, không biết đang vẽ lên đó cái gì.

Cứ như vậy, hai người nhàn nhã ăn uống, qua hồi lâu, Ngô Nhã Nghiên lôi kéo cô bé, "Theo chị đi ra ngoài một chút."

"Được." - Đối với yêu cầu của Ngô Nhã Nghiên, cô bé cơ bản cũng không bao giờ cự tuyệt.

Trên bãi biển đen kịt chỉ còn ánh trăng cùng những ngôi sao soi sáng, thế nhưng cát ở dưới chân vẫn như cũ bốc lên hơi nóng, thậm chí thổi qua trong gió, cũng đều mang theo nhiệt độ.

Dưới thân không hề được che đậy, mỗi một lần cất bước, bắp đùi cô bé đều cọ cùng một chỗ, cái loại ma sát này làm cho Kỳ Nhạc phát điên, không tự giác phải nắm chặt tay Ngô Nhã Nghiên.

Khi hai người đi tới dưới một tàng cây, Ngô Nhã Nghiên ngừng cước bộ, thân cây cao vót che khuất bóng dáng cả hai, "Lần trước làm ở sofa, em ra thật nhiều nước, sau đó chị phải đi tìm người tẩy rửa, rất phiền phức." - Ngô Nhã Nghiên đem Kỳ Nhạc đặt tựa vào trên thân cây.

Bị người trước mắt mờ ám hôn lên cổ, Kỳ Nhạc đại khái hiểu ra trước đó cô yêu cầu cô bé không mặc qυầи ɭóŧ ra ngoài là vì cái gì, "Đừng..." - Tuy rằng ngoài miệng cự tuyệt, nhưng cô bé cũng chỉ nói... cho có mà thôi.

Qua nửa năm sống chung, Kỳ Nhạc nghĩ tất cả những thứ dâʍ đãиɠ ẩn sâu trong người cô bé đều bị Ngô Nhã Nghiên đào ra hết rồi, dần dần, cảm giác thấy thẹn kia cũng chẳng còn mấy, thế nhưng lần đầu tiên làm như vậy ở bên ngoài, còn ở trên bãi biển, cô bé vẫn có chút khẩn trương, sợ có người đi qua.

"Ở đây bình thường người không nhiều lắm, hiện tại lúc này, càng không có người đến." - Ngô Nhã Nghiên cũng không vội vã chạm cô bé, mà ngón tay dọc theo đùi nàng, ở trên da thịt nàng nhẹ nhàng thổi, hết sức kɧıêυ ҡɧí©ɧ giới hạn chịu đựng của Kỳ Nhạc.

"Không được... Thanh âm, thanh âm sẽ bị nghe." - Bị Ngô Nhã Nghiên nhẹ nhàng vuốt ve đùi, Kỳ Nhạc nghĩ bản thân đã rất ướt rồi, người nọ lại còn ở bên tai nàng thủ thỉ, làm chân cô bé cũng sắp đứng không vững nữa.

Ngô Nhã Nghiên rất am hiểu những chỗ mẫn cảm trên người Kỳ Nhạc, thế nhưng cô không ngờ bản thân chỉ mới nhẹ nhàng kɧıêυ ҡɧí©ɧ một chút, cô bé đã động tình thành thế kia, có chút bất ngờ, "Cũng đều đã chảy xuống tới đây rồi." - Đầu ngón tay ở trên đùi cô bé quệt một chút nước, cười giảo hoạt.

Hai tay cô dán vào hai bên thân Kỳ Nhạc mà xoa, rồi chậm rãi ngồi xổm xuống trước người cô bé, hôn lên đùi Kỳ Nhạc mấy cái, sau đó đem váy của cô bé nhấc lên.

Kỳ Nhạc cả kinh hô một tiếng, rồi lại lập tức che miệng, sợ làm người khác chú ý, nàng vội vàng hạ giọng kéo cô lên, "Không được...Chị đừng...quá đáng."

"Em trước khi ra khỏi cửa không tắm qua sao?"

"Kia... Kia không phải..." - Giọng nói Kỳ Nhạc run rẩy sắp nghe không rõ, cô bé có thể cảm thấy trên đùi bản thân có thứ nước đang chảy xuống, bị gió thổi qua, nhè nhẹ lạnh lạnh, đặc biệt cảm thấy thẹn, "Nhã Nghiên..." - Bất lực kêu tên cô.

Trước đây, Ngô Nhã Nghiên cho tới bây giờ chưa từng làm loại chuyện như vậy, đều là cô nằm hưởng thụ việc được người khác hầu hạ, nhưng từ khi gặp được cô bé trước mặt, trong lòng cũng nghĩ muốn cấp cho nàng sự phục vụ như vậy.

"Nhã Nghiên... Đừng..." - Kỳ Nhạc đã bất chấp vịn cả người vào Ngô Nhã Nghiên, hai tay che miệng, bằng không thật sự sẽ rên ra tiếng.

Chỉ là đầu lưỡi nhẹ nhàng đυ.ng vào nơi đó, thân thể Kỳ Nhạc cũng đã sắp xụi lơ trượt xuống mặt đất, lại đang ở địa điểm kí©ɧ ŧɧí©ɧ thế này nữa, cô bé thật thống khổ thở gấp.

"Không được... Nhã Nghiên... A..." - Kỳ Nhạc một tay vịn vào thân cây, bên tai cô bé là tiếng rì rào của sóng biển, bản thân cũng dường như chìm vào trong nước biển kia, thân thể bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, như là đang ở trong l*иg hấp bánh bao, mà dưới thân chính là Ngô Nhã Nghiên đang tinh tế hầu hạ.

Trong bóng tối, Ngô Nhã Nghiên chỉ nghe thấy tiếng nỉ non và thở dốc của Kỳ Nhạc, đột nhiên, cách đó không xa dần dần vang lên tiếng bước chân cùng hai giọng đang nói chuyện trầm trầm, hẳn là của hai người đàn ông.

Kỳ Nhạc đang giãy dụa ở bên trong kɧoáı ©ảʍ, sau khi Ngô Nhã Nghiên ngừng động tác mới chú ý tới âm thanh phía sau, tim cô bé dường như ngừng đập, hiện tại không chỉ bị người ta phá rối chuyện tốt, hai người đàn ông kia tựa hồ còn đang say rượu, nếu như bị bọn họ thấy, đêm nay sắp sửa phát sinh ra chuyện gì, nghĩ cũng đều khiến cô bé sợ hãi.

Tiếng bước chân đó càng lúc càng tiến đến gần chỗ hai nàng, "Này, ông xem dưới gốc cây bên kia, hình như có một người phụ nữ."

--------------------------------