Quan Hệ Tình Tiền

Chương 17

"Có ngon không?" - Kỳ Nhạc có chút khẩn trương nhìn Ngô Nhã Nghiên, tuy rằng lần đầu làm món này nhưng vẫn chờ mong cô có thể thích.

Ngô Nhã Nghiên trong miệng nhai một con tôm, còn tay đang bóc đầu một con tôm khác, ăn phi thường ngon miệng.

"Cũng được, bất quá ăn em còn ngon hơn nha~"

Kỳ Nhạc hận không thể che đi lỗ tai, dường như càng ở lâu với cô, nàng càng trở nên phóng đãng, vừa nghe xong lời của cô, nàng lại nhớ tới cái màn kí©ɧ ŧìиɧ trong phòng bếp vừa nãy, trong miệng bản thân tựa hồ còn giữ lại vị đạo của cô, nhàn nhạt, nhưng nàng không cảm thấy ghê tởm chút nào.

Thấy Kỳ Nhạc đỏ mặt cúi đầu, Ngô Nhã Nghiên đại khái cũng tưởng tượng được cô bé đang nghĩ gì, dĩ nhiên vì lời nói đùa của mình mà mất hứng, cô tổng cảm thấy đi trêu chọc một cô bé thuần khiết đáng thương như vậy đúng là đang tạo nghiệt đi.

Kỳ Nhạc bởi vì tóc không có cột, cho nên rối tung xoã xuống bên vai, so với bình thường cột cao tóc thành cái đuôi ngựa, xoã tóc xuống mơ hồ càng xinh đẹp, làm thiếu đi một chút rụt rè, lại tăng thêm vài phần quyến rũ, tựa như một đoá hoa mới nở, mị hoặc chúng sanh.

"Em sau này xoã tóc đi, nhìn xinh lắm." - Ngô Nhã Nghiên làm như lơ đãng nói.

Kỳ Nhạc được cô khen, lại có chút thẹn thùng ôm lấy tóc bên tai, khẽ gật đầu, sau đó tiếp tục cúi xuống ăn đồ trong bát.

Cái dạng này của cô bé làm Ngô Nhã Nghiên có cảm giác đang nuôi dưỡng một sủng vật nhu thuận, trên đời này làm sao lại có cô bé đáng yêu thế này a, bộ dạng nhỏ nhẹ nghe lời, trong lòng Ngô Nhã Nghiên nghiêm túc kiềm chế du͙© vọиɠ.

Ăn xong bữa cơm, Kỳ Nhạc tự động thu dọn bàn, rồi đeo vào bao tay để rửa bát, bản thân có thể may mắn nhặt được một cô bé toàn năng, Ngô Nhã Nghiên cảm nhận được một cảm giác hạnh phúc trước đây chưa từng có.

"Em sắp thi, không ôn à? Gần đây không tới viện thăm bà thì lại qua chỗ chị, chưa từng thấy em đọc sách nha?" - Lúc này Ngô Nhã Nghiên mới nhớ tới, nàng vẫn chỉ là một cô nữ sinh cấp 3 mà thôi.

"Em có thể sắp xếp được..." - Kỳ Nhạc bình thường vẫn luôn bảo trì thành tích trên trung bình, tuy rằng gần đây có nhiều chuyện xảy ra, nhưng điểm số cũng không xuống nhiều lắm.

"Nghĩ sẽ vào trường nào chưa?" - Ngô Nhã Nghiên hỏi xong lại thấy bản thân giống như phụ huynh của cô bé.

"Em vẫn còn đang phân vân." - Vừa nói chuyện cô bé vừa thoăn thoắt rửa sạch tất cả chén đĩa, sau đó lấy xà bông rửa tay.

"Phải ôn tập cho thật tốt, mấy tháng nữa là đến kỳ thi cao đẳng rồi..." - Ngô Nhã Nghiên trở lại phòng ngủ, nằm ở trên giường gối lên cánh tay.

Kỳ Nhạc cũng nằm xuống, nghiêng người đối mặt cô, "Dạ, nhưng mà em nghĩ muốn thi vào trường điểm, nên chắc là sẽ rất vất vả."

"Làm hết sức đi, cũng không cần cấp bản thân quá nhiều áp lực." - Ngô Nhã Nghiên cười chụp lấy khuôn mặt cô bé.

"Em sẽ cố gắng." - Kỳ Nhạc hiểu rõ, thi đậu vào một trường danh tiếng có thể giúp nàng đổi đời.

"Được rồi, cái này là chìa khoá nhà chị, cho em cầm, sau này nếu chị có việc về trễ, thì em tự bắt xe đến trước cũng được, nếu như muốn mua nhiều đồ như hôm nay, phải nhớ gọi chị đến xách cùng." - Từ đầu giường lấy ra một chiếc chìa khoá đưa màng.

"Vâng." - Kỳ Nhạc đem chìa khoá cất kỹ, rồi quay qua ôm thân thể Ngô Nhã Nghiên, cọ cọ vào người cô, tìm một vị trí thoải mái.

Ngô Nhã Nghiên lúc này lại thấy hai người có chút giống một đôi tình nhân, rõ ràng bản thân không có hứng thú với tình yêu, huống hồ đối tượng lại là một cô bé kém mình tận 9 tuổi, chưa trưởng thành, vẫn là một đứa trẻ, nghĩ sao cũng đều nghĩ không có khả năng.

Hay là do cảm giác mới mẻ, vài tháng sau sẽ chán? Cô bé này cũng rất dính mình, tựa như bản thân cô cũng thế, xa nhau vài ngày là thấy nhớ, hận không thể đem trăng sao hái xuống cho nàng chơi, nghĩ muốn đối phương chỉ được là của riêng mình, 24/7 hoàn trộn vào nhau.

Hiện tại ngẫm lại, thiếu cô bé vài ngày, bản thân như sống dở chết dở, may là hiện tại đã giữ được nàng. Kỳ Nhạc lại không biểu hiện gì quá phận, đại khái chỉ là tuân thủ nghiêm ngặt quan hệ tình tiền của cả hai, đang nỗ lực biểu hiện sao cho tự nhiên.

Mấy ngày sau, quả nhiên Ngô Nhã Nghiên không có liên lạc với Kỳ Nhạc, giống như trước đi tìm các chị em rồi ra ngoài lêu lổng, nhưng khi gặp đám đàn ông thì lại thấy chán.

Tên đàn ông động tay động chân, ve vuốt lấy lòng cô, không khí náo nhiệt này khiến bản thân cô cảm thấy phiền toái, vì sao trước đây không có nhận ra?

Ngô Nhã Nghiên chìm dần vào trầm mặc, lúc này một cô bạn gõ đầu cô.

"Nghe nói gần đây bồ đang bao nuôi một cô bé? Nghĩ cái gì vậy trời, bồ với người ta đều là nữ đó!"

"Ừ, mình đang rất thích nàng." - Nghĩ đến Kỳ Nhạc, Ngô Nhã Nghiên cầm chén uống một ngụm rượu, vừa nhớ lại khuôn mặt đáng yêu của cô bé, thì nhịn không được khóe môi nhếch lên một nụ cười.

"Là cái loại lớn lên đặc biệt giống đàn ông? Rất đẹp trai? Nhưng nàng cũng không có cái kia, các bồ có thể "làm" sao?" - Cô bạn tốt bắt đầu nhiều chuyện.

"Xài ngón tay a." - Ngô Nhã Nghiên cũng không cấm kỵ đề khi đề cập đến vấn đề đó.

"Vậy thì tự bản thân dùng tay cũng thoả mãn được rồi."

"Mình "làm" nàng."

"Oa không ngờ nha, Nhã Nghiên, bồ "làm" nàng? Từ khi nào bồ trở thành đồng tính luyến ái thế này, đời bồ coi như xong rồi!"

Ngô Nhã Nghiên mỉm cười, không dự định giải thích làm gì, dù có nói, các nàng cũng không hiểu, trước đây bản thân cô cũng tuyệt không tin tưởng loại làʍ t̠ìиɦ kia có gì lạc thú.

"Các bồ tiếp tục chơi đi, mình về sớm." - Chẳng còn chuyện gì đến nói, đành cáo lui về nghỉ ngơi.

Có thể về nhà sớm thế này, đối với Ngô Nhã Nghiên mà nói là cực hiếm khi, bởi vì một người một nhà, quá mức cô đơn, thú thật cô rất sợ cô đơn đi, chỉ cần có ai đó bồi cô, làm cho cô ấm áp, Ngô Nhã Nghiên cũng không quá để ý ngày mai người đó có còn ở bên cạnh cô không.

Cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, xe tự nhiện lại chạy đến trường cấp 3, dãy phòng học vẫn còn sáng đèn, chứng tỏ muộn như vậy vẫn chưa tan học.

Ngô Nhã Nghiên đậu xe ở một góc không bị đèn rọi sáng, tiện thể lấy từ trong túi bao thuốc, đi ra bên ngoài châm lửa, cũng chẳng biết bản thân tới đây làm chi, chắc là bản năng làm mẹ trỗi dậy, muốn đón cô bé kia đi học về, căn bản là không cần thiết, nàng đi bộ 5-10p là cũng về được đến nhà rồi.

Nhìn đèn phòng học từng cái từng cái nối đuôi nhau tắt, Ngô Nhã Nghiên thầm mắng bản thân thần kinh, tàn thuốc ném xuống đất, buồn bực dùm chân chà lên, mắt thấy học sinh trong trường về đã gần hết, cũng chưa thấy Kỳ Nhạc đâu, phải thôi, đều mặc đồng phục, trời lại tối thế này, lỡ bỏ qua cũng là điều bình thường.

Tay đút ở trong túi áo gió, Ngô Nhã Nghiên chuẩn bị rời đi, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng bước chân, có người đang hướng phía cô chạy tới, vừa quay đầu lại, đã thấy khuôn mặt Kỳ Nhạc tươi cười.

"Sao chị lại tới đây?" - Kỳ Nhạc tựa hồ rất vui vẻ, nhưng vẫn cẩn thận đè thấp thanh âm sợ mọi người để ý.

Cô bé đại khái là người ra khỏi trường muộn nhất, cho nên lúc này trước cổng trường, chỉ còn hai người nàng.

Gió đêm thổi là mái tóc cô bé tung bay, ngày hôm nay, nàng không buộc tóc đuôi ngựa.

"Tuỳ tiện đi mua sắm rồi tiện đường, trước đây chị tốt nghiệp trường này, cũng được coi là học tỷ của em."

Hai người vừa trò chuyện vừa hướng lối khán đài mà đi, "Thật vậy sao? Thể nào, lần trước có thể gặp chị tại đây, lúc đó là quay về thăm thầy cô?"

Ngày hôm nay Kỳ Nhạc nói rất nhiều, cũng hoạt bát hơn, chắc là do đang ở trường, một địa phương cô bé quen thuộc.

Ngô Nhã Nghiên không trả lời cô bé, chỉ đứng cạnh nàng, tay tựa vào lan can, quay sang ngắm khuôn mặt Kỳ Nhạc, bầu trời đêm đầy sao, chiếu lên khuôn mặt trắng nõn như tuyết của cô bé, làm cho cô không nhịn được đưa tay kéo nàng vào lòng, hôn sâu.

Hô hấp của cả hai đều trở nên hỗn loạn, đúng tại vị trí lần trước Ngô Nhã Nghiên ngồi quan sát thầy giáo, chỉ khác là lần này bên cạnh cô còn có thêm Kỳ Nhạc, cả hai dây dưa quấn lấy nhau.

Kỳ Nhạc tựa người ở lan can, cánh tay choàng qua ôm lấy cổ Ngô Nhã Nghiên. Rồi lại sực nhớ ra, tuy rằng đang là ban đêm, nhưng cô bé không dám manh động, đây là trong ngôi trường hàng ngày nàng đi học, bây giờ mà bị người khác nhìn thấy thì phải làm sao.

Nghĩ như vậy, chân cô bé kẹp chặt lại, ngẩng đầu nói.

"Dừng...vẫn là nên về nhà...em sợ có người tới."

Đang say sưa lột quần cô bé, động tác của Ngô Nhã Nghiên chậm lại, nhưng cũng không có buông cô bé ra, ôm thắt lưng cô bé kéo nàng tựa vào người mình.

"Gần nửa đêm rồi, ai tới nơi này xem kịch nữa."

"Bằng không, chúng ta đến khách sạn gần đây được không?" - Mặc dù nơi đó có chút không riêng tư, nhưng Ngô Nhã Nghiên nghĩ bản thân không thể đợi được đến lúc về nhà nữa.

Nghe được hai chữ khách sạn, trong lòng Kỳ Nhạc nổi lên ác cảm.

"Đừng đi khách sạn mà..."

Ngô Nhã Nghiên nhiệt tình vuốt ve thân thể Kỳ Nhạc, cười kề môi gần bên tai nàng.

"Vậy đi về nhà em nha."

"Nhà em...bà nội em đã xuất viện rồi..." - Kỳ Nhạc thở hổn hển, nhìn dáng vẻ cô bé cong người gấp gáp, hẳn là cũng không đợi được nữa.