Dưới thân bị ba ngón tay cố sức nhồi nhét, mặc dù động tác của cô bé ôn nhu và cẩn trọng, dường như rất sợ làm đau cô, nhưng thật ra Ngô Nhã Nghiên lại thích chơi kiểu cuồng nhiệt SM một chút, thành ra lại biến thành vừa đau vừa khó chịu, dằn vặt cô sắp điên.
Dù sao Kỳ Nhạc ở phương diện này cũng không có nhiều kinh nghiệm, không biết nắm giữ tiết tấu, cảm giác cứ sắp lêи đỉиɦ đến nơi lại bị xìu xuống, bức Ngô Nhã Nghiên tức chết.
"Em...dùng miệng..." - Tay Ngô Nhã Nghiên chộp vào phía sau lưng Kỳ Nhạc, hận không thể dùng móng tay xé rách cái lưng cô bé.
Kỳ Nhạc cả kinh, hiện tại ở địa điểm này, tư thế này, chị ta... chị ra muốn nàng xài miệng a... Thế nhưng ánh mắt Ngô Nhã Nghiên mê muội, vẻ mặt khẩn cầu nhìn nàng, hôn môi nàng, thật làm nàng không có biện pháp cự tuyệt.
Cắn môi, Kỳ Nhạc ngồi xổm xuống, tiện đà quỳ gối luôn trên mặt đất, môi hôn đùi cô, ngửa đầu nhìn Ngô Nhã Nghiên, chóp mũi vừa vặn đem làn váy xốc lên.
Ngô Nhã Nghiên cúi đầu nhìn cô bé, thương tiếc vuốt ve gương mặt của nàng, ngón tay chậm rãi cắm sâu vào trong những sợi tóc sau tai nàng, nhắm mắt lại, nhiệt tình rêи ɾỉ, thân thể cũng trở nên phi thường mẫn cảm.
Khắp phòng bếp vang lên tiếng thở dốc kí©ɧ ŧìиɧ, chỗ kia vừa nãy đã cho vào ba ngón tay nên càng dễ đi vào, Ngô Nhã Nghiên khom lưng hai tay đặt tại vai Kỳ Nhạc, gấp rút thở dốc, sóng nhiệt ở trong thân thể tán loạn chỉ chờ đợi được bung ra, chân đứng không vững phải tựa mông vào cạnh ghế.
Kỳ Nhạc vẫn giương mắt ngắm Ngô Nhã Nghiên động tình, thấy cô khó chịu cau mày, miệng càng cố sức để làm cô dễ chịu, dịch thể ấm áp dọc theo khoé môi lướt xuống cằm, ở trong phòng bếp một nơi cực kỳ trong sáng lại có thể làm ra chuyện dâʍ đãиɠ thế này, chút thẹn thùng thục nữ cuối cùng bên trong Kỳ Nhạc coi như cũng ném đi luôn.
Cũng như vừa nãy Ngô Nhã Nghiên làm, Kỳ Nhạc ôm đùi của cô, tay cố sức nắm bóp hai bờ mông trắng nõn.
Ngô Nhã Nghiên thở dốc, trên tay không nặng không nhẹ túm tóc cô bé, qua một hồi lâu, mới chậm rãi buông ra, sau đó cả người đều mềm nhũn, lùi ra hai bước ngồi ở trên ghế thở phì phò.
Bởi vì cô như trước mở rộng hai chân, cho nên từ chỗ Kỳ Nhạc có thể thấy rõ ràng phong cảnh bên dưới váy Ngô Nhã Nghiên, ngồi chồm hỗm trên mặt đất đầu chuyển hướng sang chỗ khác lảng tránh, lấy lưng tay lau khoé miệng và mặt.
"Em đi tẩy rửa một chút đi." - Ngô Nhã Nghiên uể oải tựa đầu vào ghế, một chút sức lực cũng không có.
Kỳ Nhạc nghĩ đồ ăn còn chưa có làm xong, chỉ xoay người đến bồn rửa tay trong phòng bếp súc miệng, Ngô Nhã Nghiên ở sau người cô bé nở nụ cười, "Em sao lại đáng yêu thế này!"
"Dạ?" - Kỳ Nhạc không biết bản thân đã làm sai gì mà chọc cô cười.
"Quần ướt không khó chịu sao?" - Bị Ngô Nhã Nghiên nhắc tới tỉnh, Kỳ Nhạc lúc này mới cảm thấy xấu hổ, vừa bị cô cởi đai lưng cùng khoá quần cũng chưa kéo lại, hơn nữa dưới thân ẩm ướt lạnh lạnh thật sự khó chịu, nghĩ hẳn là ý chị ấy lúc nãy là muốn bảo nàng đi tắm, "Em...em đi tắm..."
Thế nhưng Kỳ Nhạc vừa mới định đi, Ngô Nhã Nghiên lại nắm lấy cổ tay nàng, "Không phải mới vừa rửa xong sao, còn đi tắm làm gì, chị sắp chết đói rồi nèeee~" - Ôm cánh tay nàng làm nũng.
Nhìn người phụ nữ trước mặt so với mình phải lớn hơn tầm chục tuổi, lại còn có thể tự nhiên như thế làm nũng, thực sự là cưa sừng làm nghé, Kỳ Nhạc có chút ngây thơ hỏi.
"Nhưng làm sao bây giờ... em thật sự, rất khó chịu."
Ngô Nhã Nghiên cười xấu xa lấy tay cầm quần của cô bé kéo xuống. "Khó chịu thì cứ cởi hết ra."
Kỳ Nhạc khinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mắt đang dùng đầu lưỡi liếʍ môi, hình dáng tựa hồ đang chờ nàng làm gì đó, tuy rằng cực kỳ không tình nguyện, nhưng cô bé vẫn là nghe theo, đưa tay nghĩ muốn cởi bỏ tạp dề, lại bị Ngô Nhã Nghiên đè xuống.
"Tạp dề không cần cởi, mặc vậy đi."
Hình dạng dâʍ đãиɠ này quả thật khó nhìn, Kỳ Nhạc vốn đang đứng ở bếp, nhưng lại không thể chuyên tâm nấu nướng, bởi vì lúc này nửa người dưới của cô bé đều trần chuồng, tạp dề chỉ che được phần phía trước, nhưng phía sau hoàn toàn bại lộ ra cho người khác nhìn.
Không dám quay đầu lại, cũng chẳng cần quay đầu lại, đều đoán biết người phụ nữ kia nhất định là đang nhìn nàng, đại khái là vừa mới bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà không được giải toả, bây giờ lại bị người khác nhìn làm cơ thể cô bé có chút khó khăn, thậm chí còn cảm giác được nước dịch e thẹn chảy dọc xuống đùi.
"Em đã nấu xong chưa, có phải còn muốn dùng lò nướng không? Chị phải đợi bao nhiêu lâu nữa?" - Ngô Nhã Nghiên nhìn hai cái chân thon dài trắng mịn, dĩ nhiên càng thêm đói bụng, giục hỏi.
"A, chắc là 10p nữa mới ăn được." - Kỳ Nhạc bưng khay thức ăn, trong khay đặt món tôm nhìn qua cơ bản đã sắp hoàn thành.
Lò nướng đặt ngay trên ngăn tủ bên cạnh chỗ ngồi của Ngô Nhã Nghiên, tuy rằng trong lòng ngượng ngùng, nhưng Kỳ Nhạc vẫn phải đi qua, đem khay tôm bỏ vào, sau đó đặt thời gian cùng nhiệt độ.
Một bàn tay trộm men theo đùi nàng chui vào bên trong, ngón tay ở giữa hai chân cô bé nhẹ nhàng lay động lên xuống.
"Em muốn sao?"
Kỳ Nhạc bị cô sờ đầu óc đều trở nên trì trệ, nhưng tim thì không khống chế được, càng ngày càng đập kịch liệt, tay vịn vào trên vai Ngô Nhã Nghiên, rên ra tiếng.
Ngô Nhã Nghiên cười hôn lên cổ cô bé một cái, sau đó vỗ vỗ đùi của mình.
"Ngồi lên đây."
Nghe lời, Kỳ Nhạc mở chân ngồi ở trên đùi cô, làn da trơn trượt ma sát vào đó, cái loại cảm giác e thẹn khó nói nên lời lại kéo đến, nhưng nàng cảm nhận thấy động chạm da thịt thế này quả thật khiến bản thân thoải mái hơn lúc nãy rất nhiều.
Ngô Nhã Nghiên đem chân Kỳ Nhạc mở ra, lấy ngón tay thâm nhập vào bên trong, cực kỳ trơn ướt, giống như chuẩn bị không kiên nhẫn nổi nữa.
Chỗ trống rỗng khó chịu kia cuối cùng cũng được lấp đầy, hai tay Kỳ Nhạc ôm lấy cổ Ngô Nhã Nghiên thoải mái rên khẽ, tựa lên hai vai của cô, nghiên đầu cùng cô hôn sâu, Ngô Nhã Nghiên chỉ nhẹ nhàng xoay chuyển ngón tay, cũng làm cô bé không chịu nổi rên ra.
Chuyện gì đến cũng sẽ đến, sóng nhiệt một lần nữa dâng lên, cái gì rụt rè thẹn thùng, lúc này toàn bộ cũng đều nên được ném ra khỏi đầu, Kỳ Nhạc thầm nghĩ cứ hưởng thụ thế này là sung sướиɠ nhất.
Thế nhưng không được bao lâu, Ngô Nhã Nghiên kề môi bên tai cô bé nói.
"Chính em tự động đi." - Ngô Nhã Nghiên mới đi bơi về, vừa rồi lại lăn qua lăn lại, lúc này thật sự không còn sức lực, bắp tay rất đau.
Trong thân thể đang vui sướиɠ lại bị đình chỉ, Kỳ Nhạc hai mắt mơ hồ, tựa ở đầu vai Ngô Nhã Nghiên thở hổn hển, nghe xong lời của cô, càng không dám ngẩng đầu, tựa hồ nghĩ rằng như vậy có thể đem vẻ mặt dâʍ đãиɠ của bản thân che khuất.
Thực sự nhịn không nổi kí©ɧ ŧìиɧ dằn vặt kia, Kỳ Nhạc chỉ có thể không biết xấu hổ lau động vòng eo, một chút một chút ngồi lên ngồi xuống, phun ra nuốt vào ngón tay cô, may là tiếng va đập ấy bị âm thanh của lò nướng đè mất, mới làm cô bé có cảm giác còn chút mặt mũi.
Bởi vì nắm bắt được tiết tấu của cơ thể, Kỳ Nhạc đi theo bản năng, chăm chú ôm Ngô Nhã Nghiên, tiếp tục động tác, thỉnh thoảng ma sát có làm chút đau đớn cũng đều phải đành vậy, chỉ mong nhanh tìm được một khoảnh khắc cực hạn.
"Tích tích tích --" - Lò nướng phía sau đúng hẹn reo lên, Kỳ Nhạc bị âm thanh ấy hù cả kinh, dịch tràn ra rất nhiều, làm cho cô bé xấu hổ chỉ có thể chôn tại vai Ngô Nhã Nghiên không dám ngẩng đầu.
Ngô Nhã Nghiên vỗ vai nàng an ủi.
"Ở trước mặt chị không có gì phải xấu hổ, đi thôi, mình cùng đi tắm rửa, rồi trở về ăn."
Trong quá trình tắm cũng không phát sinh ra chuyện gì, bởi vì hai tay Ngô Nhã Nghiên đã mệt không nhấc lên nổi, nếu như không phải Kỳ Nhạc còn làm đồ ăn, cô thật sự muốn lên giường đi ngủ liền.
Lúc này Ngô Nhã Nghiên còn chưa nhận ra rằng, cô đối với Kỳ Nhạc cưng chiều cùng yêu thích so với những người trước đây quả thật là vượt xa, ánh mắt ôn nhu luôn luôn yên lặng dính lên trên người cô bé, thích nhìn cô bé dáng vẻ xấu hổ ẩn nhẫn, thích ở trên thân thể cô bé tɧác ɭoạи, càng thích nhìn cô bé ngây thơ ngượng ngùng lại cố gắng để hầu hạ bản thân.
----------------------------------