Ái Thê

Chương 49: NT2 Phu thê bí sự: Mùi đu đủ xanh (2)

Anh ngồi xuống bên cạnh cô, “Anh biết nhưng anh muốn em đọc cho anh nghe.” Anh nói xong giúp cô dựa người vào gối, tách hai đùi cô ra, vén tạp dề lên, đưa tay tách hai mảnh thịt ướt dầm dề, “Em bắt đầu đi.” Sau đó anh cúi đầu hôn huyệt nhỏ của cô, đầu lưỡi đâm vào một cái, liếʍ sạch chỗ nước chảy ra ở đó.

Chiêu Đệ có cảm giác tiếp theo sẽ càng đặc sắc hơn, cô nuốt nước bọt, cố nén cảm giác ngứa ngáy khó chịu xuống, lật ra một trang sách, “Nhìn thấy bên trong căn phòng đó … ánh đèn sáng lung linh, không ngờ được Tây Môn Khánh ở trong đó cùng với vợ ông … hai người hòa quyện chặt chẽ, động tác nhấp nhô nhanh chóng …” Cô vừa dứt câu thì anh đâm mạnh đầu lưỡi, Chiêu Đệ ưm ra tiếng, nằm ngửa trên gối ôm, không ngừng thở dốc.

“Em tiếp tục.” Giọng anh mang theo tiếng nước.

Chiêu Đệ đỏ mặt, “... có qua có lại, một động một tĩnh … tiếng va chạm vang lên không ngớt … những âm thanh kiều mị, hai người dính sát vào nhau.”

Bốp! Mông cô bị anh đánh mạnh một cái.

Vân Tranh đứng dậy, giọng chắc nịch, “Em xoay chỗ khác, đưa mông về phía anh.”

Chiêu Đệ đứng dậy, nửa người trên áp xuống gối dài, vểnh mông cao lên, Vân Tranh tách hai cánh mông cô ra tiếp tục hôn xuống. Chiêu Đệ run rẩy vùi mình xuống gối.

Tiếp tục đọc, “Thật lâu sau, chỉ nghe người vợ nói: “Thϊếp đến đỉnh rồi … chàng muốn ân ái với da^ʍ phụ đó … tùy chàng suy tính ra sao … thϊếp không dám cản, dù trước sao như thế nào thì thϊếp vẫn một lòng hầu hạ mình chàng …”

Bốp! Mông lại bị đánh một cái.

Bốp!

Bốp!

Mông Chiêu Đệ bị anh đánh cho đỏ lên, mặc dù lực không mạnh nhưng mang lại kɧoáı ©ảʍ rất lớn, mỗi lần đều làm nước tràn lan.

“Anh đừng đánh nữa.” Em chịu không nổi.

Vân Tranh ngẩng mặt lên từ hoa huyệt của cô, nhìn thấy cô bị anh làm cho lung lay sắp ngã, trên mông đầy dấu đỏ, anh kéo cô lại hôn môi, nuốt hết những tiếng rên trầm thấp của cô.

“Em ngồi trên người anh, cảm nhận việc lêи đỉиɦ cao trào của da^ʍ phụ nào.”

Vân Tranh nằm trên bệ cửa sổ, cơ bụng hiện rõ, cánh tay mạnh mẽ nâng người cô lên, ánh mắt đỏ sậm, hiển nhiên là bị cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho hỏng rồi.

Chiêu Đệ vén tạp dề lên, cầm cây gậy sắt nóng bỏng chọc vào hang động chật hẹp, cố gắng nửa ngày cũng không tìm thấy cách đưavào nên Vân Tranh đành phải giúp cô, Chiêu Đệ cảm thấy nó đi vào bên trong, hít sâu rồi chậm rãi ngồi xuống.

“A, … căng quá.” Lúc ngồi sâu xuống Chiêu Đệ mới cảm thấy không tin được huyệt nhỏ của mình vậy mà nuốt hết cây gậy của anh, “Ông xã, vào hết rồi.”

“Ừ.” Vân Tranh nâng mông cô lên xuống, tay Chiêu Đệ để trên bụng anh, lúc lắc mông, cúi đầu là có thể nhìn thấy hai cánh hoa lúc đóng lúc mở, có khi còn bị anh kéo ra thịt non.

“Em lại gần chút áp lên người anh.” Vân Tranh nói, Chiêu Đệ theo lực tay anh kéo lại gần ôm lấy người anh, để anh cảm thụ việc bị cặp nhũ to của cô đè trên ngực mình, thoải mái thở dài.

“Thật muốn bị ngực em đè chết.”

Chiêu Đệ hỏi anh, “Sao anh lại thích chơi chỗ này?”

“Chỗ nào của em anh đều thích hết.” Anh hôn cô một chút.

Mỗi khi làʍ t̠ìиɦ Vân Tranh rất thích hôn cô, đây không chỉ là cách anh biểu đạt tình yêu của mình còn làm cho Chiêu Đệ càng ỷ lại vào anh hơn.

Ngón tay anh nhéo mông cô, đôi khi cọ qua nụ hoa đầy nếp uốn kia.

Thật muốn đâm vào nơi này để khai phá đủ ba hang động trên người Chiêu Đệ.

Anh cảm thấy bản thân mình ngày càng trở nên biếи ŧɦái, thỉnh thoảng trong đầu anh sẽ nảy sinh vài ý tưởng bạo da^ʍ với cô, anh rõ ràng là yêu cô như vậy nhưng lại muốn khi dễ cô.

Tuy nhiên đó cũng chỉ là trong suy nghĩ, anh vẫn là không muốn thấy cô khóc.

“Ừm ... ông xã … anh nhanh chút … em gái nhỏ sắp hỏng rồi …” Cô rêи ɾỉ đứt quãng bên tai anh, Vân Tranh vỗ mông cô, không ngừng thúc mông hướng lên, đưa gậy thịt giống như động tác đóng cọc thúc vào trong người cô. Chiêu Đệ đưa tay sờ hai túi ngọc phía dưới, vừa xoa vừa nắn.

“Uhm, em muốn chọc anh phát điên sao?”

Chiêu Đệ hôn cằm của anh, bị những sợi râu của anh chọc ngứa, cô sờ sờ, “Anh nên cạo râu rồi.”

“Em cạo cho anh đi.”

Anh nói xong điên cuồng thúc lên, Chiêu Đệ bị anh đâm đến mức chỉ có thể ôm lấy anh để không phải ngã xuống.

Vân Tranh kéo hoa huyệt của cô ra hai bên rồi cắm vào rút ra nhanh chóng, cuối cùng đâm một phát thật sâu, anh đang tính rút ra thì bị Chiêu Đệ giữ lại, “Anh bắn vào bên trong đi.”

Anh không rút ra, bắn vào bên trong. Hai người thở hồng hộc, ôm chặt lấy nhau, Chiêu Đệ vùi vào người anh, theo nhịp thở phập phồng.

Anh vuốt lưng cô, hỏi, “Em muốn mang thai lần nữa?”

Chiêu đệ gật đầu, “Minh Căng nói muốn có em gái, em thấy một mình con cũng buồn.”

“Thằng quỷ nhỏ đó nói như vậy?” Anh hơi bất ngờ.

“Ừ, mỗi lần ra ngoài cửa đều nói Tiểu Hiên nhà kế bên có em gái mà con lại không có.”

“Vậy mà cũng nói được, đúng là thằng quỷ con.” Vân Tranh không phải không muốn có đứa thứ hai nhưng mỗi lần sinh con xong trọng tâm của Chiêu Đệ dồn hết vào con, anh vất vả lắm mới chờ cho thằng nhóc đó lớn lên chút để hưởng thụ thế giới hai người ai ngờ giờ cô lại muốn có thêm một cô nhóc.

Chiêu Đệ lấy khăn giấy lau dưới thân, anh bắn rất nhiều, lau cũng lau không hết. Hai người lăn lộn trên lầu một hồi lâu không biết tình hình dưới bếp đã xong chưa, “Canh chắc là được rồi, em xuống dưới xem sao, mình chuẩn bị ăn cơm.” Cô chỉnh lại tạp dề, thắt lại dây lưng, vội vàng đi xuống lầu. Từ góc độ của Vân Tranh có thể thấy được bờ mông của cô vừa trắng vừa tròn lắc lư trái phải theo mỗi bước đi, bên dưới là huyệt nhỏ vẫn còn đỏ hồng nhìn rất dâʍ đãиɠ.

Cây đu đủ trong gió đong đưa, chỗ trên cành vừa mới hái đi để lại những vệt mủ màu trắng ngà, lá xanh điểm vàng bừng bừng sức sống.

Vân Tranh xuống lầu xào bông bí, nồi hấp cá đã sôi, Chiêu Đệ bỏ thêm hành gừng lên mặt cá, thêm ít gia vị, một muỗng dầu mè, thử một đũa vừa mềm vừa thơm.

Dọn thức ăn lên bàn xong Vân Tranh ăn thử một ít canh, "Đu đủ xanh vậy mà rất thơm."

Chiêu Đệ thử muỗng canh còn lại của anh, "Lúc trước còn học đại học em thường xuyên nấu canh đu đủ xanh trong ký túc xá, mùi vị ngọt thơm lại rất ngon."

"Hửm?" Vân Tranh xoa ngực cô, "Là nhờ ăn như vậy sao?"

Chiêu Đệ dùng đũa khẽ tay anh, "Đây là bẩm sinh đó."

Cái tên Vân Tranh này còn cười hì hì, Chiêu Đệ cảm thấy phía dưới hơi ướt, vừa đứng dậy đã thấy một ít dịch chảy ra, cô rút khăn giấy lót xuống dưới ghế ngồi.

"Sao vậy em?" Vân Tranh thấy cô không được tự nhiên.

"Không có gì, chỉ là ghế hơi trơn." Lúc chọn mua nội thất trong nhà cô đã chọn gỗ đào vì thích màu sắc của nó, không nghĩ tới bây giờ lại thành cái cớ như vậy.

"Có cần anh lấy đệm lót cho em không?" Anh định đứng lên.

“Không cần đâu.” Chiêu Đệ giữ anh lại, “Ăn cơm thôi.”

Cô gắp cho anh miếng cá, “Ăn cái này.”

Hai người ăn cơm trong im lặng, nửa thân để trần cũng không cảm thấy xấu hổ, tô canh đu đủ xanh nhanh chóng thấy đáy, so với những người khác thì dáng vẻ lúc ăn của Vân Tranh nhìn ngon miệng hơn hẳn, dĩa cá hấp chỉ còn lại xương, dĩa bông bí xào chỉ còn lại nước sốt. Có lẽ là do đánh nhau kịch liệt nên hai người đều đói bụng.

Vân Tranh ăn xong thì đi dọn chén đũa để Chiêu Đệ có thể nghỉ ngơi. Nhìn thấy cô không dám đứng lên khỏi ghế thì rốt cuộc anh cũng nhìn ra manh mối, “Anh thấy em ngồi như vậy từ nãy tới giờ, em bị sao vậy?”

Chiêu Đệ cảm thấy giấu không nổi nữa đành vén tạp dề lên, “Chảy ra.”

Chỉ thấy dịch trắng chảy ra từ huyệt nhỏ, thấm ướt hết khăn giấy.

Vân Tranh dọn dẹp xong chén đũa trên bàn, “Em ngồi yên đừng nhúc nhích.”

Anh xuống bếp rửa tay xong quay trở lại bế cô lên, “Mình tắm chung đi.”

Trong phòng tắm, Chiêu Đệ bị anh đè xuống bồn tắm làm một lần, Vân Tranh dường như giống một con ngựa thời kỳ động dục, bắt được cô là làm, Chiêu Đệ nghi ngờ việc anh cố tình mời thầy giáo dày dạn kinh nghiệm kia về hỗ trợ chính là để anh có thêm thời gian lên giường với cô.

Hai người lau khô người rồi đi ra, nằm trên giường đắp chăn, máy điều hòa thổi hô hô, Vân Tranh vuốt ve cô còn Chiêu Đệ lại rúc trong ngực anh đọc sách, “Vân Tranh?”

“Hửm?”

“Có phải anh không thích có thêm con không?”

“Không phải, sao em lại hỏi như vậy?”

“Em thấy anh không thích lúc nãy em nói anh bắn vào bên trong.”

Vân Tranh hôn cô, “Em đừng nghĩ nhiều, là anh muốn hai chúng ta có thêm thời gian riêng bên nhau, anh rất muốn có con, bất quá cứ thuận theo tự nhiên đi.”

“Em đã gả cho anh, con cũng sinh cho anh, anh còn lo lắng cái gì?”

Cánh tay Vân Tranh đang vuốt ve cô bỗng dừng lại, “Anh không biết nữa, rõ ràng em đã gả cho anh, Minh Căng cũng 4 tuổi nhưng anh vẫn còn cảm giác không an toàn.”

Chiêu Đệ biết anh để ý đến việc tháng trước Sở Mặc đến An Thành công tác, sẵn tiện ăn một bữa cơm với cô. Vân Tranh giống như có ý đối địch với bất cứ người đàn ông nào ở gần cô. Chiêu Đệ đã chiều theo anh, cố gắng tránh giao tiếp với nam giới nhưng vẫn không thay đổi bản tính của anh được. Cô tranh luận với anh vài lần đều bị hôn tới hôn lui hôn lăn lên giường, ngày hôm sau tỉnh lại không nói được gì nữa.

Xem ra trước kia cô nhẫn tâm đủ đường với anh nên đã để lại di chứng.

“Em biết không?” Ngón tay anh lướt nhẹ qua ngực cô, “Có khi anh muốn nhỏ sáp xuống chỗ này.” Lại chỉ xuống bụng cô, “Muốn khắc tên anh lên chỗ này.” Ngón tay lại dời xuống chỗ huyệt nhỏ của cô, “Muốn hung hăng xỏ xuyên qua em, dùng dây thừng treo em lên, cắn em, hôn em, để lại một đống dấu ấn trên người của em.” Ngón tay lại dời đến chỗ hậu hoa, “Anh còn muốn đâm vào đây, để cả người em từ trên xuống dưới đều là của anh.”

Bề ngoài của anh mặc dù là một người bình thường nhưng anh biết bản thân mình mắc bệnh, trong sâu thẳm linh hồn đã bị nhiễm bệnh rồi.

Khi anh nói ra những lời này thì Chiêu Đệ cảm nhận được khát khao chiếm hữu của anh, cô đứng dậy, ánh mắt phức tạp.

Vân Tranh che hai mắt cô, ấn cô vào l*иg ngực của mình, “Có sợ không? Có phải anh rất biếи ŧɦái không? Nhưng anh không làm được như vậy, anh không muốn em bị đau.”

Giọng cô rầu rĩ, “Từ khi nào anh đã có những suy nghĩ như vậy?”

Vân Tranh nghĩ nghĩ, “Đại khái là từ đêm mà Sở Mặc đến tìm em.”

Sở Mặc tìm cô, đó là chuyện của 5 năm trước.

“Yên tâm, anh sẽ không làm như vậy, cho dù anh có đau đến chết cũng không muốn em bị đau dù chỉ một chút, em cứ xem như đó chỉ là những suy nghĩ thoáng qua đi.” Anh vuốt ve xoa dịu lưng cô, Chiêu Đệ ngẩng người lên nhìn anh, ngón tay miêu tả từng chút một ngũ quan của anh.

Anh lớn hơn cô 3 tuổi, anh vẫn phong độ lịch lãm như cũ, anh không chỉ là chồng của cô mà còn là cha của con trai cô.

Kỳ thật cô cũng không biết tại sao anh lại không có cảm giác an toàn.

Chiêu Đệ yêu anh, cô không phủ nhận cho dù người đàn ông này từng tổn thương cô, nhưng khi anh thành tâm thành ý không giữ lại chút tình yêu nào dành cho bản thân, cô đã sớm yêu anh thêm lần nữa.

Vì lý do gì anh lại sợ hãi?

Chiêu Đệ hôn lên mắt anh, “Đồ ngốc, em không đi đâu hết.”

Vân Tranh ôm chặt cô, “Chiêu Đệ là vợ của anh, cô ấy không được đi đâu nữa.”

“Sao anh lại ấu trĩ như vậy chứ?”

“Ai biết được? Gặp được em thì anh còn không biết được mình là ai nữa.”

Hai người ôm nhau, đầu gối tay ấp da thịt giao hòa.

Mùa hè này, có mùa đu đủ xanh, có bí mật mà không muốn ai biết đến, có sự rung động đến từ cả hai người, càng làm mùa hè thêm nóng bỏng.