Sáng thứ bảy, Lâm Tiểu Vũ thức giấc trong vòng tay Gia Hào, cô thấy ánh nắng lấp ló chiếu qua tấm rèm cửa, khẽ ngước lên nhìn khuôn mặt vẫn đang say ngủ của anh, băn khoăn không biết có nên gọi anh dậy hay không, cô liếc sang chiếc đồng hồ bên cạnh, đã hơn tám giờ! Tiểu Vũ hốt hoảng ngồi dậy lay Gia Hào:
- Anh! Gia Hào! Mau dậy đi, trễ rồi trễ rồi!
Gia Hào kéo cô trở lại, lười biếng cất tiếng:
- Đừng ồn...
Tiểu Vũ không chịu, vùng ra:
- Nhưng mà anh trễ giờ đi làm rồi kìa!
- Mặc kệ! Đừng nháo nữa, hôm nay anh nghỉ!
- Ai cho anh nghỉ?
Lúc này Gia Hào mới mở một con mắt nhìn vợ:
- Anh.
Rồi lại vùi đầu vào gối. Lâm Tiểu Vũ thở dài, phải rồi, anh là tổng giám đốc, đi làm hay không là quyền của anh. Bỗng Gia Hào nói:
- Làm đồ ăn sáng cho anh đi!
Tiểu Vũ nhìn anh, Gia Hào không nghe tiếng đáp lại, mất kiên nhẫn mở mắt mè nheo:
- Nhanh đi nhanh đi anh đói!...
- ....!!!! - Lâm Tiểu Vũ không biết nói gì nữa, thật sự cô không thể ngờ Ngô Tổng lại có thể nói chuyện với cái giọng điệu này. Nhưng mà cô thấy rất vui, đuôi mắt cong cong lên, cô nhanh chóng thay quần áo rồi xuống bếp. Thật ra dì Xuyên đã để phần sẵn cho hai người, nhưng Tiểu Vũ vẫn làm một phần mới cho Gia Hào. Chủ tịch Ngô và phu nhân đã đi làm từ thiện ở cô nhi viện Thiên Phúc từ sớm, sau khi ăn sáng xong Tiểu Vũ và Gia Hào cũng đến đó.
Cô nhi viện Thiên Phúc là do Lý Lam phu nhân cùng mấy vị phu nhân khác mở ra đã hơn năm năm, ở đây đã thu nhận rất nhiều trẻ em mồ côi, bị bỏ rơi. Hiện tại trong viện có hơn hai trăm đứa trẻ. Những trẻ em này được học hành đàng hoàng, chăm sóc rất tốt. Tiểu Vũ và Gia Hào đến nơi, trên xe anh đã kể cho cô nghe về nơi này, sau khi chào hỏi mọi người xong, cô cùng Gia Hào ngồi xuống hàng ghế khách mời. Hôm nay là ngày ban thành lập cô nhi viện họp lại quyên góp tiền, mọi việc đã xong, mọi người ở lại xem văn nghệ do những đứa trẻ nơi đây biểu diễn, và thưởng thức những món ăn do những trẻ có năng khiếu nấu ăn ở đây nấu. Những cô nhi ở đây đều được định hướng tài năng và ước mơ từ rất sớm. Có một cô bé chừng sáu bảy tuổi mời cô lên hát song ca một bài hát, Tiểu Vũ ngại ngùng chần chừ, Gia Hào ngồi cạnh nắm tay cô:
- Em lên đi, cô bé có vẻ rất mến em, đừng phụ lòng em ấy!
Tiểu Vũ nhìn bàn tay của cô bé đang đưa về phía mình, lấy hết can đảm đi lên sân khấu, nắm tay cô bé dễ thương ấy hát một bài, cả hai hát xong nhận được rất nhiều lời khen từ mọi người. Cô bé ấy ôm Tiểu Vũ một cái thật chặt, hôn má một cái thật kêu, mỉm cười nói:
- Cảm ơn chị!
Tiểu Vũ xúc động cười nhẹ gật đầu, dắt cô bé đi xuống trong tiếng vỗ tay của mọi người, Gia Hào ôn nhu cười xoa đầu cô:
- Vợ anh hát hay lắm!
Tiểu Vũ đỏ mặt lên, viện cớ chạy trốn:
- Em...em đi chơi với bọn trẻ một lát!
Nói xong chạy đi, đáng ghét, sao anh cứ làm cô xấu hổ vậy chứ!
Giang Bích Nguyệt và Kiều Khả Vy từ xa trông thấy hai người thân mật thì trong lòng rất ghen tức, vì họ muốn tạo hình ảnh tốt cho bản thân với giới truyền thông nên mới đến đây. Tiểu Vũ đang chơi cùng bọn trẻ thì Giang Bích Nguyệt đến nói muốn nói chuyện với cô.
- Tôi không có gì để nói với cô cả.- Tiểu Vũ không muốn đi, ở đây đang chơi vui mà đi đâu chứ! Giang Bích Nguyệt thân thiện mỉm cười:
- Nhưng mà tôi có, chúng ta nói chuyện một chút thôi, không tốn nhiều thời gian của cô đâu!
Tiểu Vũ nghe vậy nên đi với cô ta để cô ta không làm phiền mình nữa, hai người ở một góc sân sau cô nhi viện, Tiểu Vũ rất không kiên nhẫn nhìn cô ta:
- Có chuyện gì cô mau nói đi!
- Chuyện là... Á! - cô ta bỗng nhiên vấp ngã, Tiểu Vũ theo bản năng vươn tay ra đỡ cô ta dậy thì cô ta một tay ôm mặt tránh né rất đáng thương nói - Cô...xin cô đừng đánh tôi! Tôi đã nói không có ý gì với Gia Hào nữa rồi mà! Tôi xin lỗi!
Tiểu Vũ ngớ người, cô ta đang lảm nhảm cái gì vậy? Lên cơn sao? Hay hôm nay chưa uống thuốc? Nãy giờ cô có làm gì cô ta đâu chứ! Cô lại đưa tay muốn đỡ cô ta đứng lên, ai ngờ Giang Bích Nguyệt lại tránh né và nói y như lúc nãy, Tiểu Vũ bực mình kêu lên:
- Cô điên à? Có chịu đứng dậy không!?!
Chợt một giọng nói âm trầm vang lên sau lưng Tiểu Vũ:
- Có chuyện gì vậy?
Tiểu Vũ quay lại thấy Gia Hào, anh nhìn cô rồi nhìn Giang Bích Nguyệt đang ôm mặt đáng thương ngồi dưới đất, khẽ cau mày chờ một lời giải thích. Giang Bích Nguyệt tội nghiệp thút thít khóc, Gia Hào bất đắc dĩ đỡ cô ta dậy, Giang Bích Nguyệt vẫn ôm một bên mặt mếu máo:
- Cô ấy... Cô ấy đánh em!
Tiểu Vũ trợn mắt:
- Tôi đánh cô hồi nào hả??
Gia Hào khó hiểu nhìn hai người, Bích Nguyệt uất ức nói:
- Em đã nói không có ý gì với anh nữa vậy mà cô ấy không tin còn đánh cảnh cáo em nữa!...
Gia Hào nhìn Tiểu Vũ, cô bước đến tát Giang Bích Nguyệt một cái rõ kêu, khiến cô ta ôm mặt trợn mắt kinh ngạc, một thoáng xao động trong mắt Gia Hào, Tiểu Vũ dõng dạc nói:
- Tôi rõ ràng không có đánh cô, nhưng cô đã một mực nói có thì tôi đánh cho có, tôi không thể để mình bị vu oan như vậy được! Nói cho cô biết, Gia Hào đang đứng ở đây, cô muốn làm gì anh ấy thì làm, tôi không có cản!
Cô nói xong quay người tiêu sái bước đi, bỏ lại Gia Hào và Bích Nguyệt ngây người đứng nhìn theo. Gia Hào bỗng chột dạ, khoan đã, cô bỏ mặc anh cho Giang Bích Nguyệt thật sao?
Anh vội nói với Bích Nguyệt:
- Anh thay mặt cô ấy xin lỗi em! - rồi chạy theo Tiểu Vũ. Giang Bích Nguyệt sững sờ, cô không nhìn ra tâm tư của người đàn ông này nữa rồi. Vũ khí lợi hại nhất là khổ nhục kế cũng đã dùng nhưng chỉ đổi lại được câu xin lỗi thay nhạt nhẽo, lẽ nào anh đã thật sự hết yêu cô?
Giang Bích Nguyệt phủi quần áo trở lại với mọi người, lúc này họ đang chúc mừng buổi lễ trong hội trường, cô thấy Kiều Khả Vy lén lút rắc một thứ gì đó từ gói giấy nhỏ xíu trên tay vào ly nước cam. Vừa làm cô ta vừa đảo mắt nhìn quanh xem có ai chú ý không, nhưng cô ta trăm lần không ngờ có một ánh mắt sắc sảo dõi theo từng hành động của mình. Sau khi trút xong cô ta nắm chặt mẩu giấy, làm bộ mở túi xách rồi nhanh tay nhét nó vào, xong xuôi cô ta bưng ly nước ra ngoài.
Giang Bích Nguyệt cầm một ly sinh tố trên tay, vừa uống vừa dõi theo Kiều Khả Vy xem kịch hay, cô thấy cô ta đem nước đến chỗ Tiểu Vũ mời cô uống, cô vui vẻ cầm lấy, hai người còn nói chuyện vài câu thì bỗng hai đứa trẻ đùa nhau chạy va vào Tiểu Vũ làm ly nước cam rơi xuống đổ hết. Tiểu Vũ ái ngại nhìn Khả Vy, cô ta làm bộ rộng lượng nói không sao, vừa lúc Gia Hào đến đưa ly khác cho Tiểu Vũ, Kiều Khả Vy nói không quấy rầy rồi đi. Cô ta cực kỳ không vui, đáng lẽ có kịch hay để xem vậy mà bị hai đứa nhóc phá hỏng hết!
Giang Bích Nguyệt thấy Kiều Khả Vy đứng một mình với vẻ tức giận thì đi đến, mỉm cười nói với âm lượng đủ hai người nghe:
- Cô có vẻ ghét Phương Ngọc Vân nhỉ? Tôi thấy cô bỏ gì vào ly nước của cô ta đấy?
Kiều Khả Vy nhìn Bích Nguyệt một cái rồi nhếch môi:
- Cô cũng vậy còn gì, diễn rất sâu đó!
Bích Nguyệt bị chạm vào nỗi đau, cau có sờ bên mặt bị đánh, cau có nói:
- Đừng nhắc, cô ta dám tát tôi thật kìa!
- Tôi vốn định làm cô ta bẽ mặt, nhưng không ngờ lại bị hai đứa nhỏ kia phá hỏng, thật tức chết mà!
- Cái thuốc đó là...?
Khả Vy kề môi vào tai Bích Nguyệt nói nhỏ:
- Thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ!
Bích Nguyệt tròn mắt nhìn Khả Vy bằng ánh nhìn phức tạp, không ngờ cô ta lại có thể nghĩ đến chiêu này.
- Nhưng Phương Ngọc Vân đắc tội gì với cô à?
Kiều Khả Vy mỉm cười thâm thúy nhìn cô:
- Giống cô thôi, tôi lúc trước rất thích Gia Hào, nhưng vì kết hôn với cô ta nên Gia Hào không chấp nhận tôi. Ăn không được thì phải phá cho ôi, tôi không còn thích Gia Hào nhưng nỗi hận thì còn đó, tôi phải rửa hận.
Giang Bích Nguyệt suy nghĩ gì đó rồi khẽ cong môi, chìa tay ra nói với Kiều Khả Vy:
- Kẻ thù của kẻ thù là bạn, cô có đồng ý không?
Khả Vy nhìn Bích Nguyệt, hai người dù sao vẫn hơn một người, cô giúp cô ta vừa rửa được hận, có sự cố gì thì đẩy hết cho cô ta, hừm, không tệ! Nghĩ vậy nên cô mỉm cười thân thiện bắt tay Bích Nguyệt.
- -----_--
Bên này Tiểu Vũ cùng Gia Hào đang ngồi uống nước cam, cô nhìn anh, dè dặt hỏi:
- Anh không giận em chứ?
- Sao anh phải giận em?
- Vì em...đã đánh Giang Bích Nguyệt.
Gia Hào ôm cô vào lòng, vuốt tóc cô, nhẹ nhàng nói:
- Không giận, anh tin em không tự nhiên vô cớ lại đánh người.
Tiểu Vũ nhíu mày, chu môi nói:
- Đúng mà, là cô ta tự nhiên bị ngã, em có ý tốt muốn đỡ dậy vậy mà lại bị vu oan, em còn chưa chạm vào cô ta thì làm sao đánh được!
Gia Hào cũng rất thắc mắc, luận chiều cao luận hình thể Giang Bích Nguyệt đều hơn Tiểu Vũ, bị cô đánh ngã là không thể nào, hơn nữa anh tin vợ anh đơn thuần lương thiện, không tùy tiện đánh người. Anh suy ra là Giang Bích Nguyệt diễn trò, thật may anh không mắc lừa!
- Chồng, suy nghĩ gì vậy?
Tiểu Vũ thấy anh suy nghĩ đến xuất thần liền huơ tay trước mặt anh hỏi, Gia Hào hồi thần mỉm cười nắm tay cô:
- Không có gì!
Hai người cứ thế tay trong tay, nhìn bọn trẻ chơi đùa, chợt Gia Hào nói:
- Anh cũng muốn có một đứa!...
Tiểu Vũ giật mình quay qua nhìn anh, kiểu như nhìn thấy quái vật, rồi đỏ mặt lên, sau đó bỏ chạy. Gia Hào không hiểu chuyện gì, lẩm bẩm:
- Mình nói gì sai à?
- --------------------
End chương 20