Thiên Thiên

Chương 74: Nữ ở trên [H]

"Em dùng tay sờ sờ nó trước."

Bàn tay đặt trên eo cô trượt dần xuống dưới, cởi ra chiếc qυầи ɭóŧ ướt dầm dề của thiếu nữ, lớp cỏ thưa thớt ướt đẫm vì ái dịch của cô. Một tay anh xoa xoa mông cô, ngón tay dài duỗi ra tìm được hoa huyệt đang mấp máy, chờ đến lúc cả hai ngón tay đều đâm vào, anh ấn ngón cái vào miệng huyệt xoa nắn nghiền nát. Quân Thiên vừa mới cầm lấy vật nam tính, bị anh trêu chọc thì nhũn cả người, ngã vào trong ngực anh.

Cô nằm úp sấp lên ngực Tống Chỉ, mặc cho hai ngón tay kia thọc vào rút ra trong mật huyệt của mình, tay nhỏ nắm chặt áo len của anh, hé miệng thở dồn dập. Tất cả cảm giác cô có được đều tập trung ở chỗ riêng tư kia, muốn anh nhanh thêm một chút, một chút nữa.

Tống Chỉ cười sung sướиɠ, đột nhiên rút tay ra, toàn bộ bàn tay của anh đều ướt đẫm mật dịch. Anh đưa tay đến trước mũi cô, để cô ngửi thử hương vị của mình: "Có thơm không?"

Quân Thiên không cách nào trả lời được, cảm giác trống rỗng khi du͙© vọиɠ không được thỏa mãn chiếm giữ cơ thể cô. Quân Thiên dựa vào ngực anh, vô thức cọ xát nơi riêng tư với bụng dưới của anh để giảm bớt cảm giác ngứa ngáy.

Thật là một cô bé dễ bị trêu chọc, giọng cười của anh khàn khàn, bôi ái dịch trên tay lên gây thịt, sau đó hơi nâng người cô lên, thứ thô to chống vào miệng huyệt bí ẩn, mỉm cười ra lệnh cho cô: "Muốn thì tự mình ngồi xuống đi."

Quân Thiên không ngừng lắc đầu, kích cỡ của thứ kia quá dọa người, cô không dám.

"Bé con nhát gan."

Anh yêu chiều lẩm bẩm một cách bất đắc dĩ, tách hai đùi cô ra, đồng thời ưỡn hông đâm lên trên một cái, cây gậy sắt cứng nóng lập tức đâm vào hơn một nửa.

Tống Chỉ quàng tay qua vai cô, hôn lên mái tóc đen nhánh: "Phần còn lại tự mình làm."

Thế nào cũng muốn cô phải chủ động ngồi xuống.

Toàn thân Quân Thiên tê dại, ghé vào ngực anh, yếu ớt đấm anh một cái, sức lực rất ít, không đủ để gãi ngứa cho anh. Tống Chỉ khẽ cười, tìm được đôi môi phấn nội của cô, cẩn thận hôn lên, mê hoặc Quân Thiên, khiến cô càng chìm đắm vào tìиɧ ɖu͙©.

Cô vặn eo, thả lỏng thân dưới định nuốt thứ to lớn kia của anh vào, chờ đến khi đã vào được kha khá, cô mới đẩy mặt anh ra thở phào một hơi, vòng eo mảnh khảnh đong đưa lên xuống.

Tống Chỉ mυ'ŧ bả vai cô một cái thật mạnh, đưa đẩy eo hông phối hợp vuốt ve cô. Tiếng liếʍ mυ'ŧ của anh vô cùng da^ʍ mĩ, phần dưới của hai người giao hợp với nhau, mỗi lần cô ngồi xuống hay nâng eo lên, âm huyệt đều phát ra tiếng nước phụt phụt.

Quân Thiên nắm chặt cổ áo của anh, ngưỡng cổ thừa nhận từng đợt từng đợt kɧoáı ©ảʍ đang mãnh liệt kéo đến. Đôi môi đỏ hé mở, hô hấp rối loạn.

Tống Chỉ chưa từng nhìn thấy dáng vẻ dâʍ đãиɠ này của cô bao giờ, ngay cả xe hơi cũng hơi hơi rung lắc vì động tác càn rỡ của cô. Anh bẻ hai cánh mông của cô ra, để mình đâm vào càng sâu hơn, hận không thể chết ở bên trong cô gái phía trên mình.

Cơn sóng cao trào đầu tiên đến một cách mãnh liệt, Quân Thiên cảm giác toàn thân mình như bị điện giật, không ngừng co rút. Cao trào vừa qua, cô hoàn toàn ngã vào người anh.

Tống Chỉ vẫn chưa đến, anh thay đổi vị trí của mình và thiếu nữ trong lòng, điên cuồng đưa đẩy trong âʍ đa͙σ ướt đẫm dâʍ ŧᏂủy̠. Trong xe không bật đèn, tiếng hít thở dồn dập hòa lẫn với âm thanh bạch bạch khi hai thân thể va chạm vào nhau. Chiếc xe đong đưa kịch liệt, người đàn ông gầm nhẹ một tiếng, trong tình huống nghìn cân treo sợi tóc dùng hết sức bứt ra, phun tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên bụng dưới của cô gái.

Anh ghé vào người cô, dùng thân hình cao lớn của mình bao trùm lên cơ thể nhỏ xinh của thiếu nữ. Hai người đều đang bình ổn hô hấp. Tống Chỉ là người ổn định lại trước, anh cắn vành tai cô, nói nhỏ.

"Làm một lần nữa."

Quân Thiên mệt đến mức không còn sức lực mà đánh anh. Người đàn ông đắc ý cười, hôn lên cần cổ mảnh khảnh của cô gái.

Bóng đêm mê người, thời gian còn rất nhiều.