Chương 797: Song hùng đoạt diện 22
Edit: Jess93
Tinh hạch hệ thổ cấp 3, có kích thước gần bằng hạt đậu phộng, có ánh huỳnh quang màu vàng nhạt, trông thật đúng là rất đẹp.
Lâm Tịch có chút ngo ngoe muốn thử động vào nó, suy nghĩ thật lâu vẫn đè xuống ý nghĩ sử dụng tinh thần lực.
Chùm hào quang bên cạnh thực sự quá mẹ nó dọa người.
Lâm Tịch rất muốn thương lượng với nó một chút, ngài có thể đổi chỗ ở hay không, ngộ nhỡ ngày nào đó tâm tình không tốt, ngài lại chơi trò nổ tung tại chỗ, tôi đây sẽ lập tức phân bào nhiễm sắc thể, nguyên sinh chất tách ra, phân giải oxi hóa cuối cùng xoắn ốc thăng thiên.
Hào quang vẫn luôn lẳng lặng ở bên cạnh tinh hạch đột nhiên lóe lên tia sáng vàng, như muốn đốt mù mắt người.
A!
Có phải gamma nó muốn nổ rồi không?
Lâm Tịch nhất thời sợ đến mức nhanh chóng kết thúc suy nghĩ nội tâm, tè ra quần mà trốn.
Phát hiện bên ngoài có một vài thứ như thường lệ, tinh cầu này mặc dù là tận thế, nhưng cũng không có hủy diệt, mà bản thân nó cũng chưa tan thành mây khói, trái tim zombie của cô mới quy vị.
Đậu má!
Hù chết ông rồi.
Lâm Tịch rời khỏi đó, hào quang kia giống như điểm nhỏ tinh nghịch nháy mắt một cái, sau đó lộn mèo một cái, ánh sáng thu lại chuyển thành nhu hòa, run nhẹ hai lần, dường như là đang bật cười.
Vị chủ nhân này quá nhát gan rồi!
Tinh hạch: Ta lẳng lặng nhìn ngươi làm màu, cho tới bây giờ cũng không cắt ngang ngươi..
Lâm Tịch suýt chút bị dọa tè ra quần hóa kinh sợ thành động lực, mang theo nhóm zombie tiếp tục ra ngoài chơi.
Sau khi trở về, nhóc da đen cũng thăng lên cấp 3.
Bây giờ bọn họ đã có thể tùy ý nói chuyện phiếm, biểu đạt ý tứ của mình rõ ràng hơn lúc trước.
"Nhóc da đen, cậu rốt cuộc là dị năng gì thế?"
"Không gian gấp, tốc độ. Này, cô có thể đổi cho tôi cái tên không? Tôi không thích xưng hô nhóc da đen này."
Đặt tên phế Lâm Tịch nghiêng đầu nghĩ: "Gọi là Tiểu Hắc Tử có được không?"
Nhóc da đen không muốn bị gọi là nhóc da đen cũng nghiêng đầu nghĩ: "Được."
Lâm Tịch: .
Lâm Tịch: "Nhóc da đen và Tiểu Hắc Tử có khác nhau sao?"
"Có nha, nhóc da đen nói rõ tôi có làn da đen, Tiểu Hắc Tử nói rõ tôi còn rất nhỏ, trọng điểm hoàn toàn không giống, tôi thích cái tên sau hơn." Đã đổi tên là Tiểu Hắc Tử trả lời.
Đậu má, đồ không biết xấu hổ, da mặt còn dày hơn ông nữa.
Thảo nào con hàng này hành tung mơ hồ như thế, không gian gấp, quả thực quá cao thượng rồi?
Nghĩ đến không gian, trong lòng Lâm Tịch đột nhiên hơi động: "Tiểu Hắc Tử, bây giờ cậu.. Ờ, có thể đem không gian gấp đến mức độ gì rồi?"
Tiểu Hắc Tử suy tư chỉ chốc lát: "Từ nơi này đến cái căn cứ cô vây khốn lần trước, một ngày tôi có thể gấp năm lần."
Lâm Tịch âm thầm suy nghĩ, năm lần có nghĩa là con hàng này một ngày có thể chạy một trăm năm mươi km, một nơi tại vùng cực nam, một nơi tại đông bắc..
Trên bản đồ nước Tây Lãng, khoảng cách từ đây tới đông tây rất ngắn nhưng mà khoảng cách từ đây tới nam bắc rất lớn, cô tính toán đại khái một chút, nếu là khứ hồi chỉ sợ phải mất ba tháng.
Lại nói, mặc dù Tiểu Hắc Tử có được hai loại dị năng nghịch thiên, nhưng đều tăng trưởng về tốc độ, zombie vận dụng dị năng cũng như nhân loại, một khi linh lực khô cạn, cũng không khác gì người thường.
Mỗi lần Tiểu Hắc Tử tiến hành gập không gian đường dài, sẽ biến thành một zombie bình thường, nếu thật sự gặp phải loại hình như tiểu đội nhân loại, e rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng, một zombie chỉ có tinh hạch cấp 3 nhưng không có sức chiến đấu tương ứng, vậy đơn giản chính là bảo bối đưa tới cửa.
Tiểu Hắc Tử đã mở linh trí, Lâm Tịch không thể tùy tiện để nó nộp mạng uổng phí vì chuyện của mình.
Dù sao cũng đã chờ lâu như vậy, hay là chờ Tiểu Hắc Tử thăng lên cấp 4 trở lên rồi nói sau.
Bây giờ về mặt ngoại hình thì hai zombie đều có chỗ biến hóa, Tiểu Hắc Tử kỳ thật cũng không có đen như trước kia.
Muốn làm chuyện tốt thì phải có công cụ tốt, đã muốn chuẩn bị thăng cấp Tiểu Hắc Tử thành chuyển phát nhanh, tối thiểu phải cường hóa nó một chút đi.
Bắt đầu từ ngày hôm đó, Lâm Tịch dạy hai mươi Đoạn Cẩm cho Tiểu Hắc Tử.
Lúc mở mạch, con hàng này cũng đau đến mức gọi bậy "Grào grào, grừ grừ" một trận.
Kỳ thật không biết đau đớn giống zombie cấp thấp cũng rất tốt, chẳng qua chỗ không tốt chính là người thường có chút vũ lực đều có thể tuỳ tiện chơi chết ngươi.
Ba zombie đến từ Liên Thai Sơn được Lâm Tịch tận lực chiếu cố cũng thành công thăng lên cấp 2.
Theo cấp bậc tăng lên, loại cảm giác ban đầu giống như là bị nhét vào một đoạn đầu gỗ càng lúc càng mờ nhạt, những zombie đi theo cô cũng bắt đầu càng ngày càng nhân tính hóa.
Lâm Tịch luôn mơ hồ có một loại cảm giác, có phải đẳng cấp tăng lên tới trình độ nhất định, những zombie này lại có thể có được hoặc là khôi phục thần trí của chính mình không?
Có thể nói, hiện tại ngoại trừ những zombie nửa đường gặp phải theo tới, thủ hạ của Lâm Tịch đã gần một nghìn con zombie, hầu như tất cả đều thăng cấp.
Cô âm thầm nghĩ đến, đợi đến khi Ngạo Thiên lần nữa đến nhà máy điện Đông Nguyên, nhìn thấy một đội ngũ như vậy, đoán chừng cho dù là người tu hành sáu sao cũng sẽ cảm thấy nhức cả trứng đi.
Khiến cô sinh lòng nghi ngờ chính là, đã lâu như vậy thế mà Ngạo Thiên cũng không có một chút động tĩnh nào, điều này thực sự có chút không bình thường.
Thành thật mà nói, cô vẫn luôn chờ đợi một trận khổ chiến oanh liệt.
Ròng rã tám mươi người, sống không thấy người chết không thấy xác, đổi thành ai tối thiểu cũng nên phái một người đến xem đi.
Chắc là Ngạo Thiên đang nghẹn đại chiêu gì đó?
Dù sao cũng có khả năng một mình đối mặt với tám người chấp hành còn lại trong đoàn đội của Vân Mộng La, trong đó còn có một người tu hành sáu sao trà trộn vào, ngẫm lại đều có chút nhức cả trứng.
Trước mắt ưu thế duy nhất của cô chính là thân phận còn chưa có lộ ra ánh sáng, ai cũng sẽ không ngờ tới đường đường là người chấp hành thế mà đi nhầm đến trên người zombie.
Đột nhiên cảm thấy chính mình rất giống Trư Bát Giới đầu thai thất bại.
Càng nghĩ càng sợ Lâm Tịch thậm chí nghĩ sao chép hình thức nhiệm vụ tại tận thế trước đó, cũng dùng > khiến một ít thực vật biến dị làm vệ sĩ miễn phí ở chung quanh, nhưng cô hoàn toàn không thể dùng tinh thần lực, cả ba ký tự "Sinh," "Cấm," "Phong" cũng đều không có chút hiệu quả nào.
Sau khi tỉnh táo lại, Lâm Tịch ngẫm lại, không thể làm chuyện này cũng rất tốt, những người chấp hành kia từng người đều có kiến thức rộng rãi, nếu như cô làm quá trớn rất có thể sẽ bị người ta nhìn thấu thân phận.
Đến lúc đó có thể cô sẽ là người chấp hành đầu tiên trong đội được đưa về, như vậy quá mất mặt.
Lại qua hai ngày, Ngạo Thiên bên kia vẫn không có một chút động tĩnh, phái Tiểu Hắc Tử "Gấp" đi tới Liên Thai Sơn một lần, kết quả mang về một phong thư của Đặng Húc Luân.
Trên thư nói, người anh ta phái ẩn vào Ngạo Thiên truyền tin trở về, có hai cái tin tức.
Tin tức tốt là Ngạo Thiên giờ loay hoay sứt đầu mẻ trán, đồng bạn hợp tác của bọn họ là căn cứ Liên Minh Lĩnh Đông, cái căn cứ này có địa vị rất lớn, tựa như là căn cứ chính quy do quân đội tỉnh Lĩnh Đông liên hợp lại.
Quân đội Lĩnh Đông cung cấp vũ khí cho Ngạo Thiên, Ngạo Thiên thì trợ giúp quân liên minh Lĩnh Đông hoàn thành thăng cấp quy mô lớn, còn giống như có một ít điều khoản hợp tác khác, nhưng là thứ quá trọng yếu, trước mắt anh ta chưa thể tiếp xúc.
Đoạn thời gian trước, quân liên minh Lĩnh Đông và Tập Đoàn quân 99 đã gây chiến bởi vì một trung tâm điều khiển vệ tinh được bảo trì tương đối hoàn hảo.
Bây giờ toàn bộ thế giới đều loạn thành một nồi cháo, nhân loại làm kẻ thống trị tinh cầu bởi vì lần dị hóa này mà số lượng giảm mạnh đồng thời biến thành đồ ăn của rất nhiều zombie cùng với động thực vật.
Bởi vì các loại nhân tố, một số thành thị kịp thời thành lập nên chính phủ lâm thời, tất cả còn ở trong phạm vi khống chế, nhưng hầu hết các thành thị đã bị chia cắt thành các loại thế lực, quân đội cũng là như thế.
Quân liên minh Lĩnh Đông là căn cứ đã sớm nhìn ra thời cơ cộng thêm sự duy trì của Ngạo Thiên, liền vươn bàn tay đến địa bàn của Tập Đoàn quân 99, mưu toan nhúng chàm vệ tinh đồng bộ quỹ đạo tinh cầu trong khu vực quản lý bên này.
Phải biết, ai có thể nắm giữ tin tức nhanh nhất, người đó liền có thể liệu trước tiên cơ, không nói những thứ khác, nếu như trong tay Nhiễm Đông, Long Đào hoặc Lăng Thi Hàm bọn họ có một cái điện thoại hoặc là điện thoại vệ tinh, hiện tại đoán chừng Lâm Tịch đã chết trở về Diệu Huyền rồi.
Vốn dĩ Ngạo Thiên đã phái hai tiểu đội lợi hại nhất trong tổng bộ đi tiếp viện, không ngờ thế mà bị thiệt lớn.
Nghe nói lần này là Sóc Hoành Giang – người vốn dĩ trấn thủ mỏ than tự mình dẫn đội, nhất định phải nắm trung tâm khống chế kia ở trong tay.
Lâm Tịch nghe đến đó, trong lòng nhảy "Thịch" một cái, tiểu đội lợi hại nhất tất nhiên có người chấp hành, có thể để cho tiểu đội của người chấp hành ăn thiệt thòi, dùng chân nghĩ cũng biết, khẳng định là đồng đội của mình!