Hiên Vũ xuyên một thân thường phục nam tử quần áo, vuốt vuốt vạt áo, nhìn mình trong gương đồng vài cái mới hài lòng bước ra. Hiên Vũ hôm nay dự định đón nốt tiểu lão bà thanh lâu của nàng về. Ở cổ đại, tấm thân của nữ tử rất quan trọng, dù nàng là gái thanh lâu đi nữa, Hiên Vũ vẫn là lấy lần đầu của nàng. Hiên Vũ cũng đã trù tính 2 khả năng xảy ra. "Nếu nàng ngoan ngoãn theo thì ok không có việc gì. Nhưng nàng không theo thì trực tiếp đánh ngất đưa vào trong cung. Kiểu gì gạo cũng đã nấu thành cơm. Với sức nàng có bay lên trời cũng không ra được. Hahahaha...."
Với ý nghĩa của mình, Hiên Vũ vui vẻ ra khỏi cung, tìm đến thanh lâu lần trước. Trên đường một trận đông nghịt làm cho Hiên Vũ sửng sốt. " Đây là cái gì a? Kinh thành từ khi nào náo nhiệt như hội thế?" Bắt lấy một người trên đường hỏi mới biết hôm nay kinh thành thanh lâu đệ nhất mỹ nữ bán lần đầu. Hiên Vũ có chút miên man. Không hiểu sao nghe được lời này trong lòng lại có cảm giác không vui. Nên cũng cố chen chúc theo người ta đến đệ nhất thanh lâu của kinh thành- Hương lâu.
Quả thật là như tên. Chỗ nỳ chắc chắn là hương lâu không sai. Vừa đến cửa mùi phấn son đã nồng đậm. Hiên Vũ bị mấy cô nương kéo qua kéo lại quần áo có chút xộc xệch không chỉnh tề. Chỉnh lại vạt áo, nói chuyện với tú bà.
- Ta muốn một nhã gian.-----Hiên Vũ mặt lạnh diễn sâu, tỏ vẻ phú quý, bắt chước trong phim kiếm hiệp. Tú bà nhận được tiền vui mừng ra mặt, nhanh chóng chuẩn bị nhã gian, còn không quên tranh thủ ăn đậu hủ của nàng. Hiên Vũ rùng mình, tránh tránh tay tú bà, nhanh chóng lách lên nhã gian.
Hiên Vũ ngồi trong nhã gian cảm thấy chính mình cũng không nuốt xuôi trà được rồi. Hai vị cô nương đây ăn mặc mát mẻ, Hiên Vũ cảm thấy nàng thà cởi ra còn thấy kín đáo hơn. Hai người các nàng uốn éo trước mặt Hiên Vũ, lại đem cả cơ thể dán và người nàng cọ cọ. Một người ngồi trên đùi nàng, một người dán lên lưng nàng. Hiên Vũ trong lòng âm thầm mắng Tú Bà ra tay quá hào phóng. Đẩy mình vào tình huống khó xử không thôi ( t/g: Bạn Hiên Vũ của chúng ta chính là khả năng kiềm chế kém. Thông cảm đi :3)
Dưới lầu đột nhiên tiếng hô to như sấm, đủ các thể loại tạp nham từ hán tử thô thiển to xác đến thư sinh mặt trắng môi hồng phấn khích. Hiên Vũ lấy cây quạt, vén một bên rèm bước ra. Dưới lầu xuất hiện một vị tuyệt sắc mỹ nữ trên đài. Hiên Vũ nhìn nàng, nàng cũng đưa ánh mắt nhìn lên đây. Hai ánh mắt gặp nhau, vô cùng sửng sốt. Nàng bắn cho Hiên Vũ ánh mắt oán giận, chờ mong lại chút cao hứng. Hiên Vũ thì lại độp một cái nhận ra: "LÀ nàng", trong lòng âm thầm quyết định.
Tú bà ngoáy cái mông to đùng uốn uốn éo éo trên đài.
- Các vị đại nhân, hôm nay, chính là ngày đệ nhất thanh lâu kinh thành Liên Y Y của chúng tôi bán đêm đầu tiên. Vị nào sẽ là người có được nàng đây? Mọi người mau mau ra giá. Giá khởi điểm là một nghìn lượng.
- HA ha ha...hôm nay Liên Y Y cô nương chắc chắn là của bổn đại gia. 1100 lương. hahaha
- Dừng có mơ tưởng, 1200 lượng.
- Hừ, tưởng ta sợ các ngươi? 2000 lượng
Ồ....dưới đài lại một trận ồ to, khen công tử kia ra tay hào phóng.
..........3000.....5000............1 vạn lượng (10000)........Giá tiền liên tục tăng lên. Tú bà nhẩm tay đến tiền mà sung sướиɠ. Hiên Vũ từ đầu tới cuối vẫn chưa ra một cái giá nào cả. Liên Y Y có chút mất mát, sợ hãi lén nhìn nàng. " Trước kia ngươi nói, ta sẽ quay lại. Một câu đấy lại làm ta nhớ mong chờ đợi. Hồi hộp trông mong ngươi. Nhiều ngày trôi qua, ngươi vẫn không hề tới, ta nghĩ ngươi quên ta rồi. Bây giờ ngươi tới, ta bán đêm đầu, ngươi không ra giá. Như vậy là ý gì? Ngươi định đùa cợt ta?" Tâm Liên Y Y một mảng tê dại, nàng đâu để ý dưới kia các công tử ra giá trên trời để có nàng.
- 20 vạn lượng.Còn ai ra giá cao hơn không? ---------Tú Bà đon đả hỏi. Khán đài một mảng im lặng, không có ai ra giá hơn. Công tử vừa ra giá vênh váo đắc ý.
- 100 vạn lượng.---------Hiên Vũ nhàn nhạt nói, phe phẩy cây quạt, thủy chung nhìn Liên Y Y không dời mắt. Khán đài một trận muốn nổ tung. " 100 vạn? hắn điên rồi" .....Hiên Vũ không mấy để tâm, gập lại cây quạt, từng bước bước xuống đài.
- Có ai ra giá hơn ta không? -----------Im lặng. không có ai trả lời.
- Vậy nàng là của ta.---------Hiên Vũ đã bước tới bên cạnh Liên Y Y, nắm lấy tay nàng. Tú Bà nhanh chóng sắp xếp phòng. Dưới đài cũng im ắng dần, có tiếng chửi rửa tiếng hận thô lỗ nhở dần. Liên Y Y vẫn thẫn thờ để Hiên Vũ kéo đi. Nàng đang bận tâm chú ý từng đường nét trên khuôn mặt Hiên Vũ.
Hiên Vũ kéo nàng vào trong phòng, cười với tú bà một cái rồi nhanh chóng đóng cửa. Y Y đột nhiên ôm chầm lấy Hiên Vũ, nước mắt ấm ức mấy ngày nay tuôn hết ra. Hiên Vũ bị nàng ôm có chút bất ngờ, lại thấy nàng ấm ức khóc, yêu thương ôm lấy nàng.
- Ngươi.....là....đồ xấu xa.....hức hức... Còn đến đây làm gì....hức hức..mauuu...cút đi...
Hiên Vũ ngọt ngào cười: - Còn có ai cứ ôm ta không cho ta đi đâu?
- Hức...ngươi...
- Sao? Hôm nọ là ai đã câu dẫn ta điên đảo? Sao giờ lại khóc thành một bộ dạng con nít này rồi? Y Y? ---------Hiên Vũ nắm lâý vai nàng, đẩy nhẹ nàng ra, yêu thương nhìn và mắt nàng. Y Y vẫn sụt sùi khóc. Hiên Vũ đưa tay, nhẹ lau những giọt nước mắt của nàng, ôn nhu nói.
- Y Y...từ ngày hôm đó, không hiểu sao ta luôn tưởng nàng. Nàng có tưởng ta sao?
- Ta...hức...cũng tưởng ngươi.---------Lời nói như con muỗi kêu bay vào tai Hiên Vũ. Nàng lại tiếp tục dẫn dắt.
- Ta là nữ đế. Nàng có nguyện theo ta không?
- Ngươi....hức....đi đâu, Y Y sẽ theo đấy.---------Tiếng nói của nàng lại càng nhỏ, mặt đỏ lên thật đáng yêu. Hiên Vũ cúi đầu, hôn lên má nàng. Y Y lại bỉu môi.
- Không phải ở đấy.---------Hiên Vũ ngây người. Y Y rướn người, dán môi mình lên môi Hiên Vũ.
Hai cánh môi chạm vào nhau, Hiên Vũ đưa lưỡi vào, quấn lấy chiếc lưỡi thơm tho của nàng. Không biết bao lâu, cả hai mới tách ra, kéo theo một sợi chỉ bạc, thở hổn hển. Mặt Liên Y Y vì khó hô hấp mà hồng lên rực rỡ. Hiên Vũ ánh mắt nhìn nàng có chút mê li. Cúi người, bế nàng đến bên gường, trườn lên người nàng. Hai cái lưỡi lại tiếp tục quấn lấy nhau. Hiên Vũ đưa tay xờ xoạng khắp nơi. Cởi đai lưng của nàng, hai cánh áo trượt xuống, lộ ra làn da trắng mịn màng, cái yến đỏ thêu chút hoa lan càng thêm rực rỡ. Xương qoai xanh lộ ra khiêu gợi. Hiên vũ cúi đầu, hít lấy hương thơm ngào ngạt trên người nàng. Lại đặt môi xuống hôn lên xương quai xanh của nàng, khẽ miết một chút, lưu lại một vệt ô mai nhàn nhạt. Hiên Vũ lại rải thật nhiều vết ô mai trên người nàng như muốn đánh dấu chủ quyền của mình. Bận rải ô mai cũng không quên dùng hai bàn tay của mình ngịch ngợm đôi gò đào của nàng. Liên Y Y kí©ɧ ŧìиɧ từng đợt kéo tới, run rẩy liên hồi. Miệng khẽ ngâm ra những tiếng yêu kiều
- Ưm~..ư~....ư~.....ưm ~~~~~
Hiên Vũ kéo tiết khố của Y Y, kéo chân nàng đặt lên vai mình, thích thú nhìn nơi tươi tốt của nàng. Liên Y Y xấu hổ theo bản năng co chân. Hiên Vũ cười xấu xa thổi khí vào nơi ấy. Thân thể Y Y run rẩy lại càng mãnh liệt. Những nụ hoa run run bung cánh, mật ra ngày càng nhiều. Hiên Vũ lại nghịch ngợm hạt đậu của nàng, làm cho nàng thống khổ ngâm. Lại làm mặt vô tội cười.
- Y Y, nàng ra thật nhiều đâu.
- W~~~ ưm ~~~ ưm~~ ư.
- Muốn sao?--------nàng gắng gượng gật đầu.
- Vậy gọi Phu quân đi. ( t/g: Hiên Vũ nhà ta vốn là tên thích đùa dai trên gường -_- tội lỗi...tội lỗi...)
- Phuuu...uu...quaannnn.
- Ây...thực ngoan đâu..
Hiên Vũ mạnh bạo đẩy đầu lưỡi vào, nàng kɧoáı ©ảʍ mà tiếng ngâm theo tốc độ đầu lưỡi của Hiên Vũ càng lớn. Cuối cùng kɧoáı ©ảʍ tột độ mà mệt mỏi nằm xụi lơ xuống gường hừ nhẹ. Hiên Vũ thỏa mãn cười, thấm mồ hôi trên tóc nàng, đẩy những lọn tóc rối sang hai bên, hôn nhẹ lấy trán nàng. Cả hai nặng nề ôm nhau ngủ.
Ai biết đâu bên trong bao nhiêu mỹ miều kí©ɧ ŧìиɧ thì bên ngoài lại càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Nhiệt độ tựa hồ không kém trong phòng. Cảm đám người Lí Thái theo lệnh của Hiên Vũ mà đợt lệnh ở ngoài, mặt đỏ tai hồng, cả người cũng không nhịn được run rẩy. Âm thầm mắng Nữ đế có tâm. Cho một đám nô tài ngoạn mỹ.
---------------------------------------------------------------
T/g: Viết xong chương này tí đứt hơn. Lần nào có h cũng khổ sở cắn răng kiềm chế viết ra, không cả dám đọc lại. Dù gì cũng đã viết xong rồi. Hura (tung bông, quyệt mồ hôi) . Chương này dài nhất từ trước đến giờ luôn. Viết thật vất vả.
Hãy vote và cmt ủng hộ ta.
Cảm ơn đã đọc mấy lời lảm nhảm khi không bình thường của ta :V