Lúc Tĩnh Vân sư thái vào phủ, Thẩm Thanh Hi đang ra khỏi Chỉ Thủy Cư.
Ngọc Trúc đứng ngoài viện chờ, nghe vậy lập tức đi lên nói: “Tiểu thư, Tĩnh Vân sư thái vào phủ rồi.”
Vẻ mặt của Thẩm Thanh Hi vẫn không hề có biến hóa, lông mày chỉ hơi nhíu lại: “Đến Hà Hương Viên rồi à?”
Ngọc Trúc gật đầu: “Đúng vậy, nhiều năm về trước Tĩnh Vân sư thái này đã bắt đầu đến tướng phủ làm phép, hơn nữa còn từng nói chuyện Phật Lý với lão phu nhân, lúc đó lão phu nhân cũng cực kỳ kính trọng vị sư thái này. Tiểu thư, lần này phu nhân mời cả Tĩnh Vân sư thái tới thì chắc chắn chuyện này không hề đơn giản.”
Chấn Dương Tử lần trước được mời tới cùng lắm cũng chỉ là một tên vô danh tiểu tốt dùng để làm ô uế thanh danh của nàng mà thôi, hôm nay bà ta mời cả Tĩnh Vân sư thái tới, ngay cả lão phu nhân cũng đều tin tưởng vị sư thái này… Rốt cuộc Hồ thị muốn làm gì?
“Bên An di nương có gửi tin tới không?”
Ngọc Trúc lắc đầu: “Mấy ngày nay An di nương đều bị phu nhân giữ lại Hà Hương Viên, không có cơ hội đưa tin cho chúng ta, huống hồ…”
Ngọc Trúc hạ giọng nói: “Huống hồ An di nương cũng không nhất định sẽ tin tưởng tiểu thư.”
Không tin thì sẽ không giúp nàng, Thẩm Thanh Hi biết ý của Ngọc Trúc nhưng chỉ cười không nói.
Người chưa từng làm mẫu thân sẽ vĩnh viễn không hiểu được cảm giác bị đoạt con, chẳng lẽ An di nương còn ngây thơ cho là ngày nào đó Hồ thị sẽ trả lại Thẩm Gia Hoằng cho bà ấy à?
Khi bà ấy biết bà ấy không có hi vọng, không có đường lui thì bà ấy tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào.
Thẩm Thanh Hi đi tiếp hai bước, vừa mới nhấc mắt đã thấy mấy tên nam bộc đi về phía vườn hoa. Nhưng người dẫn đầu mấy tên nam bộc kia lại là một nha hoàn tên Bảo Vân bên cạnh Hồ thị, Thẩm Thanh Hi lập tức nhíu mày.
Ngọc Trúc cũng nhìn thấy, tiện nói: “Tiểu thư, mấy người kia là thợ thủ công trong phủ, làm nghề mộc.”
“Hà Hương Viên có chỗ nào cần tu sửa à?”
Ngọc Trúc lắc đầu: “Cái này thì nô tỳ không biết. Tiểu thư có cần đi hỏi một chút không?”
Thẩm Thanh Hi gật đầu: “Mấy ngày này, bất luận Hà Hương Viên có dị động gì đều không được bỏ qua.”
Cùng lúc đó, Bảo Yến cung kính mời Tĩnh Vân sư thái vào Hà Hương Viên. Trong chính đường của Hà Hương Viên, Thẩm Hoài, Hồ thị và cả An di nương đều ở đây. Nhìn thấy Tĩnh Vân sư thái đi vào, Thẩm Hoài đứng dậy tiếp đón.
Nói chuyện một hồi, Tĩnh Vân sư thái biết Thẩm Hoài sở cầu nên tiện nói: “Đại phu chẩn bệnh thật sự là kẻ đáng tin à?”
“Đáng tin, đáng tin. Một người là vị đại phu thường xuyên chẩn bệnh cho phu nhân ta, một người là đại phu chẩn bệnh cho mẫu thân ta, tuyệt đối sẽ không xảy ra sai sót gì…”
Tĩnh Vân sư thái nghe xong lập tức cảm thấy khác thường: “Mấy ngày nay trong phủ từng có tang lễ hay chuyện kỳ lạ gì khác không?”
Hồ thị và Thẩm Hoài nhìn nhau, hai người đều lắc đầu. Hồ thị nói: “Nói cũng rất lạ, mấy ngày trước tính tình của Hoằng Ca Nhi chúng ta thay đổi, cực kỳ thích chơi đùa, cực kỳ thân với vị đại tỷ vừa quy phủ của hắn. Nhưng mà mới chưa được mấy ngày đã ngã bệnh, vốn cho là chỉ bị cảm nắng nhưng không ngờ vừa bệnh đã không dậy nổi.”
Tĩnh Vân sư thái nhíu mày: “Đại tiểu thư quý phủ vừa trở về? Gần đây còn rất thân với Nhị thiếu gia?”
Hồ thị vội gật đầu, gương mặt của An di nương đứng bên cạnh lập tức hiện lên vẻ khẩn trương.
Tĩnh Vân sư thái suy nghĩ một lúc: “Có thể cho ta niên căn bát tự của Đại tiểu thư và Nhị thiếu gia trong phủ không?”
Thẩm Hoài cũng khó hiểu: “Tại sao sư thái lại cần cái này?”
Tĩnh Vân sư thái trầm tư một chốc: “Người với người đều có mệnh số, cũng đều có duyên kiếp, là duyên phận hay kiếp số đều chỉ hơn thua một chút mà thôi. Nếu Nhị thiếu gia bị bệnh không dậy nổi vì sau khi thân với Đại tiểu thư thì bần ni cho là lý do Nhị thiếu gia bị bệnh nằm ở đây, vì vậy muốn lấy bát tự của hai người ra tính thử một lần.”