Sắc mặt Hồ thị trắng bệch, trái tim khẩn trương, hô hấp nhất thời cứng lại.
Đúng vậy, trước có Kim ma ma, sau có Trương ma ma và Xuân Mai, chính Hồ thị cũng cảm thấy lần này bà ta không thể nào nói lại được. Nhìn bộ dạng khí phách của Thẩm Thanh Hi, trong lòng Hồ thị hận đến mức chỉ muốn nhào tới xé nát vẻ mặt trào phúng đó của Thẩm Thanh Hi.
Không phải nàng là một con ma bệnh sao? Không phải nàng ngây thơ, mềm yếu dễ bắt nạt sao?
Vì sao? Vì sao lần này bà ta dốc lòng mưu tính lại bị nàng tính toán từng chút một?
Xuân Mai ngu xuẩn kia đã bị nàng lừa rồi, thế mà bà ta còn tin Xuân Mai nữa chứ!
Nàng đã nhìn thấy rõ tính toán của mình từ sớm, tất cả cục diện hôm nay hoàn toàn do một tay tiện nhân này bố trí! Hay cho một đứa nhạy bén nhanh mồm nhanh miệng, hay cho khí thế mạnh mẽ của nàng!
Lúc trước mình đã bị dáng vẻ giả vờ của tiện nhân này lừa rồi!
Nhìn thấy ánh mắt ngoan độc như muốn ăn tươi nuốt sống của Hồ thị, Thẩm Thanh Hi cười vui vẻ. Đến giờ phút này, cuối cùng xuẩn phụ Hồ thị cũng đã nhận ra được, nhưng tiếc là quá muộn rồi.
Trước có Kim ma ma tế Tĩnh Nương của kiếp trước, bây giờ có Xuân Mai và Trương ma ma tế cung nhân của Vị Ương Cung kiếp trước, mà Hồ thị cũng chỉ là tôm tép nhãi nhép bị nàng đùa bỡn trong lòng bàn tay mà thôi. Nàng thích xem bộ dạng Hồ thị tức hổn hển nhưng lại không thể nào phản bác được!
“Hồ thị, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Hồ thị á khẩu không trả lời được, lão phu nhân chợt hỏi lại một câu, câu hỏi này của bà đè nén tức giận khiến cho tay Hồ thị run lên.
Hồ thị vội cụp mắt nói: “Mẫu thân, chuyện lần trước là Kim ma ma thấy hơi tiền nổi máu tham nên mới sinh ra lòng dạ độc ác, chuyện lần này thật sự là do Trương ma ma tự chủ trương. Người cũng biết vì sao năm đó hi nhi phải rời khỏi tướng phủ, có lẽ là Trương ma ma mời đạo sĩ tới trừ tà khí mà thôi. Mẫu thân, ta thật sự không biết, lúc Xuân Mai ở trong viện của ta có quan hệ rất tốt với Trương ma ma, hai người hoàn toàn giống như mẫu nữ nên lần này Xuân Mai mới có thể giúp Trương ma ma…”
Trong lòng Hồ thị rất bối rối, bà ta thật sự không tìm ra được những lý do khác. Thẩm Thanh Nhu thấy vậy thì bước lên trước nói: “Tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân tuyệt đối không có dính líu gì với chuyện này. Sau khi đại tỷ trở về, trong phủ hết loạn lần này đến loạn lần khác, hơn nữa mẫu thân còn ngủ không ngon, tổ mẫu cũng ngủ không ngon nên Trương ma ma mới…”
Lão phu nhân bỗng nhìn về phía Thẩm Thanh Nhu, vẻ mặt lãnh khốc kia thật sự khiến Thẩm Thanh Nhu phải nuốt lời tiếp theo vào. Lão phu nhân cười lạnh: “Ta chỉ biết là chuyện hôm nay là muốn lấy mạng của Hi nha đầu, là muốn khiến tướng phủ không được bình yên. Tướng gia, con nghĩ chuyện này nên xử lý thế nào?”
Thẩm Hoài đứng dậy, sắc mặt ngưng trọng, Thẩm Thanh Nhu vội khẩn cầu nhìn Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài thấy nữ nhi như thế thì như đã quyết định được, vì vậy nói: “Mẫu thân, phu nhân thật sự có tội không quản tốt hạ nhân, Trương ma ma lòng dạ độc ác, chờ một lát xử trí là được. Còn phu nhân thì cứ phạt giam nàng ấy trong Phật đường một tháng, chép Kinh Phật cho người, được không?”
Hay cho câu quản hạ nhân không tốt!
Thẩm Thanh Hi cụp mắt che giấu nụ cười lạnh lùng. Chuyện mưu hại mạng người đến chỗ Thẩm Hoài thì lập tức biến thành quản hạ nhân không tốt, bất công cỡ này, không biết tương lai ông ta có hối hận không đây. Dù sao thì ông ta cũng rất khinh thường tính mạng của một nữ nhi như nàng mà.
Lão phu nhân cũng cười một tiếng: “Tướng gia thật là công chính, nếu tướng gia nhất định phải như thế thì một lão cốt đầu như ta còn có thể làm gì nữa đâu? Chỉ là chép Kinh Phật gì đó thì chép vì Hi nha đầu đi, mỗi một chữ phải làm cho Hi nha đầu hài lòng mới được.”
Nói xong, lão phu nhân bỗng đứng dậy: “Hi nha đầu, đưa tổ mẫu về Chỉ Thủy Cư.”
Thẩm Thanh Hi đi lên một bước đỡ lấy lão phu nhân rồi xoay người đi ra ngoài. Hồ thị đứng tại chỗ, mặc dù trong lòng hận lão phu nhân nhưng cũng vô cùng biết ơn thẩm ngoài. Chờ lão phu nhân và Thẩm Thanh Hi rời đi, Hồ thị vội nhìn Thẩm Hoài bằng ánh mắt nhu tình như nước, nhưng mà vừa nhìn qua đã đối mặt với con ngươi lạnh lẽo tràn đầy tức giận của Thẩm Hoài.