Hứa ma ma bưng ba chén trà đi tới trước mặt Hồ thị, Hồ thị nhìn chung trà lượn lờ hơi nóng kia mà ngón tay khẽ run lên rồi cầm một chén. Hứa ma ma lại đi đến trước mặt Thẩm Thanh Nhu và Thẩm Thanh Dung, hai người kia thấy Hồ thị cũng đã cầm nên cũng cầm chén trà lên tay.
Thẩm Thanh Hi ngồi cạnh lão phu nhân, bình tĩnh nhìn ba người.
Lần trước Thẩm Thanh Dung làm đầy tớ, lần này lại vẫn không biết hối cãi, để nàng ta bưng trà xin lỗi là nhẹ quá rồi. Mà việc Thẩm Thanh Nhu và Hồ thị hận nhất chính là khuất phục dưới chân người dưới cơ bọn họ, bọn họ tự cho mình cao cao tại thượng, bây giờ phải kính trà nhận lỗi với mình, e là còn khó chịu hơn cả gϊếŧ bọn họ.
Trong lòng thẩm Thanh Hi cười khoái chí.
Trả thù là thế nào? Trả thù không phải là gϊếŧ ả ta mà là cướp đi những thứ mà ả ta coi trọng, giẫm tôn nghiêm của ả ta dưới chân rồi hung hăng chà đạp, sau đó khiến ả ta sống không bằng heo bằng chó!
Thẩm Thanh Hi nhìn Thẩm Thanh Dung và Thẩm Thanh Nhu nặng nề đi tới, khóe môi nàng khẽ nhếch lên lộ ra ý cười đoan trang xinh đẹp, nàng hơi giương cằm lên, trong mắt mang theo sự bễ nghễ.
Thẩm Thanh Dung là người tới đầu tiên, nàng ta đưa trà tới trước mặt Thẩm Thanh Hi, lời nói bất đắc dĩ: “Đại, đại tỷ, hôm nay tam muội hiểu lầm tỷ, xin đại tỷ đừng trách tội ta.”
Thẩm Thanh Hi nhìn nàng ta hai giây rồi mới cười một tiếng nhận lấy chén trà: “Tính tình tam muội hơi kích động, cũng dễ tin người ngoài xúi giục. Muội phải biết trong phủ có rất nhiều người tâm tư bất chính, vì vậy sau này tam muội phải nhìn cho rõ ràng nhé.”
Thẩm Thanh Dung hoàn toàn không có kiên nhẫn nghe Thẩm Thanh Hi dạy dỗ nhưng Thẩm Thanh Hi lại nhấp một ngụm trà rồi nói: “Tam muội không thấy điều bất thường thì chỉ cần nhìn nhân quả tốt xấu là được, như vậy thì ai tốt với muội hay không tốt với muội, chỉ cần liếc mắt là thấy ngay."
Thẩm Thanh Dung sững sờ, Thẩm Thanh Nhu vừa đi tới, Thẩm Thanh Dung vội vàng lui về sau hai bước.
“Vốn cho là đại tỷ ở lạc châu nhiều năm yếu đuối không biết chuyện đời, không ngờ tối nay đại tỷ lại nhạy bén thông minh như thế, thật sự làm cho nhị muội bội phục. Đại tỷ, hôm nay đã trách oan tỷ rồi, xin đại tỷ thứ lỗi.”
Thẩm Thanh Nhu đưa chén trà ra, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Thẩm Thanh Hi.
Thẩm Thanh Hi nhận lấy chén trà, chớp mắt nói: “Nhị muội không cần để trong lòng, đương nhiên ta sẽ không trách tội muội muội tốt của ta.”
Trách tội làm gì? Ta còn muốn cho ngươi nếm thử tư vị muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong kia kìa!
Thẩm Thanh Hi dùng nắp trà gạt vụn khói lơ lửng rồi đậy nắp trà lại, hoàn toàn không uống trà của Thẩm Thanh Nhu. Hồ thị đứng cách đó không xa nở nụ cười lạnh, trên mặt tràn đầy ý cười cất bước đến bên này.
“Hi nhi không hổ là đại tỷ, chuyện hôm nay thật sự đã làm Hi nhi oan uổng rồi. Chuyện này cũng vì mẫu thân mà ra, mẫu thân cũng phải nhận sai với con, Hi nhi rộng lượng như thế chắc là sẽ không để chuyện này trong lòng đâu nhỉ?”
Thẩm Thanh Hi nhìn Hồ thị đưa trà tới nhưng không nhận: “Phu nhân cũng không phải là mẫu thân của Thanh Hi, mặc dù bây giờ phu nhân là kế thất của tướng phủ nhưng lúc trước phu nhân chỉ là thϊếp thất của phụ thân, mẫu thân của ta chỉ có một.”
Lời này giống như một thanh đao đâm vào trong tim Hồ thị, sắc mặt Hồ thị lập tức thay đổi.
Nhưng Thẩm Thanh Hi lại nói tiếp: “Chuyện hôm nay thật sự là vì phu nhân mà ra nhưng cũng không chỉ có vậy đâu. Ba người muốn hại ta lần lượt là Xuân Mai, thị tỳ lúc trước của phu nhân, Trương ma ma là ma ma đắc lực nhất bên cạnh phu nhân, đạo trưởng Chấn Dương Tử là do thân tín Trương ma ma của phu nhân trả giá lớn để mời tới giúp đỡ. Phu nhân, chuyện này đối với nhị muội và tam muội chỉ là miệng lưỡi thị phi nhưng còn phu nhân thì sao? Trước có Kim ma ma muốn hạ độc lấy mạng ta, sau đó Trương ma ma và Xuân Mai âm hiểm hãm hại, vì sao người bên cạnh phu nhân luôn không muốn buông tha cho ta chứ?”