Tôi chở Ngọc đi ăn trưa, nhưng rồi cô ấy cũng chẳng ăn được gì, chỉ cúi gầm mặt, nước mắt cứ lã chã rơi. Tôi cũng nuốt chẳng trôi, không biết làm sao ngoài lặng nhìn Ngọc mà tim cứ đau nhói. Điện thoại Ngọc reo liên tục nhưng cô ấy không bắt máy, rồi tắt hẳn điện thoại đi. Cả hai không nói gì một lúc lâu, rồi bỗng Ngọc lên tiếng:
- Em muốn uống chút gì đó.
- Cũng được, mình đi uống vài chai nhé.
Tôi chở em ra quán quen, cả hai cứ thế uống mà không nói được gì, một lúc sau, khi đã được 2, 3 chai, tôi mới hỏi:
- Bây giờ em tính như thế nào?
- Em không biết... - nước mắt cô ấy lại rơi.
- Em nên thẳng thắn trao đổi với ba mẹ em đi. - Tôi khoác vai, vuốt nhẹ lên lưng gắng làm cho cô ấy cảm thấy dễ chịu hơn.
- Em cảm thấy đau lắm, cứ như bị chính người thân của mình bán đứng, phản bội.
Tôi kéo Ngọc vào lòng, cô ấy gục lên vai tôi, khóc nức nở nhưng không thành tiếng. Tôi lặng người, chỉ thấy mình hoàn toàn bất lực. Giờ đây, thứ duy nhất tôi có thể cho cô ấy là sự an ủi và một lời hứa sẽ chăm sóc cho cô ấy hết lòng.
Cứ thế, cả hai uống thêm một lúc thì say hẳn, tôi đưa Ngọc về nhà, dỗ cho cô ấy ngủ.
Đến xẩm tối thì Ngọc thức dậy, cô ấy kêu tôi về vì muốn ở một mình suy nghĩ, tôi đành mua cho cô ấy chút đồ ăn tối rồi về. Lúc này thì tôi chợt nhớ rằng mình đang cần gặp Linh, tôi gọi cho cô ấy:
- Alo, anh gọi em?
- Em có nhà không, anh qua gặp em một chút nhé.
- Dạ thôi, em không có nhà đâu, em đang ở nhà Nhi, anh đừng qua, nói chuyện với Nhi xong em sẽ gọi anh. - Linh cúp máy.
Tôi thật sự thấy không hiểu, Nhi thực sự vẫn cứ vương vấn tôi hay đang có chuyện gì mà tôi không được biết. Nhưng rồi tôi vẫn không phải là kẻ có thể lo nhiều thứ một lúc, khi mà bây giờ trong đầu tôi xoay quanh chỉ là hình ảnh của Ngọc. Tôi gọi ngay cho cô ấy, có tiếng bắt máy, nhưng lại không có tiếng trả lời.
- Sao em không nói gì? Có chuyện gì sao em? - Tôi hỏi đầy lo lắng.
- Em... không sao... - giọng cô ấy đầy nước mắt.
- Anh qua với em nhé.
- Không, anh đừng qua... Em muốn ở một mình.
- Nhưng anh lo cho em lắm.
- Em không sao đâu, chỉ là buồn thôi. - cô ấy như đã bình tĩnh hơn - Chỉ là em muốn một mình suy nghĩ, em cũng muốn gặp anh lắm, nhưng mai anh nhé.
- Vậy có gì em cứ gọi cho anh nhé.
- Dạ, anh ngủ đi nha, đừng có suy nghĩ nhiều mà thức cả đêm đó.
- Anh biết rồi, em cũng ráng ngủ sớm, giữ sức khỏe đi nhé.
- Dạ.
Rồi cả hai cúp máy. Tôi cứ suy tư mãi không ngủ được, đến nửa đêm vẫn thao thức suốt. Bỗng điện thoại reo, Linh gọi cho tôi. Tôi nhìn đồng hồ, đã gần 2h sáng.
- Alo, có chuyện gì vậy em? - tôi bất an.
- Anh ơi, anh ra quán... với em đi, em với Nhi ngồi đây uống, Nhi nó say quá gục mất rồi. Mà giờ có mấy người cứ nhìn tụi em hoài, em sợ lắm không dám đưa Nhi về.
- Đợi chút, anh ra liền.
Tôi vội vàng mặc đồ chạy ra, mất gần 15p thì tới quán, 2 cô bé này sao lại ra tận quán này mà uống cơ chứ. Tới quán, nhìn quanh thì thấy Linh và Nhi đang ngồi 1 bàn, tôi liền tiến lại.
- Sao vậy em? - tôi nói với Linh và nhìn Nhi đang nằm ngủ gục lên trên bàn.
- Anh tới rồi, may quá, anh giúp em đưa Nhi về với.
- Em nói ai nhìn em ấy? - vừa nói, tôi vừa nhìn quanh, quán đã khuya mà vẫn còn 6, 7 bàn nhậu.
- Bên kia ạ, nhưng em sợ vậy thôi, chứ người ta chưa làm gì cả. Về thôi anh.
Linh và Nhi đi chung xe, giờ say thế này, nên tôi chở Nhi, Linh thì cũng khá tỉnh chứ không say lắm. Cả hai về nhà Linh ngủ, trên đường đi tôi lại nghĩ về chuyện diễn ra ở chuyến du lịch công ty. Bỗng cảm giác tội lỗi dâng trào, hai cô bé vào trong rồi nhưng tôi lại không về được, cứ ngồi ngoài cổng mà suy nghĩ vẫn vơ đến gần 5h sáng. Lúc này tôi chợt nhận được 1 tin nhắn của Ngọc.
- Em đang ở bến xe để đi về quê rồi, khi nào lên lại em sẽ liên lạc với anh nha, anh đừng lo.
Tôi hoảng hồn, gọi ngay cho cô ấy nhưng cô ấy không bắt máy, đến lần gọi thứ ba thì đã thuê bao không liên lạc được.