Chương 6
Thực sự lúc đó cảm giác trong em như đơ lại, hai bên tai như lùng bùng tiếng trống, không còn kịp nhận ra e nó đang nói gì, chỉ văng vẳng tiếng khóc thút thít, tiếng nấc nghẹn như xoáy vào tận đáy lòng, như cứa qua từng thớ thịt, đau nhói, vỡ tan tới từng mạch máu…”Em lại khóc, em lại buồn, em đau, anh cũng đau, anh đã ngộ nhận cái tình cảm anh dành cho em là say nắng, nhưng giờ, có lẽ anh nhận ra là anh yêu em mất rồi. Em rớt nước mắt, tim anh nhói, và cái dòng huyết chảy trong tim anh như co thắt lại khi nước mắt em rơi lại vì một người khác. Hắn không mang lại hạnh phúc cho em, hắn làm em rơi lệ, và khi đó, em lại tìm đến anh, trớ trêu thật…”Chắc các thím bảo em điên, nhưng thực sự lúc đó em đau lắm, các thím biết không, các cụ đã truyền lại cho hậu thế 1 câu nói vô cùng thâm thúy “Đau Hơn Hoạn”, em chưa biết hoạn nó như thế nào nhưng chắc chắn là đau, mất đi của quý của mình thì ai mà không đau, và cảm giác của em giờ đúng là “đau hơn hoạn”. Tai em ù đi, rồi tiếng gọi của e nó kéo em về thực tại “Anh..Anh có nghe em nói gì không?”, giật mình
“E: Ừ, a đây, e đừng khóc nữa, e đang ở đâu để a tới?”
“EN: E đang ở nhà..”
“E: E bình tĩnh đi nhé, a qua với e ngay đây.”
“EN: Vâng, e cám ơn a.”
Cúp máy rồi rón rén từ từ đi xuống nhà. Em băn khoăn quá, không biết e nó có chuyện gì mà e nó bảo là “sợ lắm”, cảm giác tò mò và lo sợ lan khắp người, em thấy hơi lo. Đi qua bếp với vội con dao bấm rồi nhét tạm trong người phòng thân .Chết rồi, quên không hỏi e nó xem nhà có chuột không, hay e nó sợ chuột nên mới khóc, có chuột mà gọi em đến thì khác đéo gì bảo em vào khóc cùng , thôi, đâm lao thì phải theo lao, không thể để mất mặt được, mà khoan, “bệnh sĩ chết trước bệnh tim” đấy, hay gọi lại bảo anh không sang được, nhưng mà trót hứa rồi, thôi, đm, dù chết cũng được chết bên người mình yêu .
Nhẹ nhàng mở cửa dắt xe đi, may mà lúc nãy về em cắm luôn khóa ở xe, khóa lại cổng đàng hoàng rồi dắt xe ra đầu ngõ mới dám nổ máy. 1h sáng rồi mà đường vẫn còn người đi lại, có lẽ đây là những con người vất vả, cần mẫn “ăn sương đêm” để nuôi sống gia đình, mỗi người mỗi cảnh, cái đất Hà Nội xô bồ này thì lại càng nhiều thành phần và nhiều loại người hơn nữa, nhưng đâu đó những con người khốn khổ kia, trên đường vẫn còn những cậu trai ngáo đá phóng bạt mạng, theo sau là một vài cô bé ngất ngưởng vì phê Estacy, mặc những bộ quần áo ngắn cũn cỡn, chắc rồi lại vào công tác trong “Bộ Xây Dựng” ở Đồ Sơn thôi, haizz, thật đáng buồn…
Đi đường lạnh vcl, nãy vội quá nên em quên mặc thêm áo, mỗi cái áo cộc tay vz quần ngố, đi từ từ cho đỡ lạnh thì lại lo cho e nó nên em lấy hết sức bình sinh phóng nhanh nhất có thể, dọc qua đường Láng có mấy anh cơ động đang đứng, may mà không đuổi theo. Chẳng mấy đã tới ngõ nhà e nó, tài thật, cái ngõ đó buổi tối thì không có gì, tối om, đêm đến lại thắp đèn sáng trưng, thôi, kệ, gọi cho e nó cái coi. Lại vẫn bài “Tìm” “Just wanna say : I’m sorry, Baby girl. I make you hurt,. Nơi mình dựng xây chẳng còn gì, lâu đài đó đổ nát, my girl”
EN: Dạ..
E: A đang đứng ở đầu ngõ rồi em.
EN: Vâng, a đi vào rồi rẽ ngõ đầu tiên, số nhà xyz
E: ừ, ok.
Đi thêm sâu vào trong ngõ nhà e nó, rẽ vào tới nhà đã thấy e nó đứng đợi, không thể nhìn rõ mặt e nó, trời tối quá, e nó ra hiệu cho em dắt xe vào rồi đóng cửa và đi lên tầng trên, trông e nó mệt mỏi lắm. Em liền đi theo lên.
Để em tranh thủ tả qua nhà e nó như này, cũng là 1 cái nhà 3 tầng, tầng 1 là khá rộng rãi, gồm 1 gian to để xe và 1 bộ bàn ghế ăn, bên trong là bếp với nhà tắm và nhà vệ sinh, trên tầng 2 có 1 cái giường, bàn để tivi với máy tính ở đó, tầng 3 em chưa lên nên em cũng chịu.
Em vừa đặt chân lên đã thấy e nó ngồi xụp dưới góc giường, bên cạnh là hộp khăn giấy và vỏ chai bia, giường e nó đẹp lắm các thím ạ, chăn đệm ga giường là màu xanh dương có hình Minions, nhìn thôi đã muốn ngủ rồi. Hình như e nó đang xem tivi, trên tivi đang là kênh “Discovery” đang chiếu cảnh con sư tử tử đực vờn con cái đòi Xếp Hình , e với cái điều khiển cho nhỏ tiếng lại rồi tắt đi, có lẽ e nó cố vặn to tiếng tivi để át đi tiếng khóc. Đi qua phía e nó, e nó ngồi xụp xuống góc nhà, đầu cúi xuống ôm lấy cái đầu gối, không biết còn khóc nữa không, tính rủ e nó lên giường nằm chơi cho đỡ vui nhưng thấy e nó như vậy nên không dám đùa. Em từ từ ngồi xuống bên, nói là ngồi nhưng thực ra quỳ 2 cái đầu gối xuống sàn bên cạnh e nó, muốn ôm lấy e nó lắm nhưng không dám, chỉ dám lay lay tay e nó “Em sao thế? Đừng khóc nữa, có a ở đây rồi mà”. Bất ngờ, e nó vùng ra rồi ôm chặt lấy em khóc nức nở, khóc òa lên như 1 đứa trẻ, em cứng đơ người, không biết làm gì nữa, muốn ôm lấy e nó lắm nhưng chỉ dám chống 1 tay xuống sàn, tay kia vuốt nhẹ lưng e nó, bỏ mọe, tí thì xoa nhầm xuống mông . Đúng là trong cái lúc mà căng thẳng nhất thì lại là cái trò đời nổ ra mạnh mẽ nhất, cái thói bẩn bựa vẫn không thể rời xa em trong cái hoàn cảnh này, nảy ra cái ý nghĩ ngu xuẩn, giờ túm lấy cái dây áσ ɭóŧ e nó rồi kéo phát như kiểu bắn chun thì cũng vui đây .
Cũng chỉ là nghĩ thôi, mà e nó khóc dai thật, nước đéo đâu ra mà lắm nước thế không biết, chợt nghĩ giờ gặp thằng tối nay quát e nó ở quán chắc em xiên nó mất, dám làm e nó khóc, mà thằng đó có cái mọe gì mà e nó lại khóc vì nó nhỉ, cũng chỉ đẹp trai và giàu hơn em thôi, còn cái gì nó hơn em được, bất công .
Cuối cùng thì e nó cũng buông em ra, cũng phải nửa tiếng chứ ít đâu, em chìa hộp khăn giấy ra trước mặt e nó, e nó giật từng tờ một rồi quay đi lau nước mắt, chắc không muốn em nhìn thấy, em cũng kệ, chờ e nó hết sụt xịt, em đưa tay giữ lấy 2 vai e nó, nhìn thẳng vào mắt e nó, e nó xinh thật, nhưng lại quay đi, không dám nhìn vào em, lúc này tự dưng em thấy nóng người, nói hơi to tiếng
“E: Nào, giờ thì a ko muốn nghe e từ chối đâu, nói a nghe, tại sao e lại như vậy?”
E nó quay qua nhìn em rồi bắt đầu kể, cũng biết điều đấy, em cũng tính rồi, e nó mà bảo không kể là em cho cái vỏ chai bia vào răng ngay, bố láo .
Đại khái chuyện của e nó là như này “ E nó với thằng ở quán lúc tối yêu nhau đã được 1 năm (XH hay chưa thì em cũng không biết, chắc chưa đâu ) rồi cái hôm vừa rồi e nó về HP 1 tuần lên được con bạn e nó đón, theo lời e nó kể thì con đón là bạn cũng khá thân, đưa e nó về rồi con kia cũng về luôn, rồi tối hôm đó rủ thằng ny đi chơi thì nó bảo bận nhưng e nó nghe thấy tiếng người nói nên sinh nghi, lên cái bar mà 2 đứa hay đi, đến nơi thấy thằng này đang hôn con kia (con bạn thân), thấy e nó thì thằng này đòi chia tay luôn và còn tát e nó nữa vì e nó tát con kia, hôm nay thằng này đòi gặp bảo là con kia chỉ là tình cảm thoáng qua nhưng e nó hắt cốc nước vào mặt và chạy đi, hết.”
Nghĩ thì cũng cay thật, yêu nhau 1 năm trời rồi bị đá vì con bạn thân nẫng chân trên, lại là thân con gái yếu đuối, khóc âu cũng là lẽ thường tình, em chỉ thấy thương e nó. Kể xong, e nó ngồi đăm chiêu nhìn về phía cầu thang, em đành mở lời trước
E: Em cảm thấy khá hơn chưa?
EN: Nói ra được nên e cũng nhẹ lòng hơn, e cám ơn a nhiều lắm.
E: Có gì đâu e, mà sao e lại bảo là “e sợ lắm”, có chuyện gì thế?
EN:…(ngập ngừng) Nãy thằng kia nó gọi nhiều lắm nhưng em không nghe máy rồi nó nhắn tin nếu e không trả lời thì đêm nay nó sẽ không để e ngủ yên, e sợ quá nên tắt máy đi, lúc bình tĩnh hơn thì e gọi cho a đấy, không biết nữa nhưng a là người đầu tiên mà e nghĩ đến.
Nói xong, e nó ngượng quay đi chứ, đúng là e nó sinh ra là để yêu mà :”>.
E: À ừ, thế sẵn có chăn đệm đây, lên giường để a “làm” e bớt sợ nhé
Nghe xong e nó quay sang véo phát vào hông em, nghĩ đéo đâu ra cái trò dã man thế này, đau vcl, nhưng đúng là con người khó hiểu thật, em đau mà vẫn thấy sướиɠ sướиɠ :”>. Nhưng e nó lại cười rồi, cười mỉm nhẹ nhàng thôi, không biết có phải CDSHT không nhưng em thấy rõ sự hạnh phúc hiện lên .
E: Đùa thôi mà, đau kinh .
EN: A làm gì có kinh mà đau .
(Vãi cả trêu lại, nhưng có vẻ e nó phấn chấn hơn rồi).
E: Rồi rồi, e tính sao với thằng kia đây?
EN: Em không biết nữa, đến đâu tính đến đó a ạ.
E: Ừa, thôi, xuống nhà khóa cửa nẻo cẩn thận vào, a đi về đây.
EN: Ơ, cũng hơn 3h rồi mà, hay a ở lại đây đêm nay đi.
Thôi xong, có chuyện rồi, đã quá :cười gian:
E: Thôi, a đi về, ngủ đây không tiện, 2 đứa nằm 1 giường nhỡ e làm gì a thì a biết kêu ai
EN:..(cười) A hấp à, ai cho a nằm trên giường, a nằm dưới đất, để e đi lấy chăn gối cho a.
Bỏ mọe, ngại quá, làm cụt cả hứng, lúc ý có cái lỗ nào chắc em chui tọt xuống cũng được quá. E nó mang từ tầng 3 xuống 1 cái đệm nhỏ với chăn và gối. Xong còn trải ra cho em nữa, “damdang” quá. Xong xuôi e nó lên giường nằm, em cũng biết ý đi vệ sinh rồi chui vào chăn luôn, 2 đứa không ai nói thêm câu gì, e nó khẽ cười chúc em ngủ ngon rồi tắt điện, em cười lại rồi thì thầm “Chúc em ngủ ngon” .
Sáng hôm sau, đang ngủ ngon thì e nó gọi dậy, hơn 7h, vậy là ngủ được có 4 tiếng, đêm qua ngủ cứ cộm cộm lên ở đùi làm mãi em mới ngủ được, hóa ra là con dao em mang phòng thân, mệt thật, e nó lấy cho em 1 cái bàn chải răng mới, xong xuôi công việc buổi sáng, quay qua chào e nó định đi về thì e nó nhìn mình ánh mắt tròn xoe
EN: A đi đâu đấy?
E: A đi về chứ đi đâu, trả lại khoảng trời cho em .
EN: Điên, thần kinh, đợi e chút rồi chở e đi ăn sáng nữa, nghe chưa?
Mọe, ra lệnh như bố tướng, thôi thì đợi thêm tí nữa. Sáng sớm e nó mặc cái váy ngủ trông “đáng yêu đáo để”, đúng kiểu sệch xì lấy đi, giá như là ny mình đã chạy qua ôm lấy 1 cái :”>. E nó chuẩn bị xong cũng gần 8h, vừa kéo cái cửa ra thì bỗng nhiên e nó đứng sững lại, ô kìa, đơ à, định quát cái thì tự dưng linh tính mách bảo thế nào, e đi ra cửa nhìn, có con ôtô đang đậu trước cửa nhà e nó, bên đối diện, đứng giữa lòng đường, đang nhìn chằm chằm vào..là thanh niên tối qua đã gào ầm như “cha chết mẹ chửa hoang” ở quán cafe, vâng, đó là thằng ex của e nó……
—————-