Gặp Gái Trên Xe Khách

Chương 23

Chương 22
“Ê, đmm, đơ à ?”

Tiếng gọi của thằng bạn làm em giật mình, nhìn lại thì EN đi với mẹ, chắc giờ lên xe.

“Thôi, ra với ghẹ đi, tao về đây, bao giờ rảnh thì xuống quật phò.”- Thằng bạn nói xong nhe rang cười rồi nhảy lên xe

“Đmm”- Em chửi với 1 câu rồi cũng quay sang.

Thấy EN vẫn đang lơ ngơ nhìn, mẹ EN thì giục lên xe. EN lững thững đi lên xe thì em bước tới

“Con chào bác”. – Mẹ EN quay lại nhìn em rồi miệng cũng nở nụ cười, dù em chả biết mô tả nụ cười đó có bao nhiêu phần trăm là niềm vui.

“Giờ cũng lên HN luôn hả con ?”

“Dạ vâng, bác đưa X ra bến ạ ?”

“Ừ, thôi, 2 đứa lên xe đi. À, X lên trước đi, mẹ dặn D mấy câu.”

EN nhìn mẹ bằng ánh mắt khó hiểu, rồi mẹ EN hất hầm và EN lủi thủi xách balo với túi quay người

“Ê, đưa anh xách túi đồ cho, lên trước đi.” – Em quay lại gọi EN

“Thôi được rồi, có 3 bước chân, kệ nó đi, lớn tuổi rồi lại để người bé hơn xách cho à ?” – Mẹ EN xua tay

EN lại nhìn mẹ bằng ánh mắt khó hiểu, và đến chính em bây giờ mới nhận ra là mình cũng đang nhìn bà ta bằng ánh mắt ấy. Ngạc nhiên, lạ lẫm, tức giận và buồn. Phải chăng lại có thêm 1 người nữa chắn đường em.

“Bác tưởng con đi từ sang rồi cơ.” – Mẹ EN vỗ vai em

“Dạ không, sang con ngủ dậy muộn quá, hì.”

“Ừm, thôi, lên đấy ráng mà học nhé con.” – Bà ấy nhìn em, ánh mắt không còn như trước, ấm áp, nhẹ nhàng, tin tưởng, hoặc gì đó không như em nghĩ trong đầu.

“Dạ con biết rồi ạ.”

“Ừ, bác luôn coi con như con trai của bác vậy.”

Con trai ??? Đầu em còn chưa load đến tình tiết này, sự đời biến đổi khôn lường, cảm giác tội lỗi, khó chịu, day dứt ngày hôm qua còn chưa tan thì hôm nay lại ập thêm sự lo sợ mới. (Tải game Chain Chronice iOS)

“Cây muốn lặng mà gió cứ bừng bừng”, không biết phải nói gì vào lúc này,em nhìn thẳng vào mắt bà ấy rồi em lắc đầu, hành động thật điên rồ. Bà ấy nhìn em rồi nở nụ cười, câu nói mà em vẫn tâm đắc trong đầu chưa bao giờ sai “Cười, chưa chắc đã là bạn.”

“Dạ..” – Em nói

“Thôi, lên xe cho kịp giờ.” – Bà ấy đẩy vai em rồi cười thật tươi, không chút tạp niệm.

“Vâng..”

Em quay lại nhìn bà ấy rồi gật đầu, bà đưa tay lên vẫy thật cao, dường như cái vẫy tay đó không dành cho em, mà dành cho EN đang thở phào 1 cái khi thấy em đang bước đi và mẹ EN đang vẫy tay như cuộc nói chuyện hết sức tốt đẹp và không có gì đáng trách.

Vuốt mặt 3 cái cho tỉnh táo rồi từ từ bước lên xe và nở nụ cười rộng đến màng nhĩ của tai.

Quay ra cửa thì mẹ EN đã đi khuất, đứng lại nhìn thật lâu để chắc chắn rằng không có sự xuất hiện của người phụ nữ đó.

“Ê, đơ à ? Lên xe đi chứ.”- EN vỗ vào vai em

1 ngày có 2 lần bị đơ, bị ngơ, bị lơ mơ.

“Hehe, lên đây.”

EN cười rồi bước vào trước. Hầu như trong xe cũng không có nhiều đực nhưng thằng đực nào cũng quay ra nhìn EN rồi vội vàng giả vờ cắm đầu vào điện thoại hoặc tờ báo đang cầm trên tay.

“Xuống cuối ngồi đi anh.” – EN chỉ tay

“Thôi, xuống cuối để đá nhau à ? Á, đùa, anh đùa” – Vừa trêu được câu đã bị véo

Lại từ từ vác balo và túi của EN đi xuống cuối xe cho vừa lòng em.Tự dưng em thấy vui vui trong lòng, em lại được nắm tay EN, được nhìn thấy ánh mắt của EN, nụ cười của EN, cặp mông phúc hậu, à, khuôn mặt phúc hậu của EN, với em, như vậy là thừa thãi cho 1 hạnh phúc mà lúc nhúc muộn phiền thế này.

“Mẹ em bảo gì thế ?” – Vừa ngồi xuống ghế EN đã vồn vã hỏi

“Mẹ em hỏi là long thể có còn bất an không ?” – Lại véo ==

“Nói nhanh.”

“Hỏi là lên HN bây giờ à ? Sao không lên từ sáng ? Lên ráng mà học, bác coi cháu như..”

Chết mẹ, hớ rồi, không thể phọt câu này ra cho EN nghe, thế nào EN cũng băn khoăn, cũng hỏi, cũng nghĩ, cũng sẽ khùng lên.

“Như gì ?” – EN nhíu mày nhìn em

“Như hoa như ngọc.”

“Anh toàn trêu em.”- EN quay mặt đi, giận ư ?

“Thôi anh đùa, giận mới bome chứ .”- Kéo vai EN vào, em với EN ngồi cái ghể này ở gần cuối nên cũng bị khuất vì xe to, ghế cao, nói chuyện cũng không ai để ý vì người ta ngồi hết lên trên đầu.

“Thế như gì ?” – Vẫn quay mặt đi rồi gật đầu nói

“Như cứt.” – EN phá ra cười sau câu nói của em rồi lại véo

“Thế anh bảo em yêu cái gì đây, lần sau hạ thấp bản thân thì phải nghĩ tới em đã, nghe chưa ?”

“Rồi rồi, lắm chuyện.”

EN bĩu môi rồi tựa đầu vào vai em. Tự dưng em thấy yên bình quá, nhẹ nhàng quá, thanh thản quá, giá mà cứ mãi như này. Giá mà không có chuyện gì xảy ra, giá mà em và EN có thể đến với nhau nhẹ nhàng như bao đôi khác, giá mà…

“Thu tiền vé em êiii.” – Tiếng thằng phụ xe làm em đứt cả mạch suy tưởng còn đang vất vưởng nơi không trung. (Tải game BigWin Android)

Thò tay vào cặp lấy ví thì EN đã đẩy tay và rút tờ 200k ra trả, nhanh chóng

“Hai người là chị em à ?” – Thằng phụ xe vừa đếm tiền trả lại vừa bắt chuyện

“Là người yêu” – “Là chú cháu”.

Em và EN đồng thanh trả lời, và tất nhiên câu chú – cháu là của em. EN quay sang lừ mắt và thằng phụ xe thì trợn tròn mắt.

“Lạ ư ? Chưa thấy bao giờ à ?”.

“Chú mà trẻ thế ?” – Thằng phụ xe đưa tiền cho EN rồi nhìn em cười khẩy

“Mày sinh năm bao nhiêu mà nói tao trẻ ?” – Em cợt lại

“92”.

“Ừ, thế trẻ thật, em 95.” – Em cười rồi hất hàm nó

EN nhìn em, vẫn là lừ mắt, thằng kia thì nhìn em rồi quay lên trên không nói gì, chắc nó tưởng gặp phải thanh niên hoi bất chấp tất cả để cợt nhả lấy nụ cười người yêu.

“Chú này, cháu này..” – Nó vừa đi khỏi thì EN thò tay xuống véo vào hông em

“Anh đùa tí cho đỡ vui ý mà.” – Xoa eo, EN véo đau thật, may mà véo vào thằng anh chứ véo phải thằng em thì có mà chết cả anh lẫn em.

EN không nói gì rồi mở điện thoại ra

“Tính ra cũng gần trăm cuộc mấy ngày qua anh gọi cho em đấy nhỉ ? Hì.”

“Đâu, chắc nhét túi quần máy nó tự gọi đấy.”

“Tự cả nhắn tin luôn à ?” – EN nhìn em rồi cười, biết là bắt được thóp em đây mà

“Anh biết sao được, hỏi tổng đài, hỏi vớ hỏi vẩn.”

EN cười rồi lấy tay vò tóc em, làm em tí thì đập mặt vào :boob:.Em lấy lại tư thế ngồi như đúng rồi, mặt tâm trạng như Đường Tam Tạng, vuốt tóc rồi quay mặt đi như Lưu DIệc Phi, vắt chân như Ngô Thừa Ân, chống tay như người say rồi nhẹ nhàng nhìn ra cửa như sắp nôn mửa. EN vẫn tựa vào vai em, nhẹ nhàng như bán đồ hàng, tay thì ôm chặt lấy tay em.

“Anh này..”

“Gì ? Ấy đừng véo, ơi vợ.”

“Đánh cho giờ, anh thấy em có gì khác không ?” -EN vẫn tựa vào vai em rồi thì thầm

“Có, tóc vàng.” – Em nói và vẫn lơ đễnh nhìn ra ngoài như không quan tâm, em sợ EN khó xử.

“Hehe, chuẩn rồi. Anh có giận không ?”

“Không, giận gì. Chắc hôm đó em giận anh quá nên đi ra ngoài nhuộm cho anh tức đúng không ?”

“Hì, thông minh lắm. Anh không giận nhé ?”

“Ừ, anh không giận đâu. Tin anh đi, mai anh không thấy tóc đen thì anh gọt đầu.”

“Kinh thế.” – EN nhổm dậy rồi đánh vào vai em

“Anh không có kinh.” – Lại đánh, lại véo.

Đau nhưng vẫn vui, thím nào có người yêu chắc hiểu cảm giác này, bị đánh mà vẫn vui, vẫn cứ muốn ăn đánh thêm nữa, đó là em bây giờ. EN lại dựa đầu vào vai em, em thì vẫn vậy, vẫn tư thế đó, rồi em quay sang hôn nhẹ vào tóc EN

“Em này..”

“Dạ.”

“Ngọt thế, anh thích như này cơ, hehe.”

“Gớm nữa, sao thế anh ?” – EN cười rồi ngồi dậy nhìn em

“Anh vẫn không hiểu sao lần đầu em lại gọi anh, rồi còn xin anh số nữa, thích trai đẹp cũng vừa phải thôi chứ.” – Em cười hả hê

EN bĩu môi rồi nhìn em, lúc đó cảm xúc lại ùa về trong em, vậy mà cũng đã vài tháng với bao chuyện xảy ra, người con gái em thích từ cái ánh nhìn đầu tiên đó cũng đã vào vòng tay em. CHợt 1 câu nói hiện về trong đầu em, 1 câu nói mà em chỉ vô tình nghe được qua 1 bài hát tự dưng khiến em thấy lo, và sợ “Dễ đến dễ đi.”

“Tại mặt anh nhìn ngơ ngơ nên em định trêu thôi, ai dè..” – EN cắn nhẹ lưỡi rồi nhìn em, muốn vật ra như hút cần sa nhưng lại kìm lại ác ma trong người.

“Dè đâu, con tim em đã trót say mê anh, phải không ?”

“Gớm quá đê..” – EN cười rồi đánh nhẹ vào vai em

“Lúc đó nhìn em thích lắm mà chả nghĩ ra được cách nào làm quen, may quá em gọi, hehe.”

“Lúc về em xin số anh chỉ định cảm ơn thôi, hì.”

“Ruồi ruồi, mà anh định hỏi em lâu rồi mà cứ quên, bạn em mà là bồ thằng H giờ sao rồi ?”

“À, cái V, em không biết, em không quan tâm nữa rồi, hì.” – EN lại cười, nhưng ánh mắt không giấu nổi nỗi buồn đang ẩn hiện, mất đi 1 người bạn, chấp nhận kẻ phản bội là người ta tin tưởng đâu phải chuyện dễ dàng.

“Ừm, vậy còn thằng H, đã bao giờ em yêu nó chưa ?”

Tự dưng em muốn biết điều này, vì đây là điều em băn khoăn và nghĩ tới nhiều lần. Nếu EN yêu thằng H, thì EN không thể đến bên em nhẹ nhàng và dễ dàng, nhanh chóng như vậy, em sợ cái gọi là dễ dàng, thường không bền.(Tải game Liên Minh Huyền Thoại Android)

EN nhìn em, ánh mắt sâu hoắm như muốn nhìn thấu tâm can em xem em nghĩ gì trong đầu, rồi EN cười, thật tươi

“Cuối cùng thì anh đã làm điều em đợi anh làm, hì.”

“Là sao ?” – Em ngu ngơ chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra

“Hehe, em vẫn luôn thắc mắc sao anh lại không hỏi về chuyện tình cảm của em và H, em nghĩ anh tôn trọng quá khứ của em nên anh không hỏi, nhưng em vẫn muốn anh hỏi, vì em không thể tự nhiên bộc bạch ra, em sợ anh nghĩ.” – EN nhìn em rồi cúi đầu nói

“Thôi thôi, lại văn, haha.”- Lại véo

“Lâu lâu nghiêm túc được tí ông lại cợt nhả ==.” – EN nhăn mặt

“Hehe, thôi đùa, anh muốn hỏi lâu rồi nhưng đúng là sợ em nghĩ anh bới móc quá khứ của em. Em nói đi, anh nghe đây.”

“Hì, em không yêu H. Trước đây em cũng thích 1 anh tán em trong lớp nhưng H xen vào ác quá, đánh anh ấy, dọa dẫm đủ đường và anh ấy không dám tiếp tục, dù em nghĩ em đã xiêu lòng. Nhưng thấy anh ta bỏ cuộc, em rất buồn, và em đã buông thả cho số phận. Vì em nghĩ số phận em phải gắn với H. Em tìm mọi điểm tốt của H để an ủi bản thân nhưng em chỉ thấy sự ấu trĩ tràn ngập, và em nghĩ, sẽ cố gắng rèn. Lúc nhận lời, H tôn trọng em lắm, không dám nắm tay khi em chưa cho phép, đưa đón, đi ăn đều rất cẩn thận. Rồi một hôm, đi uống rượu và H đã định hôn em, rồi em sợ, em sợ lắm, em thấy ghê tởm lắm, và em bỏ về, trong đêm đó em bắt taxi về HP (ăn chơi vl, bắt hẳn taxi đi 150km, phải vài triệu chứ ít đâu), và đó là đêm H và V xảy ra chuyện. Em biết, em cũng buồn, rồi đi với anh, và em cũng tủi thân, em khóc, và em xiêu lòng anh, vậy đấy.” – EN lấy hơi rồi cười

“Này..”- Em đưa chai nước cho EN

EN cười rồi uống nước xong nhìn em. EN đã thành thực, em không còn gì để băn khoăn nữa, à còn

“Vậy sao em lại biết vụ thằng H đánh bạn anh.” – Em nhíu mày

“Ôi D ơi, anh ngơ thật hay giả ngơ đấy ? Đến tận hôm nay anh vẫn thắc mắc chuyện đó à ? Em giận anh vì nó sờ sờ ra trước mắt mà anh vẫn không tin tưởng và to tiếng hỏi em đấy.” – EN lại nhìn em, và vẫn cười

“Anh không hiểu.” – Đúng là em chả hiểu cái bome gì

“Thì đương nhiên là H đến khoe thành tích của anh ta với em rồi, thế cũng phải hỏi nữa.” – EN khoác tay vào vai em

À há, có như thế mà em không nghĩ ra, lại còn không tin EN rồi to tiếng nữa, bị giận là phải. Em nhìn EN cười

“Hehe, may mà đã tán được em.”

“Haha, em đã yêu anh từ cái điệu bộ đầu tiên của anh rồi D ơi.” – EN thì thầm vào tai em, ma mị, dồn dập.

Tai em lùng bùng tiếng trống rồi cái điều EN nói trước tai làm em thấy nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.

“Anh cũng thế.” – Em nhìn EN rồi cười, nhẹ nhàng

EN nắm lấy cánh tay em rồi tựa vai em ngủ, ngon lành, như là cơn say xe chưa bao giờ ám ảnh EN. Dần dần, em nghe tiếng thở nhẹ bên vai, đầu em cũng đã không còn nghĩ mông lung và bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

Lúc em tỉnh dậy là xe vừa tầm vào tới bến Giáp Bát và 1 đôi mắt đang trừng trừng nhìn lại em. Rướn người hôn nhẹ vào môi EN rồi cười.

“Đồ cơ hội.” – EN vỗ nhẹ vào vai em và cười

“Lần này em gọi ai đến đón , hehe.”

“Định là anh nhưng chắc là bác tài bus, haha.” – EN nhìn em cười

Xuống xe, em xách đồ cho EN rồi định gọi taxi đi ra tới nhà em rồi ăn và đưa EN về nhà.

“Thôi, gọi làm gì, em với anh đi bộ ra bắt bus rồi tối em ngủ lại nhà anh luôn.”

“Thôi, anh không ngủ với em đâu, đêm nay anh mệt.” – Em giả vờ ngáp rồi nhìn EN

“Vớ vẩn, em ngủ với chị anh cơ mà.”

Ờ hớ, bome, quên mất là nhà mình còn có chị.

“Em ăn gì ?” – Lại phải trống lảng

“Haha, thôi, ra kia ăn bát bún đi anh, ăn nhẹ thôi rồi về nhà, mới chiều.”

Mới có 4h đồng hồ. Em với EN đi qua mấy gã xe ôm chào hàng như mình tinh,”Xe anh hàng ngon”, “Xe anh có áo mưa ngon.”, mệt thật.

Đặt đồ xuống quán bún gần đấygọi 2 suất bún chả rồi ngồi nhìn EN. Đã lâu rồi em mới lại vui như này. Không để ý mấy gã xung quanh,, EN thì lau thìa, lau đũa và thơ thẩn hát bài gì đó. Em vén nhẹ lọn tóc EN lên

“Gớm, cứ như phim HongKong ý, hì.”

“Anh là con người lãng mạn mà.”

EN bĩu môi và đặt thìa và đũa vào cho em. Chợt điện thoại em kêu, ra là bà chị. Nghe máy báo đang về và có cả EN tối ngủ lại, bà ý chửi em té tát bảo nhanh về đây không bà ý lo, hóa ra là mấy thằng bạn em đến hỏi thăm. Tiên sư chúng nó, đến hỏi thăm kiểu gì toàn “D bảo em chuyến này đi không biết có đường về không, bảo em báo công an.” rồi “Chị yên tâm, dù có gì em cũng sẽ đưa thằng D về, dù có sao đi nữa.”, bla..bla..

Đến khổ với tụi bạn khắm. Vứt điện thoại ra bàn rồi vươn vai cho tỉnh táo, EN thì đang cầm điện thoại chơi game. Chợt máy em lại báo, có tin nhắn, chưa kịp quơ tay qua lấy thì EN đã cầm vào điện thoại

“Em xem trước..”

Em không nói gì cười, rồi EN mở máy, khuôn mặt EN từ từ biến đổi, nhíu mày, chép miệng, xoa cằm và để điện thoại lại lên bàn

“Này, của người mà vẫn nhắn tin cho anh từ chiều hôm qua đến giờ ý.”

Em giật mình mở máy ra xem, chết em, là con bé xe đạp điện

“Cậu rảnh không ?”

Linh ơi, trời đánh còn tránh bữa ăn cơ mà….

—————-