Gặp Gái Trên Xe Khách

Chương 11

Chương 11
Sửng sốt là từ miêu tả đúng nhất khuôn mặt EN lúc này. Mặt EN đỏ lên dần, có lẽ ngại, mặt em dường như nóng bừng lên, cuối cùng thì mình cũng có thể khẳng định là mình cũng biết ngại, khi trước mặt người con gái mình yêu. Cảm nhận được ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình của EN, em cúi gầm mặt xuống, đơ hết cả rồi.

“Anh xin lỗi”.

EN lại nhìn, nhưng dịu lại ngay xuống

“Vâng, em hiểu”.

Rồi EN nhoẻn miệng cười, tươi lắm, răng trắng lắm, áo mở ra nhìn ngực to lắm, nhầm, mắt mở ra nhìn long lanh lắm

“Em vui lắm, hihi”.

“Hihi cái cc à ?”

“Hả?”

“À không, hề hề, sao em lại cười ?”

“Ăn nói bậy bạ, không có gì, thôi, em về đây.”

“Ơ..ơ..”

“Ơ cái gì ? Tôi còn chưa xử cái thái độ hôm qua của ông đâu”.

Em bỗng thấy mình ngu dần đi vài phần, vậy là em tự nhét đầu mình vào rọ, mọi thứ hôm qua em đã tự nhắc, tự hứa, tự dặn lòng mà hôm nay em đã phá hỏng tất cả, rút cục thì em thấy vẫn chả đâu vào đâu, chưa có bất cứ một thứ gì là rõ ràng trong chuyện này, em yếu mềm quá.

Nói xong, EN đi ra cửa, vừa đi vừa đá chân sáo, lắc mông, em nghển mặt nhìn theo rồi bỗng nhiên em giật mình, đưa tay kéo EN lại, EN giật mình, hụt đà quay người lại, suýt nữa thì ngã đập đầu vào bậc cửa . Quay lại ra vẻ mặt hầm hầm nhìn em, em không dám cười, rồi bỗng nhiên cười phá ra, mặt EN nhìn buồn cười lắm, kiểu Smeagol đang khóc ý, nhìn tội cực. EN thấy em cười liền đánh liên tiếp vào vai em, em ráng nén cười, quay lại nhìn EN bằng vẻ mặt tâm trạng nhất, nhìn mặt EN, em lại cười . Lại ăn đánh, đánh rõ đau, em cố hết sức nén cười lại, giữ chặt 2 vai EN, quay sang, EN lại ngạc nhiên nhìn em

“Anh như điên ý”.

“Điên nhưng vẫn cứng như khiên”.

“Cứng này..khiên này…” Vừa nói vừa đánh vào người em, em hiền quá.

“Thôiiiii, a đùa. A có chuyện này muốn nói với em”.

“Tỏ ra là có chuyện nghiêm trọng, haha. A nói đi”.

“Ờ thì, chuyện là thế này, a có điều muốn nói thế này, em…em có yêu anh không ?”

Em nói bằng cái giọng nhanh nhất có thế rồi lại cúi mặt xuống. EN nhìn em, xong cười, cười to lắm các thím ạ, cười như bố đẻ em bé vậy.

“Qua đây nói cho này, ghé vô đây, ghé sát tai vô đây. Bỏ tay ra, làm gì mà cứ che tai thế hả ?”

“Nhỡ e thổi nước bọt vào tai anh thì sao, tởm bome, hay em hét vào tai anh thì sao ?”

“Điên, thần kinh, em không làm trò đấy đâu, bỏ cái tay ra”.

Em cẩn trọng bỏ tay ra khỏi tai rồi nhìn EN dè dặt, xong lại nhắm tịt mắt lại, kiểu cứ sợ sợ như sắp bị cù. Bỗng một cảm giác thoải mái lan tỏa khắp người, cái nhẹ nhàng và thanh tịnh, cảm giác như cơ thể được nhấc bổng lên 9 tầng mây và đang được dạo chơi trong vườn địa đàng cùng Eva “truổng cời”. Rồi cảm giác ấy như được dịu bớt đi vì em cảm thấy ướt ở má và cái vừa ịn lên má đã được buông ra, nhưng cảm giác sung sướиɠ vẫn còn, rồi một tiếng thì thầm vang lên bên tai làm em thốn không chịu được

“Anh đần thế hả ?”

Mở mắt ra thấy EN đang cười rồi bước đi, tay vẫy chào em, không thấy xe, chắc đi bus.

EN đi rồi mà em vẫn còn thần lại về cái vừa xảy ra. Vậy là sao ? Đã yêu chưa nhỉ ?

Em đi lên phòng với lòng đầy băn khoăn. Chưa hiểu ý nghĩ của nụ hôn đó. Nếu yêu thì hôn mọe vào môi chứ làm gì có chuyện hôn vào má. Nhưng sao cứ sướиɠ sướиɠ. Chắc là yêu rồi, dù sao mình đã thổ lộ, dù sao mình cũng đã nói lên, nếu có chuyện gì xảy ra thì chỉ có trách mình quá vội vàng vì không suy nghĩ. Nhưng em coi đó là dấu hiệu của thế giới đã cho em làm điều đó, có lẽ sẽ không hối hận. Đâm lao thì phải theo lao. Về phần thằng ex của EN, nếu có gặp lại, và chắc chắn sẽ gặp lại, em sẽ cố gắng không để thua kém nó, còn EN, nếu EN đã chọn em, thì em sẽ chỉ biết cố hết sức, mọi chuyện sẽ theo sự sắp đặt, em chỉ cố gắng để mọi thứ không tệ thêm đi. Còn về phần EN, có lẽ EN đã chọn em, có lẽ EN không phải là người ham hố gì những đứa như thằng H, nhưng nếu đúng như lời thằng H nói, có lẽ gia đình EN đã sắp đặt gả EN cho thằng H và chỉ đợi EN ra trường là cưới, em cũng sẽ cố tìm hiểu thêm về chuyện quá khứ của EN, em không bới móc, em chỉ muốn biết tại sao. Sẽ khó khăn nhưng sẽ cố, đã chọn, thì phải đi.

————————————————————————–

Suy nghĩ vẩn vơ rồi em cũng chìm vào giấc ngủ, mở mắt ra cũng đã gần tối. Choáng quá, hôm nay em ngủ nhiều quá, đầu cứ ong ong, ra ngoài ngắm gái cho đầu óc thanh thản. Nhìn lại điện thoại thì đã 4h chiều và 2 tin nhắn

“E về tới nhà rồi. A đang làm gì thế ?”

“Anh…”

Đều là của EN. Vội nhắn lại cho EN đỡ lo

“Anh mới ngủ dậy, có con Mỹ đen ngồi lên đầu nên giờ choáng quá ==!”

Vừa vứt cái điện thoại ra, làm được ngụm nước thì có người gọi, ra là EN

“Sô lô “

“Anh làm trò bệnh hoạn gì thế hả ? Con nào ngồi lên đầu ? Là thế nào, hả ?”

Tự dưng em vui quá, ra là EN lo cho em, hoặc có thể nói là EN đang ghen

“Có gì đâu, thì có con Mỹ đen nó ngồi lên đầu a lúc a ngủ nên ngủ dậy thấy hơi choáng, ghen cũng phải vừa phải thôi chứ, haha”.

“Cái gì ? Nói lại xem nào ? Con nào hả đồ bệnh hoạn này ?”

Thôi rồi, độ ghen của EN cũng lên đến cái tầm rồi, có lẽ phải dừng đùa

“Hề hề, a đùa, làm gì có con nào, dở à, hình như a nằm mơ thấy có con Mỹ đen nó ngồi lên đầu a, không có gì, sồn sồn như…”

“Như gì, hả ?”

“Như vào tháng cô hồn “.

“Lươn lẹo, xảo trá, đúng bản tính của a, à, da^ʍ dê, bệnh hoạn nữa, mơ cũng bệnh hoạn, cấm mơ thế nữa, nếu mơ như thế 1 lần nữa thì đừng trách e, nhớ đấy”.

“Mơ cũng cấm, đùa chứ, a mơ thấy e ngồi lên đầu a đấy, lại còn mặc váy”.

“Á, da^ʍ dê đê tiện”.

Vừa hét lên được câu rồi tắt phụt máy. Con gái đúng giống dở, nhưng mình lại yêu cái dở của EN. Xuống nhà rửa mặt uống nước rồi tản bộ ra đường ngắm gái. Công nhận con gái bây giờ hay ho thật, hở hang đến nỗi em vừa liếc qua thì “thằng em” đã biểu tình. Lượn lờ chán, đầu óc tỉnh táo rồi e cũng về nhà. Lên phòng xem điện thoại đã thấy 2 tin nhắn và 2 cuộc gọi nhỡ

“A tắm rửa đi rồi phụ chị nấu cơm điiii”

“A đâu rồi hả đồ bệnh hoạn này ?”

Số em F.A cũng khá lâu rồi nên mỗi khi đi ra ngoài toàn quên cầm điện thoại, mà em đang nghĩ không biết em với EN có phải là yêu hay không mà toàn chửi mình bệnh hoạn, bệnh thôi chứ đã hoạn đâu. Định không nhắn lại cho EN lo nhưng thôi, lo quá hóa rồ, em đẹp trai mà

“Ơi, a đi tập thể dục, giờ tắm, em ăn chưa ?”

Chưa đầy 2p sau có tin nhắn đến, EN bảo ăn rồi và nhắc em đi tắm, cũng không có gì đặc biệt. Tắm xong, cơm nước xong, rửa bát xong thì ra quán u ngồi trà đá cho đỡ sầu. Cuộc sống em vẫn cứ nhàm chán trôi qua vậy, qua biết bao cuộc tình mà chưa một lần xếp hình, cái bao nhiêu đó có thể đếm trên đầu ngón tay được. Ngồi u mãi thì cũng chán nên em về nhà xem phim. Mở điện thoại thì không có tin nhắn nào, quái, sao EN không nhắn tin cho mình, em nghĩ có uẩn khúc ở đây nên nhắn tin cho EN

“Em tắm chưa ?”

Tin nhắn đến ngay lập tức

“Đợi mãi a cũng chịu nhắn tin trước cho em, đồ chảnh chó, ế chỏng gọng ra còn bày đặt”.

Đéo gì mà nhắn tin toàn chửi thế này, hình như chưa yêu hay sao ý.

“Zề, a đẹp trai nhưng không dễ dãi. Gái gú bù khú ra nhưng a không thích thôi =))”.

“A làm ơn đừng chọc cười em nữa, haha. Mà hnay a ngủ sớm đi, 10h rồi, mai mà đi học”.

Hình như EN điều tra lịch học của mình

“Đã chọc được phát nào đâu, đúng là có tiếng nhưng không có miếng :’(“.

“Tát cho phát giờ, tôi không dễ dãi ). Đi ngủ thôi, mai e phải dậy sớm, ngủ luôn cùng e nhé ?”

“Yêu thương chưa đủ thì đừng có rủ a lên giường. Đi ngủ thì chỉ được ôm thôi nhé, cấm làm gì =))”.

“Gớm, tưởng tôi thèm, ngủ điiii “

“E ngủ ngon”.

“Ơ, không thơm trước khi đi ngủ à ?”

Tự dưng thấy trong người xao xuyến, chả nhẽ nhắn lại “Thơm vào mông à ?” nhưng thôi, có lẽ để tận hưởng thêm chút cảm giác biết yêu

“**. Được chưa ? Ngủ đi nhé “.

“Có thơm cái mà cũng ki bo, a ngủ ngon. Thơm anh =))”.

Lâu lắm rồi thằng em mới nhận được những tin nhắn như này, cảm xúc dâng trào. Lại nghĩ bậy.

Nhìn đồng hồ cũng đã 11h nên em quyết định ngủ sớm mai đi học.

Sáng hôm sau mở mắt ra vì có tiếng chuông điện thoại réo rắt, đang định chửi thì thấy là EN gọi

“Gì ?”

“Biết ai đây không hả ? Dậy mau”

“Ờ, a biết rồi, thế nhé”.

Em tắt máy rồi dậy chuẩn bị đi học. Nhắn 1 tin cho EN yên tâm và đi học. “Triết” đúng là môn học đần tương đương môn lịch sử, vừa đau đầu, vừa buồn ngủ, lại không có tính sáng tạo. Em liền kéo mấy thằng bạn sang bên kinh tế quốc dân ngắm gái. Quán trà đá đối diện cổng KTQD là quán quen thuộc của em vì gái lượn qua rất nhiều. Đang ngắm gái chỉ trỏ thì bỗng dưng em bị ai đó đập vào vai, đang định quay lại chửi, là EN. Dường như EN đang là ma xó trong cuộc đời em, EN, EN, EN everywhere.

“Ngắm gái còn chỉ trỏ cái gì hả ông tướng ? Định nɠɵạı ŧìиɧ hả ?”

Chưa kịp nói gì thì EN quay sang bên mấy thằng bạn em

“Chào em, chị là người yêu D, rất vui được làm quen, giờ chị phải đưa ông này về nhà, chào các em”. :

Nói xong liền kéo áo em bắt về, em cũng đơ đi vài giây rồi nhìn mấy thằng bạn em cười đểu, nhưng thôi, đây không phải lúc sĩ, em theo EN ra xe như thằng em ra net xem sεメ bị chị bắt về. Lái xe về đầu ngõ, EN thì ngồi đằng sau ôm eo em rồi hát vu vơ, tự dưng thấy bình yên đến lạ. Tuy hôm nay hơi mất mặt nhưng được cái lái con Liberty của EN nên cũng tự tin hẳn. Về đến nhà, em đưa mũ bảo hiểm cho EN rồi đi vào thì EN kéo tay

“Ê này, e bảo”.

“Gì nữa ?”

“Dỗi mới điêu chứ, haha. E định đòi quyền lợi, chưa bao giờ được a thơm cả”.

Nói xong xịu mặt xuống rất đáng yêu. Em lại gần bên EN, vén cái mũ bảo hiểm lên, thơm chụt vào má EN 1 cái rồi bảo

“Đấy, về nhé.”

“Không có tí lãng mạn nào, đồ bựa”. Vừa nói vừa đánh vào em.

Em cười rồi EN cũng cười theo và phóng xe đi về. Em vẫn đứng chết trân lại, da EN mịn quá, thích quá, EN đâu hiểu được cảm giác này của em chứ, tóc EN cũng thơm nữa, chắc lần sau mình phải chủ động mới được, đã hơn quay tay. Giữ bình tĩnh cho hết cảm giác hưng phấn, em đi vào nhà, tắm rửa, ăn cơm.

Ăn cơm xong em lại ngủ rồi nhắn với EN vài tin nên cũng không có gì đặc biệt, em dặn EN ngủ trước vì hôm nay em nhiều bài nên ngủ muộn. Tối cũng nhắn tin vài câu xong em học, EN bảo đợi, nghĩ cũng vui vui. Cũng khá khuya mà chưa thấy EN nhắn tin bảo ngủ, onl Facebook thấy nick EN vẫn sáng, em p.m

“A xong rồi, đi ngủ thôi em”

“Sao lâu thế, làm em đợi mãi”.

“Dồ, đợi làm cái bỏ mọe gì, lần sau buồn ngủ thì ngủ sớm đi”.

“Kệ em, e thích đợi, mà a nói bậy ít thôi”.

“Quen rồi, kệ cm a chứ =))”.

“Sửa đi không ăn đòn đấy, cạch mặt luôn “.

“Thách, haha, thôi đi ngủ”.

Sau tin nhắn ấy em đợi 1 hồi không thấy EN rep, hay là dỗi, em lại pm

“Alooo, tổng đài có nghe rõ không ?”

“), mất tín hiệu, tút…tút..”

“)), tổng đài có muốn được thơm trước khi đi ngủ như trước không ? :3”

“Thôi thôi, k dám )).”

“Nghiện còn ngại à =))”.

“Cái thơm với anh xa xỉ lắm”.

“Thôi đi ngủ nhé, e ngủ ngon, thơm em ** =))”

“Anh ngủ ngon )”.

Cũng vui, cũng hạnh phúc, lâu lắm rồi em mới thấy cảm giác này. Tắt máy mà cứ cười 1 mình, rồi em đi ngủ, thật thoải mái, thật dễ chịu, đúng là chỉ người mình yêu mới có thể làm cho mình cảm thấy như vậy.

Sáng hôm sau dậy bởi tiếng chuông báo thức, không thấy EN gọi. Em liền nhắn tin “Sàng buổi cháo )”. Không thấy EN rep lại ngay. Chắc đang ngủ, em xong thì cũng đi học ngay. Lên đến trường học “Tư tưởng HCM”, lại môn đần nên em rủ mấy thằng hôm qua ra ăn sáng. Đang ăn thì bỗng thằng bạn em gọi giật

“Ê, con máy bay hôm qua của mày kìa”.

“Thằng cụ mày lái máy bay ý. Ngọc Trinh à ? Bảo nó về đi, tao có gấu rồi”.

“Trinh cái cmm, con hôm qua ý, nó đang đứng với thằng nào mặc vét kìa”.

Giật mình, em ngoái lại rồi đứng lên nhìn, rơi cả cái bánh mỳ trên tay. Đúng là thằng H rồi, và cả EN nữa. Tại sao lại ở cổng trường em ? Cả 2 đang có vẻ cãi nhau, em liền chạy sang bên đường và mắt không rời cái diễn biến đang ở trước mắt. Sang đến bên lề đường mà EN và thằng H đang đứng, nhưng em đứng cách xa lại một khoảng, không nghe được cãi nhau chuyện gì, rồi bỗng nhiên, cái điều mà em không thể nghĩ ra lại đến, EN bước lên xe thằng H, rồi cái xe vụt đi, ngang qua cái vỉa hè em đang đứng, và ngang trước mắt, để lại em đang đứng chết trân đằng sau lưng và không hiểu cái bỏ mọe gì đangg diễn ra nữa… .

—————-