Bảo Bối À!

Quyển 2 - Chương 18

"Mọi chuyện sao rồi?". Hashi hỏi. Bây giờ đang là buổi trưa, hôm nay Hashi không ở lại. Yuku vẫn như thường lệ đưa cô ra trạm tàu điện, chỉ là Hashi muốn đi bộ, thành ra hai cô gái đi dưới nắng trưa, mồ hôi đã đọng lại trên trán.

"Vẫn như vậy. Từ hôm đó tới nay chưa có chuyển biến. Nhưng Likawa tránh Yuu."

Hashi cười như không cười, Yuku tiếp "Ban sáng tới phiên của Likawa làm trực nhật. Yuu đã xóa sạch bảng rồi. Nhưng đến khi vào lớp Likawa vẫn lẳng lặng giặt khăn lau lại một lần nữa"

Dù sao lớp cũng chỉ có 2 đứa đến sớm nhất, sao có thể không đoán ra. Hashi thầm nghĩ. Likawa thật là biết cách tuyệt tình. Bước chân cô chậm lại.

"Yuu có từng nghĩ là mọi chuyện sẽ khác đi không?". Hashi lặng lẽ cúi đầu, giọng hạ nhỏ dường như không nghe thấy. Nhưng trong cái tĩnh lặng của nắng trưa, nó khuấy động tất cả. Yuku dừng bước, Hashi cũng dừng bước.

"Hashi nói gì vậy?"

"Yuu có từng nghĩ Hashi không xuất hiện, không, không là bạn Yuu, Likawa sẽ không làm như vậy không?". Hashi không hề né tránh.

Hai người đối diện, Yuku không thể tin nhìn khuôn mặt bình lặng của Hashi. Ánh sáng le lói trong mắt cô ấy trong suốt không rung động.

"Nghe này, Shi!". Yuku hít một hơi thật sâu. "Yuu nghĩ mình phải nói rõ với Shi rồi. Yuu xem trọng Likawa nhưng không có nghĩa với Likawa Yuu cũng có vị trí như vậy. Từ lúc tình bạn ấy bắt đầu Yuu đã biết như vậy, sẽ có ngày mình bị Likawa bỏ rơi, Yuu cũng hiểu rõ, nên mới tìm mọi cách kéo dài nó dù chỉ là một chút..."

Hashi im lặng. Yuku mất bình tĩnh hơn cô nghĩ.

"Cho nên việc đó chẳng liên quan gì tới Shi hết. Yuu mong là..". Cô hít sâu, nhìn chằm chằm Hashi, đây là lần đầu tiên Yuku nhìn Hashi bằng ánh mắt nghiêm túc và kiên định như thế. "Yuu mong Shi không nhắc lại câu nói như vừa rồi một lần nào nữa"

Hashi nhìn cô, cuối cùng chỉ quay đi, "ừm" khẽ một tiếng trong cổ họng.

Nắng trưa vẫn giăng, ngập tràn, bức bối hơn bao giờ hết.

_______________________________

[ Chúng ta nói chuyện chút đi, Kobayashi ]. Đó là tin nhắn đầu tiên mà Hashi gửi cho Likawa từ đầu năm ngoái gặp nhau.

[ Có chuyện gì vậy Rikatory? ]. Khoảng nửa tiếng có chuông báo hồi đáp. Hashi thở ra, may mà có cầm điện thoại bên người.

[ Chắc Kobayashi cũng biết mà. Hashi muốn nói chuyện về Yuku. Hai người.. bạn và Yuku ấy, cứ như cũ đi]

[ Likawa với Yuku vẫn bình thường mà ]

Hashi thở ra, ngồi lên mép giường. Cơ thể cô bất giác co lại. Hashi đành cuộn tấm chăn, đặt lên đùi ôm lấy.

[ Đúng là Likawa với Yuku chẳng khác nào người bạn bình thường. Nhưng Likawa cũng biết là, Yuku đối với Likawa không phải như người bạn bình thường ]

Nếu không thì cũng chẳng mệt mỏi thế.

[ Yuku là người bạn tốt, Yuku rất tốt với Likawa. Likawa cũng biết Yuku xem mình như bạn thân. Nhưng Likawa nghĩ Yuku chỉ nên xem mình là người bạn tốt chứ không nên là bạn thân, nên chỉ muốn khuyên Yuku thôi ]

Hashi đọc dòng tin. Mấy khi Boss của Yuku nhắn dài vậy. Cô chỉ cảm thấy lần này dường như Likawa đã quyết tâm rồi. Trong lòng dâng lên sự nặng nề và bức bối.

[ Nhưng Yuku đã nghĩ như vậy rồi. Ít nhất Hashi nghĩ Yuku không vô cớ xem trọng ai, Likawa xứng đáng. Với lại, tại sao? Likawa không muốn thân với Yuu hơn sao? ]

Một người bạn chân thành và tận tụy.. Hashi không nghĩ ra Likawa muốn ở Yuku điều gì nữa.

[ Ừ Yuku xem trọng hay tốt với mình sao cũng được, nhưng Likawa thấy thiệt thòi cho Yuku, cho Hashi nữa. Yuku rất tốt và xứng đáng có người tốt với mình thường xuyên luôn luôn, Likawa không được như vậy. Mình nghĩ đó là Hashi, hai bạn thực rất thân. Yuku không nên nghĩ đó cứ phải là Likawa mà không nhìn đi đâu khác. ]

Hashi không biết Likawa là người thế nào, cũng không biết cô ấy nói ra những lời này với tâm trạng như thế nào. Còn cô, không có sự ghen tị hay tức giận, cô chỉ thấy lòng mình se lại.

[ Không đâu. Bạn cứ như vậy đi. Yuku tin bạn, tốt với bạn, chẳng sai. Bạn cứ như vậy đi, đừng thay đổi gì cả, để Yuku ở bên cạnh bạn. Yuu không nhìn xung quanh cũng được.. dù sao, Yuu cũng tìm ra Hashi mà ]

Đúng vậy, đã tìm ra rồi, cho nên, đừng làm gì đảo lộn mọi thứ.

Cô chẳng là ai cả, chỉ là một người tình cờ đột nhiên xen vào rồi làm mọi chuyện như thế này. Cô vốn dĩ chẳng có tư cách nói ra mấy lời yêu cầu thế này với Likawa.

Cô đến sau.

[ Nhưng đúng ra Yuku và Hashi mới là bạn thân. Hỏi thật nhé, Hashi cũng rất thích Yuku mà đúng không? Likawa không muốn vì mình mà người khác không được hạnh phúc đâu ]

Hashi hít sâu, nỗi bức bối trào dâng. Cậu không muốn ai vì cậu mà không được hạnh phúc.. Cậu tốt thật Likawa, nhưng cậu không hiểu! Nếu như tôi như cậu có thể thực sự đối tốt với Yuku, nếu với tôi Yuku không xa vời như thế.. có lẽ tôi đã chẳng cần cầu cạnh cậu ở cạnh cô ấy, giúp đỡ cho cô ấy.

[ Tôi cũng vậy. Tôi cũng không muốn trở thành nỗi bất hạnh của người khác ]. Hashi trả lời. [ Tôi không muốn Yuku vì tôi hay bạn mà đau. Cậu ấy sẽ tự biết được bản thân mình. Yuku sẽ không cảm thấy thiệt thòi đâu ]

[ Hashi rất tốt ]

Chỉ một câu như vậy, đáy lòng của Hashi đã tan rã. Cô bật khóc, không rõ lí do. Lần đầu tiên rơi nước mắt vì bạn bè, lại là vì Yuku.

Tại sao các người lại bắt tôi trở thành nguyên do chứ. Cô chỉ là đứa con gái sống vì chính mình, không muốn vay mượn, không mang ân nghĩa, cuộc sống nhàn nhạt trôi qua kẽ tay. Tôi làm như vậy vì chính mình, không đủ tự tin ở cạnh Yuku, không muốn tranh giành tình cảm, không thích níu kéo người khác, không muốn đảo lộn mọi thứ như vốn có, không muốn chịu trách nhiệm, không thích bị tình cảm ràng buộc chi phối. Tôi vốn không tốt đẹp.

Làm ơn, dừng lại đi, đừng để điều đó xảy ra. Con người kia, cô ấy đã khóc rồi.

Sazuki vào phòng, thấy Hashi như vậy muốn hỏi lại thôi. Con bé hiểu cô, hiểu chuyện như vậy, Hashi thầm cảm ơn.

[ Tôi biết tôi không tốt, ít nhất là như Yuu đối với tôi ]. Cô thẳng thắn. [ Nên tôi không muốn bạn làm như vậy với Yuku ]

[ Nhưng Hashi rất thích Yuu mà đúng không? Hashi có muốn làm bạn với Yuu không? ]

Chua chát thật! Hashi thầm nghĩ. Những suy nghĩ thực sự nói ra hết, cô quyệt nước mắt.

[ Có. Tôi đã từng nghĩ mình có thể ở cạnh, cũng có thể sẽ trở thành bạn thân của Yuku]. Nhưng càng lúc càng thấy không xứng, nhất là khi đã có Likawa. [ Nhưng Yuu đã nói "nếu không là only cũng là first", thế thì cứ để hai người với nhau là được rồi. Yuu cũng nói cho dù biết tình bạn hai người sẽ có lúc dừng lại, nhưng Yuu không bao giờ muốn vậy, ít nhất không phải sớm như vậy. Hashi biết Likawa làm vậy là muốn tốt cho Yuu, nhưng, không cần, thực sự là không cần đâu! ]

Còn cô thì, sao cũng được. Vốn dĩ Hashi không mong mỏi ở Yuku, cũng chưa từng nghĩ những việc thế này sẽ xảy ra.

Dù sao, người cô ấy cần là Likawa, người cô ấy mới quen biết, Hashi cười nhạt, chưa đầy hai tháng, là cô.

Cô cũng chẳng oán trách gì cả. Cho dù thế nào cũng muốn kéo dài tình bạn này lâu nhất có thể.. vậy Yuku, cậu cứ làm những gì mình muốn là được rồi. Chỉ cần không hối hận là tốt rồi.

[ Likawa thực sự đã cản trở hai bạn. Thật xin lỗi hai bạn nhiều lắm! ]

Có lẽ hôm nay cô đã khiến Likawa khó xử rồi. Nước mắt đã khô, Hashi nhắn lại một tin dài.

[ Likawa không cần phải xin lỗi, chuyện này chẳng xét ai đúng ai sai. Likawa là người Yuku thân thiết trước không phải người cản trở, Likawa đừng xin lỗi. Likawa cứ như trước kia là được rồi. Yuku ổn, Hashi ổn, vậy là được đúng chứ? Hôm nay Hashi chỉ muốn nói như vậy, nhưng mà, Likawa đừng nghĩ rằng Yuku làm bạn với cậu là vì học lực. Cho dù nói ra câu đó với mục đích gì, nó vẫn làm Yuku tổn thương. Tạm biệt! ]

Bên kia im lặng một lúc lâu, nhắn lại một chữ: [ Ừ ]

Hashi liếc dòng tin, tắt điện thoại, đổ người xuống giường.

Những gì cô có thể cho Yuku cũng chỉ có thế thôi. Trả lại sự việc như trước kia cho cô ấy. Dù rằng Yuku nói không phải tại cô, nhưng Hashi sao có thể không biết rõ.. cô không có lỗi, nhưng vấn đề là người cô ấy cần là Likawa, nếu như đã lựa chọn Likawa, cô hoàn toàn có thể giúp cô ấy.

Yuku...

Cố gắng lên nhé. Cậu vẫn còn sự yêu thương và dũng cảm giữ lấy những người quan trọng trong đời mình, thứ mà rất lâu tôi đã lạnh nhạt.

Đừng nghĩ đến tôi.

Hashi xoay người. Dòng nước mắt như cuốn đi mọi u uất, cô thấy mình dần nhẹ nhõm, tiến vào giấc ngủ.

___________________________________________________________

Hôm sau là thứ tư. Hashi thở ra, khoác chiếc Blazer ra ngoài sơ mi trắng, thắt cà vạt, chỉnh lại chân váy, vuốt sơ mái tóc dài đã chạm vai, bước ra khỏi nhà.

"Con đi học đây"

Sao hôm nay không phải chủ nhật nhỉ.. cô không muốn gặp Yuku chút nào, chỉ muốn ở nhà nằm khoèo, nấu cơm qua ngày thôi. Nhưng mấy khi, trời thương Hashi thật. Buổi trưa cô ở lại trường, Yuku lại nói muốn về nhà, câu lạc bộ tiếng anh có việc nên có Azuma ở lại cùng cô.

"Yuu có hẹn với thầy mĩ thuật buổi trưa, nên hôm nay phải về.. Xin lỗi Shi nhiều lắm. Ở lại nhớ ăn cơm đúng giờ. Chiều ra về đi đứng cẩn thận". Đó là mấy lời Yuku để lại cho cô, rồi xốc ba lô đi lấy xe.

Yuku vẽ giỏi nhưng không có tham gia câu lạc bộ Mĩ thuật là vì đã học ở ngoài, còn tới cung thiếu nhi dạy thêm nữa. Hashi từng nghe cô nói về thầy dạy vẽ của mình, nhưng chưa lần nào cô thấy Yuku gặp thầy buổi trưa cả.

Hashi không có ý kiến, tìm đến lớp Azuma cùng dãy hành lang. "Đi ăn đi"

"Chị buồn à?". Đi được một lúc, Azuma hỏi. Ở trường so với khi gặp cậu ở nhà Hashi trầm tĩnh và ít nói hơn nhiều, nhưng cậu vẫn nhận ra tâm trạng cô không vui.

"Vậy à?". Hashi như không nghe thấy, bâng quơ hỏi lại.

"Ừ, cái mặt như cái bị rách ấy!"

"Im ngay!". Hashi quát, cái thằng quỷ sứ này. "Mặt cưng đẹp hơn ai!"

Azuma cười cười, không nói nữa.

"Rikatori, Arimoto? Nay ở lại trường à?"

Cả hai nhìn về hướng đột nhiên phát ra tiếng nói. Một chàng trai chững chạc bước tới cạnh họ. Cả hai cúi đầu. "Chào Tetsukou-senpai"

Tetsukou senpai học trên bọn họ một lớp, là chủ nhiệm câu lạc bộ tiếng anh. Có lẽ hôm nay nhiều việc nên anh cũng ở lại. Hashi khá mến senpai. Anh hòa đồng sôi nổi, giúp mọi người trong câu lạc bộ trở nên thân thiết hơn.

"Chà, hai em đi ăn trưa đấy phải không? Anh hay thấy Rikatori-chan ở lại lắm mà". Tetsukou lởi xởi. "Chúng ta đi chung đi"

Azuma đương nhiên đồng ý. Hashi cũng không có ý kiến. Vậy là cả ba người họ cùng đi tới câu lạc bộ.

"Chà, Rikatori có vẻ ít nói quá nhỉ!". Senpai đột nhiên gọi thẳng tên, Hashi hơi lúng túng. Nhưng may mắn Azuma cười xòa, mọi chuyện cũng qua.