Không biết qua bao lâu, Chu phu nhân bắt đầu tỉnh lại, phát hiện cơ thể trần trụi của mình đang nằm trong lòng Trương Vô Kỵ, lúc này nàng dùng sức đẩy mạnh thân thể của hắn ra khỏi mình, hồi tưởng lại một màn điên cuồng lúc trước, giờ phút này thân thể nàng đã không còn gì đáng ngại, đầu óc cũng rất thanh tỉnh.
Chu phu nhân Vệ Vũ Quân không dám đối mặt với Trương Vô Kỵ, chỉ có thể xoay cơ thể trần trụi của mình hướng vào bên trong giường.
Trương Vô Kỵ theo thế kỷ 21 xuyên không mà đến, suốt bốn năm đều là ngủ trên giường đá lạnh như băng, cuộc sống thật là vất vả tại sơn cốc. Tới khi ra được bên ngoài lại phải nằm trong tuyết vài ngày, thật vất vả đi vào Hồng Mai sơn trang. Đây là giấc ngủ trên giường đầu tiên của hắn sau 4 năm, cái loại cảm giác tràn đầy ấm áp, huống chi hắn còn được ôm một đại mỹ nhân Vệ Vũ Quân mà ngủ. Trong lúc bài độc xác thực hắn tiêu hao quá nhiều tinh lực, bởi vậy vừa rồi hắn còn tiến vào giấc ngủ so với Chu phu nhân còn sâu hơn. Đột nhiên bị Chu phu nhân đẩy mạnh một cái, Trương Vô Kỵ lảo đảo rồi ngã xuống giường.
Trương Vô Kỵ ngã “Oạch!” môt cái, điều này làm cho Chu phu nhân hơi giật mình, bất quá bây giờ nàng cũng không để ý tới chuyện đó, nàng không biết phải đối mặt với Trương Vô Kỵ lúc này cùng với cuộc sống sau này như thế nào nữa.
Sống sót là tốt, thế những cũng để lại một mớ rối rắm.
Phía sau, Trương Vô Kỵ bò lên giường nằm áp vào sau lưng của Vũ Quân, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài cùng bờ vai, ôn nhu nói: “Vũ Quân nương tử, nàng còn điều gì buồn phiền sao?”
Chu phu nhân biết độc tố trong cơ thể mình đã hoàn toàn giải trừ, nàng vốn phải cảm tạ tên ân nhân này, nhưng giờ phút này nàng khóc nức nở. Trương Vô Kỵ biết trong lòng nàng rất mâu thuẫn, dùng sức đem người nàng lật lại, đem đầu nàng áp vào trong lòng của hắn, võ nhẹ nhẹ lên lưng trắng, ôn nhu nói: “Nếu như nàng cảm thấy khó xử với quan hệ của chúng ta… Vậy thì nàng hãy đem chuyện xảy ra vừa rồi quên hết thảy đi a! Coi như ta chỉ là người giải độc cho nàng, vừa rồi không phát sinh chuyện gì hết, nàng biết ta biết, trời biết đất biêt, không còn người thứ 3 biết!”
Quên đi sao?
Nói thì dễ, Trương Vô Kỵ đã khảm vào tâm can của nàng. Năm nay nàng 36 tuổi thế nhưng chưa bao giờ có được sung sướиɠ nɧu͙© ɖu͙© như khi đó. Người nam nhân trước mắt này quả thực chính là khắc tinh của nữ nhân, làm cho mọi nữ nhân từng phát sinh quan hệ với hắn muốn ngừng lại mà không được…
Chu phu nhân Vệ Vũ Quân đồng dạng là không ngoại lệ. Nàng ngẩng đầu lên, lệ hoa đái vũ, tươi mát tú lệ, ánh mắt lại có một tia bàng hoàng.
Trương Vô Kỵ lôi kéo tay nàng đặt ở trước ngực, ôn nhu lại nói: “Nếu như nàng không ngại ta, hy vọng nàng có thể làm thê tử của ta, ta sẽ dùng thời gian còn lại của cuộc đời mình hảo hảo quý trọng nàng, yêu thương nàng!”
Bàn tay Chu phu nhân lúc này đè lên l*иg ngực rắn chắc của Trương Vô Kỵ, nàng cảm thụ được nhịp tim mãnh liệt của hắn, khuôn mặt có một làn ửng đỏ, lập tức cúi đầu xuống.
Nàng tuy không nói câu nào, nhưng thần thái cùng cử chỉ của nàng đã nói lên câu trả lời.
Trương Vô Kỵ đưa tay nhấc cằm của nàng lên, bây giờ khuôn mặt như thần tiên của nàng đang đối mặt với hắn. Hắn nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, một tay hướng xuống vuốt ve đùi thon.
Nàng nhẹ nhàng run run, nhưng không kháng cự lại. Trương Vô Kỵ hôn lên cái miệng nhỏ nhắn, trêu chọc cái lưỡi thơm tho của nàng. Chu phu nhân hơi hơi há miệng ra, nhằm biểu đạt nàng đã thuần phục hắn, thân thể nàng run run từng trận.
Trương Vô Kỵ mừng rỡ trong lòng, lấy tay mò mẫm hạ thể giữa hai chân nàng. Chu phu nhân cả người chấn động kẹp chặt đùi, cổ họng nhẹ nhàng rêи ɾỉ.
Thân thể chu phu nhân ngày càng mềm nhuyễn ra, hạ thể mơ hồ một mảnh, nàng thẹn thùng ngâm nga một tiếng, hoàn toàn để mặc Trương Vô Kỵ muốn làm gì thân thể nàng cũng được.
Giờ phút này Trương Vô Kỵ tay trái ôm chặt lấy cơ thể trần trụi, nóng bỏng của Chu phu nhân, tay phải vội vã đặt lên ngọn vυ' đầy đặn mà vuốt ve nắn bóp, bàn tay hắn truyền đến một trận kiên đỉnh rắn chắc, làm huyết mạch sôi sục. Hắn nhẹ nhàng dùng hai ngón tay xe xe lên núʍ ѵú ửng hồng căng cứng của nàng, thỉnh thoảng ôn nhu véo nhẹ một cái.
Núʍ ѵú nhạy cảm của Chu phu nhân truyền tới cơ thể nàng một cảm giác khác thường, trên mặt vô hạn phong tình, đôi mi thanh tú nhíu lại, mị nhãn mê ly, phát ra từng tiếng rêи ɾỉ tiêu hồn, toàn thân kiều nhuyễn vô lực, xụi lơ mà đổ vào cơ thể rắn chắc của Trương Vô Kỵ.
Trong đầu nàng xuất hiện từng đợt kɧoáı ©ảʍ tê dại không thể hình dung nhanh chóng khuếch tán ra toàn bộ cơ thể. Dục niệm khát khao đã lâu liền mãnh liệt tăng lên, nàng ngẩng đầu lên, há miệng thở dốc, không nhịn được mà lên tới cao trào tiết thân. Trong ánh mắt nàng tràn đầy cuồng si dục niệm, khuôn mặt xuất hiện má lúm đồng tiền đẹp đẽ ửng đỏ, xấu hổ mà quyến rũ, nói nhỏ với Trương Vô Kỵ: “Vô Kỵ, đừng mà… Chúng ta không lên mắc thêm lỗi lầm nữa!”
Lời nói cự tuyệt và phản kháng như thế này, so với cám dỗ còn cao cấp hơn đó!
Sự thẹn thùng của nàng làm Trương Vô Kỵ cực kỳ động tâm. Trương Vô Kỵ sau đó nhìn quanh giường mình đang nằm một chút, thấy cực kỳ xa hoa, không nói tới giường đóng bằng loại gỗ thượng hạng, chăn gối trên đó đều làm bằng lông cừu Ba Tư đắt đỏ, gối đầu làm bằng ti tằm mềm mại, nhìn kỹ xuống, trên gối đầu còn thêu long phượng uyên ương sum vầy.
Giường lớn ấm áp mà thân ảnh cô độc, tĩnh mịch. Không biết đã bao nhiêu lần giai nhân đương lúc đêm khuya tỉnh mộng, thấy có một mình mình trên giường, chỉ có thể ôm cái gối đầu khác mà âm thầm chảy nước mắt ròng ròng. Bất quá phu nhân hào môn cao quý tối nay hai gò má phiếm hồng, toàn thân nóng lên, mị nhãn như tơ, cùng nam nhân không phải chồng nàng mà ân ái cả về linh hồn và thân thể.
Nếu như lúc trước nói ân ái là vì giải độc, như vậy hiện tại thân thể hai người tiếp xúc thân mật, chính là biểu thị hai người lúc này đang hạnh phúc mà quan hệ tìиɧ ɖu͙©.
Trong ánh nến lung linh, ngọc thể của nàng tuyết trắng tinh xảo như ngà voi, hoàn mỹ không tỳ vết, thánh khiết cao quý như pho tượng Venus. Giờ phút này Chu phu nhân xuân tình dạt dào, trạng thái xấu hổ chờ đợi mê người. Trương Vô Kỵ đầu váng mắt hoa, miệng đắng lưỡi khô, một hồi mới phục hồi tinh thần lại.
Trương Vô Kỵ vì đến từ thế kỷ 21, hắn thừa biết nữ nhân loại này cần phải thỏa mãn cả tâm hồn nàng. Vì thế hắn ôm nàng rồi dựa lưng vào đầu giường, bàn tay đưa lên mái tóc rối bù của nàng mà sửa sang lại một chút, ôn nhu nói: “Vũ Quân, tới bây giờ ta mới có thể hảo hảo mà thưởng thức dáng người tuyệt diệu của nàng, thật sự là quá đẹp, làm cho ta cảm khái. Có thể âu yếm được nàng, Trương Vô Kỵ ta kiếp này không uổng a!”
Trương Vô Kỵ cúi người xuống cái trán trắng nón bóng loáng của nàng mà hôn nhẹ, hai tay hắn vuốt ve lên thân thể giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ của nàng.
Chu phu nhân vẫn như cũ thẹn thùng phát ra “Ưm” một tiếng rêи ɾỉ, tiềm thức phản ứng, thân thể mềm mại cuộn mình, nhanh tránh khỏi lông ngực hắn mà hướng vào phía trong, tay không tự chủ mà che lên bộ ngực đầy đặn tuyết trắng, tay còn lại thì che vào vị trí hạ bộ đen nhánh mê người.
Cặp mông kiểu đỉnh đẫy đà, cùng với đùi ngọc mượt mà hơi hơi cuộn lại, tạo thành một đường cong tuyệt vời động nhân. Tác phầm nghệ thuật hoàn mỹ cũng không thể biểu hiện ra tư thế sinh động tuyệt thế như vậy. Trương Vô Kỵ nhìn mà hai mắt muốn toát ra lửa, miệng liên tục nuốt nước miếng, mạnh mẽ đem khối thân thể giống như bạch ngọc điêu khắc không một chút tỳ vết lật ngửa ra. Lúc này vưu vật sinh đẹp toàn thân trần như nhộng đang ở trước mắt Trương Vô Kỵ, vốn là thân thể bạch ngọc nõn nà nhưng bởi vì ngượng ngùng mà có thêm một tầng mây đỏ kiều diễm động lòng người.
Lúc này toàn bộ nơi riêng tư của Chu phu nhân đều bại lộ trước mặt ái lang của nàng. Tâm ý hoảng loạn, Chu phu nhân chỉ có thể nhanh chóng khép chặt hai đùi lại, hai tay ôm khuôn mặt đỏ bừng nóng ran của mình. Trong miệng nàng phát ra những tiếng rêи ɾỉ tràn ngập vô hạn xấu hổ, vừa kinh vừa sợ lại không thể làm gì.
Nhiều năm qua, thân phận và địa vị của nàng vô cùng tôn quý, chưa từng bị người nào đùa bỡn như thế này. Phu nhân cao quý của Hồng Mai sơn trang thì sao? Xạ Điêu truyền nhân thì sao? Kiếp trước nhân duyên đã định, kiếp này ham muốn dây dưa, có là Quan Thế Âm Bồ Tát cũng sa đọa vào phàm trần trở thành tù binh của nɧu͙© ɖu͙©.
Nhìn đến Chu phu nhân xưa nay đoan trang hiền thục, vậy mà lúc này toàn thân nàng trần trụi, nhu nhược giống như một con mèo nhỏ ôn thuần, đợi chờ hắn tới sủng hạnh yêu thương, Trương Vô Kỵ trong lòng không khỏi dâng lên một sự kiêu ngạo. Nhưng hắn sẽ không nhanh như vậy tiến tới thỏa mãn nữ nhân động dục này, hắn muốn làm cho nàng càng thêm xấu hổ hơn nữa, hắn muốn bóc trần bộ mặt thật của nàng được ngụy trang dưới lớp mặt nạ cao quý. Hắn muốn người phụ nữ thành thục xinh đẹp này phải quỳ dưới hàng của hắn mà cầu xin hắn chà đạp cơ thể nàng.
Như vậy mới hoàn toàn chinh phục được mỹ phụ này.
Trương Vô Kỵ tiếp tục dùng ánh mắt nóng như lửa của hắn cần thận thưởng thức cơ thể lả lướt của Chu phu nhân, da thịt nàng vẫn như cũ non mềm vô cùng, cặρ √υ' đầy đặn cao ngất không hề rủ xuống, hai hạt anh đào đỏ hồng đặt phía trên giống như hai viên ruby lóa mắt, quầng vυ' nho nhỏ đỏ tươi bao quanh núʍ ѵú ngọc càng tô điểm sự diễm lệ. Cái rốn khảm trên bụng bằng phẳng trắng noãn mê người, phía dưới là khu rừng rậm đen nhánh giống như một u cốc làm tâm thần mê man. Đùi ngọc thon dài cân xứng trắng nõn trơn bóng, da thịt bóng loáng tinh tế. Mặc dù nàng đã sinh dục ra Chu Cửu Chân nhưng toàn thân cao thấp vẫn bảo dưỡng mượt mà không một tỳ vết, thật sự là kiệt tác của ông trời a!
Cảm giác được anh mắt của Trương Vô Kỵ nóng rực, tham lam nhìn thẳng vào cơ thể trần trụi của mình, Chu phu nhân giống như thiêu đốt, toàn thân nóng lên, trong lòng vừa vội vừa thẹn. Tên tiểu trứng thối này biết rõ chính mình đang khao khát hắn tới trà đạp cơ thể mình, ấy vậy mà hắn vẫn giống như mèo vờn chuột, làm cho nàng khổ sở thẹn thùng. Tuy là lòng nóng như lửa đốt nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể hơi hơi gắt giọng: “Tiểu trứng thối, chàng xem đã đủ chưa?!”
Nghe được tiếng dằn hờn dỗi của Chu phu nhân, Trương Vô Kỵ đắc ý vạn phần, tiếp tục cố tình ung dung, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve lên cơ thể tuyết ngọc bóng loáng của Chu phu nhân. Giống như thời gian không hề để lại chút dấu vết nào tại cơ thể của người thiếu phụ 36 tuổi này. Hắn yêu thích không thôi tiếp tục vuốt ve, say mê tại cơ thể mềm mại của Chu phu nhân mà hưởng thụ.
Trương Vô Kỵ nhẹ nhàng mơn trờn xuống chân ngọc trắng nõn của Chu phu nhân, ngọc thể nàng liền run rẩy, miễn cưỡng khống chế sự thẹn thùng, yên lặng hưởng thụ Trương Vô Kỵ mát xa. Ngay tại thời điểm nàng đang phải vật lộn kiềm chế kɧoáı ©ảʍ, Trương Vô Kỵ cứ nhiên cúi đầu hôn lên chân ngọc của nàng, hắn mở to miệng ngậm vào gót chân ngọc ngà, đầu lưỡi bắt đầu liếʍ láp.
“Nha… Nha… Không cần… Bẩn…”
Chu phu nhân nhíu chặt mày, răng cắn chặt lấy môi anh đào, phát ra những tiếng nức nở. Một loại kɧoáı ©ảʍ theo ngón chân của nàng nhanh chóng hướng về phía trước phóng đi. Từ gót chân tới đầu gối, thẳng tới bắp đùi đầy đặn, truyền tới khe l*и của nàng. Trong nháy mắt, Chu phu nhân chỉ cảm thấy lỗ l*и nàng bắt đầu rỉ ra thứ nước đáng xấu hổ, lông l*и bao quanh khe rãnh đã ướt nhẹp từ lúc nào không hay.
Đầu lưỡi của Trương Vô Kỵ dọc theo chân ngọc của Chu phu nhân liễm lên, khuôn mặt của Chu phu nhân cũng bắt đầu phấn khích. Đương lúc cái lưỡi của hắn tiến dọc theo đùi nàng mà rúc thẳng vào đám lông l*и, Chu phu nhân thiếu chút nữa đã khóc lên, gắt gao mấp máy đôi mắt đẹp, đem môi anh đào của mình cắt chặt lại, cơ thể nàng không tự chủ được mà hơi giãy dụa, bên trong đầu nàng đã hoàn toàn mất đi tia ý chí phòng vệ cuối cùng.
“Không cần… Bẩn a…” Chu phu nhân la lên, đồng thời nước mắt trong suốt chảy ra từ khóe mắt. Đây không phải là nước mắt thống khổ và khuất nhục, mà là nước mắt vì sự cảm động và hạnh phúc.
Tại cổ đại, địa vị nữ nhân là cực kỳ thấp, tam tòng tứ đức chính là ước thúc lớn nhất. Cho dù ngươi có là nữ hiệp phi thường nổi danh cũng không thể thoát khỏi tư tưởng nam quyền vi tôn của thời đại này. Thông minh như Hoàng Dung, lãnh ngạo như Tiểu Long Nữ cũng không ngoại lệ. Bởi vậy theo các nàng, không thể có sự tình một nam nhân cam tâm tình nguyện hôn lên chân cùng với nơi riêng tư của các nàng. Tại cổ đại này, đây chính là tuyệt đối đạo đức bại hoại, vi phạm tam tòng tứ đức luân lý.
Nhưng Trương Vô Kỵ lại làm như vậy, Chu phu nhân trong nội tâm rung động đồng thời cảm động. Nàng sâu đậm cảm nhận được Trương Vô Kỵ đối với mình cực kỳ tôn trọng và yêu thương, loại cảm động này khó mà dùng lời nói diễn ta được.
Theo nàng, nếu một nam nhân nguyện ý hôn lên chỗ bẩn nhất của cơ thể mình, vậy người đàn ông đó còn cái gì không thể làm vì mình cơ chứ? Trương Vô Kỵ đã xuất thủ cứu giúp Hồng Mai sơn trang, lại giúp Chu phu nhân bài độc, thậm chí không tiếc dùng ám khi độc làm bị thương mình để bày tỏ sự chân thành đối với nàng. Trong thâm tâm của Chu phu nhân kỳ thật đã từng bước bị Trương Vô Kỵ khai mở.
Kỳ thật cho dù là nữ nhân có ý chí sắt đá, trong vòng một ngày đối mặt với biến hóa to lớn như vậy cũng sẽ phải khuất phục, mất đi tất cả lý trí. Huống chi nàng đối mặt lại là ân nhân của nàng, nam nhân mà nàng mơ ước, Chu phu nhân làm sao có thể kháng cự được?
Nàng cứ như vậy từng bước bị Trương Vô Kỵ chinh phục, thâm tâm cảm động không thôi.
Trương Vô Kỵ ôm lấy eo thon của nàng, đầu lưỡi không ngừng chiền miên liếʍ láp u cốc đen nhánh của Chu phu nhân.
“A… Vô Kỵ!” Chu phu nhân kìm lòng không được phát ra một tiếng rêи ɾỉ đè nén đã lâu.
Ngay tại lúc Chu phu nhân khẩn trương đến cả người đều sôi trào, đầu lưỡi của Trương Vô Kỵ lại ngoài dự đoán vượt qua khe rãnh u cốc mà tiến tới bụng trơn nhắn mềm mại, liếʍ láp rốn vài cái rồi trượt lên phía trên mà liếʍ xung quanh cặρ √υ' kiều đỉnh của nàng.
Trương Vô Kỵ rốt cuộc không kiềm chế được, gắt gao hướng tới núʍ ѵú đỏ tươi của nàng mà ngậm chắt, điên cuồng ngấu nghiến. Đồng thời tay hắn cũng hướng khỏa vυ' còn lại mà tận tình xoa bóp vỗ về. Chu phu nhân nguyên lai nhắm chặt đôi mắt lúc này lại không tự chủ được đôi lông mi kích động, hai má trắng noãn bất tri bất giác liền hiện lên vẻ hồng hào diễm lệ, hô hấp của nàng cũng lập tức trở nên dồn dập, hổn hển.
Cặρ √υ' cao ngất của nàng không ngừng bị Trương Vô Kỵ xoa xuống, hai núʍ ѵú đỏ sẩm anh đào cũng bởi vì mãnh liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà dựng đứng lên. Dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt sền sệt phía trong u cũng đã sớm chảy ra.
“A…” Đột nhiên Chu phu nhân không nhịn được mà hô lên thất thanh, nàng không thể nào kiểm chế được sự sung sướиɠ mà Trương Vô Kỵ đem lại, chỉ có thể một tay che miệng, đồng thời thân thể vặn vẹo. Đối với một thục phụ đang trong độ tuổi như lang như hổ mà nói, sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Trương Vô Kỵ đúng là tàn khốc.
Chỉ một khắc sau, kɧoáı ©ảʍ ẩn giấu bên dưới cặp nhũ phong to lớn kia đã hoàn toàn thức tỉnh. Khuôn mặt của chu phu nhân vừa mang vẻ kích động, lại mang theo một tia sung sướиɠ, tham lam. Ham muốn mãnh liệt của nàng lúc này đã không thể khống chế được.
Đương lúc Chu phu nhân sắp lâm vào trong điên cuồng, cái lưỡi của Trương Vô Kỵ liền rời khỏi vυ' của nàng, lấy tốc độ cực nhanh hướng từ bụng về phía hạ thể, đi tới u cốc ở giữa hai đùi ngọc của nàng. Khi lưỡi của hắn vừa chạm tới hạt le của Chu phu nhân, thanh âm “ưʍ.. ưm…” của nàng đột ngột đình chỉ, thay vào đó là cả người kịch liệt run rẩy. Cũng theo giờ khắc này, Chu phu nhân hoàn toàn quên mất chính nàng là một hiền thê lương mẫu và Trương Vô Kỵ là con rể tương lai của nàng. Nàng hoàn toàn bỏ qua mọi luân thường đạo lỹ mà chấp nhận cùng con gái mình thờ chung một chồng. Trong đầu nàng lúc này chỉ có ái lang Trương Vô Kỵ cùng với kỹ xảo tìиɧ ɖu͙© tuyệt vời.
Đầu lưỡi Trương Vô Kỵ bắt đầu khiêu kích tới hai bên cánh hoa non mềm của Chu phu nhân.
“A…” Chu phu nhân thật không ngờ Trương Vô Kỵ lại có thể cam tâm tình nguyện vì nàng mà liếʍ láp nơi mà mọi phụ nữ trong xã hội này cho là dơ bẩn nhất. Phương tâm nàng lúc này cực độ thỏa mãn và cảm động, nàng liền banh rộng háng mình ra để giúp tiểu tình nhân của nàng có thể dễ dàng chọc ngoáy vào sâu hơn. Sau khi Trương Vô Kỵ áp cả mặt hắn vào l*и của Chu phu nhân, nàng lại dùng hai chân kẹp lấy đầu của hắn lại, giống như sợ Trương Vô Kỵ rời miệng khỏi u cốc của nàng.
Hai tay Trương Vô Kỵ lúc này nhàn dỗi, liền luồn tay xuống bờ mông đẫy đà tròn xoe của Chu phu nhân mà nắn bóp, miệng không ngừng bú “xùm xụp” lầy cái l*и đẫm dâʍ ŧᏂủy̠ của nàng.
Cơ thể mềm mại Chu phu nhân vặn vẹo như một con rắn, giống như có một luồng kɧoáı ©ảʍ từ miệng của Trương Vô Kỵ truyền qua l*и nàng, sau đó khuếch tán tới toàn cơ thể mà đi
“A… Vô Kỵ!” kɧoáı ©ảʍ của Chu phu nhân lúc này đã bị Trương Vô Kỵ kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới đỉnh điểm, nàng liền kiều mỵ mà kêu lên. Đồng thời một cỗ chất lỏng nóng bỏng trắng mịn trong suốt từ khe l*и nàng bắn ra thành tia, thân thể kịch liệt phát run lên. Trương Vô Kỵ cảm nhân có một cỗ dịch nhờn tanh tanh bắn vào miệng hắn, liền biết ngay Chu phu nhân vì bị mình vét máng mà đạt tới cao trào…
“Vũ Quân, ta yêu nàng!” Trương Vô Kỵ vươn tay tới gò má trắng nõn của Chu phu nhân mà vuốt ve, còn Chu phu nhân thì xấu hổ như một nữ hài làm điều sai trái bị phát hiện. Trương Vô Kỵ không chút do dự liền đem miệng lấp lên đôi môi mềm của nàng, đầu lưỡi hai người khẽ quấn quýt lấy nhau. Cả hai đều tham lam hút lấy ngọc dịch bên trong miệng của đối phương.
Một lúc lâu sau hai người mới tách nhau ra, Trương Vô Kỵ liền đem tay đặt lên khỏa vυ' no đủ, mềm mại của Chu phu nhân, dùng sức xoa nắn vuốt ve. Ngón trỏ cùng ngón cái khéo léo kẹp lấy hạt anh đào hơi vển, đồng thời cúi đầu khẽ cắn hạt anh đào bên kia dùng sức mà mυ'ŧ.
Chu phu nhân lại một lần nữa bị Trương Vô Kỵ tấn công cặρ √υ', kɧoáı ©ảʍ của nàng lại bắt đầu dâng lên như thủy triều. Tại lúc Trương Vô Kỵ kɧıêυ ҡɧí©ɧ đùa bỡn, cơ thể mảnh mai như không xương của Chu phu nhân lại vô ý thức giãy dụa, khuôn mặt xinh đẹp của nàng tràn ngập tình ý phong tình vạn chúng, thần thái cực kỳ mê người.
Thời khắc này, trong đầu Trương Vô Kỵ nhất thời sinh ra một suy nghĩ “Được người vợ như thế này ta còn đòi hỏi gì!”. Điều này làm cho hắn nghĩ tới hắn cái đêm kỳ diệu mà truyền kỳ giữa hắn và nữ nhân đầu tiên của hắn. Nhớ lại nữ thần lão sư Hạ Như Lam của hắn, cùng với Vệ Vũ Quân trước mắt có nhiều điểm tương đồng. Giống như cùng là nữ nhân thành thục, làm cho Trương Vô Kỵ có du͙© vọиɠ chinh phục!
Trương Vô Kỵ trong lòng áy náy, thẹn với Chu phu nhân vì lúc này hắn đang ôm lấy nàng, nhưng trong đầu lại nghĩ tới nữ nhân khác.
Nguyên lại người mà hắn yêu nhất hóa ra lại ở thế kỷ 21 kia! Trương Vô Kỵ nhắm hai mắt lại, thật lâu trầm mặc, không có hành động gì.