Nghe được Trương Vô Kỵ nói muốn song tu giải độc, Chu phu nhân lúc này cự tuyệt nói: “Nếu như vậy, ta… Ta tình nguyện chết!”
Trương Vô Kỵ nghe thấy vậy, ngược lại mỉm cười một cái, bởi vì Chu phu nhân lúc nói lời này, kỳ thật nàng đang do dự, không có chém đinh chặt sắt, Trương Vô Kỵ đối với nữ nhân hiểu rất rõ. Trương Vô Kỵ phi thường rõ ràng nội tâm Chu phu nhân là gì. Khẩu thị tâm phi, nữ nhân nói không cần, chính là vì ngại mặt mũi và rụt rè, đương nhiên truyền thống đạo đức lễ giáo ước thúc cũng là một phương diện, kỳ thật đem những thứ này dứt bỏ, hết thảy sẽ trở nên tự nhiên.
Trương Vô Kỵ lạnh nhạt nói: “Thế nàng chết còn không sợ, tại sao lại cự tuyệt ta giải độc cho nàng bằng cách này? Là vì thẹn thùng, ngượng ngùng? Hay là và ta không xứng với nàng?”
“Ngươi…” Chu phu nhân thân thể có chút run rẩy mà nói: “Nếu như ta là người sắp chết, ta… Ta…”
“Song tu có thể cho nàng sống lại!” Trương Vô Kỵ khẳng định nói.
“Những lời này của ngươi, chỉ có thể lừa những cô nương kia thôi!” Chu phu nhân thật sự không biết cự tuyệt như thế nào, chỉ có thể nói một câu như vậy đánh tiêu ý niệm trong đầu Trương Vô Kỵ, không nghĩ tới câu này lại càng làm phản tác dụng.
Trương Vô Kỵ vừa nghe Chu phu nhân nói như vậy, lúc này nổi trận lôi đình mà nói: “Nàng nói như vậy, chính là nghĩ ta ham tư sắc của nàng, sẽ lấy một cái lý do mà lừa nàng phải không? Được, mệnh là của nàng. Nếu nàng không tin, liền cắn lưỡi tự sát a, dù sao trên đời này thêm một người không nhiều, thiếu một người không ít!”
Trương Vô Kỵ sớm đã nhìn ra tâm tư của Chu phu nhân, cũng biết nàng không muốn chết, bởi vậy mới nói lẫy, dùng phương pháp kích tướng để cho nàng bị thuyết phục.
Quả nhiên, nghe lời nói của Trương Vô Kỵ, Chu phu nhân sắc mặt càng thêm tái nhợt vô lực, thật lâu sau mạnh miệng nói: “Tại sao ta phải tự sát, ngưới đi, đi ra ngoài cho ta!”
Trương Vô Kỵ chẳng những không có rời đi, ngược lại nói: “Ta đi ra ngoài? Trừ phi ngươi đem chân ta cắt đứt! Phật tổ đã nói, cứu một mạng người, còn hơn xay bảy tầng tháp. Ta bây giờ là cứu ngươi, ngươi hiểu lầm ta, ta có thể hiểu được. Bởi vì lòng tốt của ta, vẫn thường bị người ta hiểu lầm nên cũng thành thói quen rồi!”
Chu phu nhân nhắm chặt hai mắt phượng, vẻ mặt mây đỏ. Đối mặt với một người mặt dảy như vậy, nàng còn có thể nói gì?
Trương Vô Kỵ nhìn nàng ngượng ngùng, hơi cười nói: “Phu nhân, cũng không phải nàng chưa thấy quá, sao phải xấu hổ?”
Chu phu nhân cắn nhẹ môi, tựa hồ hạ quyết tâm không để ý tới Trương Vô Kỵ, nhưng độc trong người nàng lại bắt đầu khuếch tán, nàng cảm nhận được rõ, nếu cứ để tình trạng này phát triển, chính mình chỉ sợ sống không quá một giờ.
Trương Vô Kỵ đã toàn thân trần trụi, nghiêm mặt nói: “Nàng không phối hợp ta, ta làm sao có thể thi triển nam nữ song tu đại pháp?”
Chu phu nhân lông mi rung động, do dự không biết có nên mở mắt ra không. Trương Vô Kỵ lại nói: “Nàng thực không muốn sống, vậy ta liền đi!”
Chu phu nhân nghe hắn nói đi, liền mạnh mẽ mở mắt ra, nhất thời sắc mặt như vải đỏ. Nàng vạn vạn không ngờ rằng Trương Vô Kỵ đã đứng lên, ©ôи ŧɧịt̠ hăn hái của hắn đập ngay trước mắt nàng, dù là chưa thi triển hết oai hùng, cũng đã là tử quang lưu chuyển, trong suốt trong sáng. Thật sự trên đời khó gặp bảo bối thứ hai nào giống như của hắn, khiến cho không biết bao nhiêu nữ nhân lâm vào si mê.
“Ngươi… Vô sỉ!” Chu phu nhân mắng thối, nhưng trong lòng lại không khỏi xúc động, từ đan điền nàng hừng hực dấy lên. Năm đó gặp gỡ Chu Trưởng Linh, nàng cũng không có cảm giác này.
Chu phu nhân hừ một tiếng rồi hai mắt nhắm nghiền, Trương Vô Kỵ lại bất chấp tất cả ôm thân thể mềm mại của nàng, cảm giác chưa bao giờ thoải mái như vậy.
Mà Chu phu nhân lại kinh hãi “A…” Nàng không khỏi kinh hô một tiếng.
Trương Vô Kỵ nói: “Hiện tại ta liền truyền cho nàng phương pháp vận công, thời gian cấp bách, ta chỉ nói một lần, hy vọng nàng có thể nhớ kỹ, ta thật sự không muốn nàng bỏ mạng trong khi chúng ta làm chuyện đó đâu.”
“Ngươi…” Chu phu nhân mặt cười ửng đỏ, nghe được Trương Vô Kỵ nói bỏ mạng trong khi làm chuyện đó, nàng thật sự không nhịn được xì một tiếng khinh miệt, thần thái thật là kiều mỵ.
Trương Vô Kỵ trong lòng đại bành trướng, cường hôn cái miệng anh đào nhỏ nhắn của nàng.
Chu phu nhân bị Trương Vô Kỵ tấn công bất ngờ, không kịp tránh né, liền bị cặp môi của Trương Vô Kỵ bú lấy cái miệng nhỏ nhắn, một phen hút lấy hơi thở như lan của nàng.
Tại lúc Trương Vô Kỵ rời đi đôi môi anh đào của nàng. Chu phu nhân trên mặt khóc lã chã, bộ dạng ảm đạm. Trương Vô Kỵ lật hạ thân thể mềm mại của nàng, nghiêm túc kề tới sát tai nàng mà truyền thụ khẩu quyết tâm pháp.
Chu phu nhân muốn cự tuyệt, nhưng vừa nghe khẩu quyết biết là đại bác tinh thâm vô cùng, không khỏi kinh ngạc một hồi!
Thật lâu sau, Trương Vô Kỵ mới truyền thụ xong, hít sâu mà nói: “Nàng nghe rõ chứ?”
Chu phu nhân giọng căm hận nói: “Chẳng có gì mới lại với ta cả!”
Trương Vô Kỵ thú vị nhìn khuôn mặt ửng đỏ của nàng, ôn nhu nói: “Nếu nàng cứ như vậy thật sự làm thương lòng ta rồi. Ta biết trong lòng nàng yểu Chu Trưởng Linh, nhưng hắn là một nam nhân đáng cho nàng yêu cả đời sao? Ta không nói gạt nàng, Chu Trưởng Linh căn bản là chỉ muốn đạt tới mục đích của chính hắn. Tựu giống như hắn vì muốn chiếm lấy Đồ Long Đao, nên nhẫn tâm muốn gϊếŧ cả ta! Nàng cùng hắn sống với nhau nhiều năm như vậy, Chu Trưởng Linh là hạng gì, ta tin nàng là người hiểu rõ nhất! Ta có thể nói cho nàng biết, Chu Trưởng Linh đã chết trong một cái sơn động!”
“Á!?” Chu phu nhân nghe Chu Trưởng Linh đã chết, sợ ngây cả người, lập tức chính mình không biết phải làm sao. “Ngươi… ngươi gạt ta! Ngươi, tên hỗn đản này…”
“Ta không phải hỗn đản, chờ nàng bài xong độc. Ta sẽ dẫn nàng đi xem… Hắn muốn gϊếŧ ta, suốt bốn năm nay rồi! Nàng không biết rằng 4 năm cuộc sống thống khổ của ta, căn bản là đều do Chu Trưởng Linh ban tặng! Hắn là loại người không đáng cho nàng yêu! Nàng vì hắn thủ vững trinh tiết, thủ vững tam tòng từ đức, quả thực chính là một sự nực cười a!”
“Không phải, lời ngươi nói không phải là thật!” Chu phu nhân lắc đầu, mắt rưng rưng nước mắt. Theo lời nói của Trương Vô Kỵ, Chu phu nhân xác thực Chu Trưởng Linh không phải kẻ tốt, là loại tư lợi cá nhân. Bất quá dù sao nàng và hắn cũng có tình nghĩa phu thê, Chu phu nhân lại là nữ nhân hiền hòa thúc nữ. Nếu nói nàng không có cảm giác gì thì tuyệt đối là không thể nào.
Trương Vô Kỵ cũng chính là nhìn thấu tâm tình của Chu phu nhân, cho nên mới muốn muốn bá đạo ngạnh thượng cung, nói cho nàng sự thật, rồi từng bước hóa giải nội tâm của nàng. Trương Vô Kỵ hết luận Chu Trưởng Linh không phải người chồng tốt, khẳng định làm cho Chu phu nhân rất nhiều ủy khuất, chỉ cần có sự thật này, kế tiếp sẽ hết thảy phi thường dễ dàng, bởi vì nữ nhân luôn sống theo cảm tính, huống chi hiện tại nàng còn bị mình áp chế thân thể nữa!
“Ta không có lừa ngươi! Hiện tại ta muốn giúp nàng, có thể nàng khinh thường ta, cho ta là hèn hạ vô sỉ, nhưng ta vẫn muốn nói rằng nữ nhân một đời không phải cần cừu hận, mà là cần nam nhân che chở. Thứ đó thì ta chắc chắn có khả năng cấp đến cho nàng. Một hồi sau khi ta cứu nàng, vô luận là nàng đối với ta oán hận hay cảm kích, ta đều muốn nói cho nàng biết rằng, ta thực sự thưởng thức nàng, hơn nữa muốn chiếu cố cuộc đời nàng! Nàng không cần lo lắng vấn đề của con gái nàng, nếu nàng sợ rằng Chu Cửu Chân không thể nhận ta, vậy sau khi trị hết cho nàng, ta có thể làm phụ thân Chu Cửu Chân đấy, nàng thấy thế nào?”
Trương Vô Kỵ nói lời này rất rõ ràng, hắn chẳng những muốn song tu giải độc, còn muốn cưới nàng làm nương tử, nhưng… tuổi tác khác biệt, Chu phu nhân không biết có phải cảm xúc nhất thời của hắn không? Hơn nữa nàng chính là một quả phụ. Nhưng cũng phải thừa nhận rằng Trương Vô Kỵ là một nam nhân anh tuấn tiêu sái, lại còn là đại ân nhân của nàng, tuổi trẻ tài cao, hắn chân thành nói ra những lời như vậy ít có nữ nhân nào có thể cự tuyệt. Tâm của Chu phu nhân bị Trương Vô Kỵ lần lượt điểm trúng, bắt đầu kích khởi nhộn nhạo, nhưng bên ngoài thì trầm lặng nói: “Ngươi không rõ, nếu ta đã gả cho một người, liền… phải tam tòng tứ đức…”
“Đúng! nhưng hiện tại hắn đã chết, nàng có thể tái giá. Tái giá xong, nàng nên đối với ta tam tòng tứ đức chứ không phải Chu Trưởng Linh!” Trương Vô Kỵ nói.
“Nhưng là… Nếu ta tái giá gả cho ngươi… ta liền không tuân thủ tam tòng tứ đức!”
Chu phu nhân vẫn còn kháng cự, nhưng ngữ khí nói chuyện không còn kiên định như trước, thậm chí đã bắt đầu dao động, kỳ thật sâu thẳm trong tim nàng cũng muốn lấy cớ, tìm cho mình một bậc thang mà đi xuống. Nàng muốn tự thuyết phục nội tâm của mình, sau đó tiếp thu người nam nhân đang ôm ấp mình trước mắt này. Mặc dù nàng hơn đối phương hơn mười tuổi, nhưng cũng không phải trở ngại của khao khát du͙© vọиɠ đang bành trường trong người nàng.
“Nàng nói cho ta biết, nàng yêu hắn sao?” Trương Vô Kỵ hỏi.
Chu phu nhân sửng sốt, hồi tưởng một lát, nói: “Nhưng ta là thê tử của hắn”
Trương Vô Kỵ lắc đầu, nói: “Như vậy sao có thể! Hôn nhân không có tình yêu vốn chính là một sai lầm. Nàng căn bản không yêu hắn, hôn nhân cùng yêu là hai chuyện khác nhau. Không có tình yêu làm cơ sở, hôn nhân vốn chính là phản bội. Nàng vẫn luôn ở sau lưng phản bội chính mình, lấy hôn nhân mà khuất phục lòng mình, bởi vậy nhiều năm như vậy nàng không có khoái hoạt, thậm chí sống ở giữa sự thống khổ. Chẳng lẽ không đúng sao? Nói một câu dễ hơn, kỳ thật nàng không hiểu được yêu là gì. Hơn nữa, nếu như một bên là danh vọng hoặc tuyệt thế võ công, một bên là nàng, Chu Trưởng Linh chắc chắn sẽ không chọn nàng! Nàng nghĩ hắn sẽ quan tâm tới nàng sao? Ngay cả có bán nàng vào kỹ viện để đạt được mục đích, ta tin tưởng hắn cũng dám làm đó! Điểm này nàng nhất định cũng rõ ràng.
Bởi vì Chu Trưởng Linh chính là một kẻ ngụy quân tử vì danh lợi không từ thủ đoạn nào. Nếu hắn thật sự yêu nàng, để ý nàng, sẽ không để nàng phải vì hắn mà thủ hoạt quả (sống một mình thờ chồng chết), bỏ mẹ con các nàng mà đi sao? Nàng đã lãng phí hơn 20 năm nay, chẳng lẽ còn muốn vì một kẻ mà mình không yêu, tiếp tục vì hắn mà thu hoạt quả, huống chi hắn đã chết!”
Chu phu nhân không còn lời nào để nói, nàng rưng rưng hai mắt nhắm nghiền. Nhưng lời mà Trương Vô Kỵ nói… trong lòng nàng thực ra đã biết từ lâu. Chu Trưởng Linh xác thực có thể vì võ công hoặc danh vọng mà hy sinh nàng cùng nữ nhi. Chu Trưởng Linh chính là loại người vì danh lợi không từ thủ đoạn, ngụy quân tử, ác bá. Chính là nhiều năm như vậy, với thân phận Chu phu nhân, nàng vẫn cảm thấy cuộc sống của mình cực kỳ bức bối. Tại lúc Chu Trưởng Linh không còn trong sơn trang 4 năm nay, kỳ thật chính nàng sống rất vui vẻ, trừ có không ai làm bạn và nữ nhi hoành hành ở bên ngoài, thậm chí có thể nói nàng sống hạnh phúc.
Giờ phút này Trương Vô Kỵ nhìn nàng phập phòng động lòng người, hắn thở dài: “Nàng tuy rằng đã hơn ba mươi, nhưng trong mắt ta, nàng chỉ tựa như tiểu muội của ta vậy, kiều diễm động lòng người…”
Chu phu nhân vừa nghe Trương Vô Kỵ nói như vậy, lúc này biến sắc, hừ nói: “Nguyên lai ngươi đã sớm đối với ta nổi lên sắc tâm…”
Trương Vô Kỵ cười nói: “Khổng Tử nói, thực sắc tính, háo sắc chi tâm, nhân kiêm hữu chi (????). Chẳng lẽ thưởng thức người khác cũng không được sao? Mỗi người đều có mặt thiện, cũng có mặt ác, mấu chốt là ngươi có thể khống chế mặt ác được hay không thôi. Ta chỉ là đem lời trong lòng mình biểu đạt ra…”
Chu phu nhân khinh thường hừ một tiếng, lại không nói tiếng nào, Trương Vô Kỵ nhẹ nhàng vuốt ve gò má bóng loáng của nàng, không nhịn được hôn lên, Chu phu nhân liều mạng tránh né, không cho Trương Vô Kỵ toại nguyện, nói: “ Ngươi lấy gì làm ta tin tưởng người cùng Chu Trưởng Linh không phải là loại giống nhau?”
Trương Vô Kỵ nói: “Nếu như ta hôm nay nói dối nửa câu, vậy ta với ngươi cùng chết…” Hắn nói xong đột nhiên nắm lấy ám khí có độc lúc trước rút ra khỏi Chu phu nhân đặt ở trên giường, mạnh mẽ đâm vào cơ thể mình!
“Á?!” Chu phu nhân kinh hãi, nói: “Ngươi… Ngươi làm cái gì vậy?!”
Trương Vô Kỵ nói: “Hiện tại ngươi có thể tin tưởng ta chưa? Nếu như không dùng song tu đại pháp, chúng ta chỉ có thể cùng nhau xuống hoàng tuyền…” Kỳ thật trong lúc Trương Vô Kỵ đâm ám ký có độc vào cơ thể mình, hắn đã vận công ngăn cản, sau đó rút ám khi ra, trong chớp mắt đem độc tố cùng máu tươi cùng nhau bức ra ngoài
“Ngươi… Ngươi làm cái gì mà ngốc như vậy!” Chu phu nhân thì thào nói.
Một cỗ máu tươi nhất thời cuồng bắn ra, nọc độc cùng máu tươi đã bị Trương Vô Kỵ bức ra khỏi cơ thể… Nhưng Chu phu nhân không có biết, rưng rưng vuốt vuốt miệng vết thương của Trương Vô Kỵ, vô cùng thương yêu nói: “Ngươi… ngươi làm như vậy, chẳng pahir là ta đã tạo nghiệp chướng nặng nề sao?!”
“Nàng có tội gì? Yêu một người, chính là vì nàng chết, Trương Vô Kỵ ta cũng là cam tâm tình nguyện!” Trương Vô Kỵ nói xong, nhẹ nhàng một lần nữa hôn lên gò má, rồi lần tới vành tai và cổ trắng của nàng.
Chu phu nhân cả kinh hô hấp loạn, Trương Vô Kỵ lại hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.
Trương Vô Kỵ dùng đầu lưỡi tách đôi môi nàng, thọc sâu vào bên trong mà trêu chọc đầu lưỡi nàng, một tay xoa bộ ngực sữa mềm mại.
Chu phu nhân cả người run lên, nhắm nghiền đôi mi thanh tú. Trương vô Kỵ nhẹ nhàng vuốt ve cặρ √υ' no đủ, mềm mại trắng mịn làm người khác khắc cốt ghi tâm. Thể xác và tinh thần nàng câu thích, thoải mái cơ hồ muốn rêи ɾỉ lên
Bộ ngực sữa mợt mà trắng mịn hình bán cầu nhộn nhạo, trái nho đỏ sẫm phía trên tự hồ đã sưng dựng thẳng đứng, da thịt trắng như tuyết hiện lên một tầng ôn ngọc sáng bóng.
Trương Vô Kỵ nhẹ nhàng vân vê hai núʍ ѵú mê người của nàng. Đôi lông mày của Chu phu nhân nhíu lại, cổ họng không nhịn được phát ra những âm thanh rêи ɾỉ cực kỳ nhỏ.
Trương Vô Kỵ khẽ liếʍ lấy vành tai của nàng ôn nhu nói: “Phu nhân, từ giờ khắc này, ta coi như là phu quân của nàng!”
Chu phu nhân thương cảm nói: “Ta không muốn tính mệnh của ngươi phải mất, ta… Ta không xứng với ngươi!”
“Nàng đừng nói vậy, chuyện kia đã qua! Con người nàng trước kia không giống như cô gái đang yêu lúc này. Tương lai của chúng ta nhất định sẽ tốt đẹp…” Trương Vô Kỵ nói xong ngược lại ôn nhu vuốt ve, đem một bên núʍ ѵú ngậm vào miệng.
Bộ ngực tuyết trắng non mềm của Chu phu nhân theo hô hấp phập phồng lên xuống, thân thể xinh đẹp tán phát ra một mùi hương son phấn hòa mùi cơ thể nàng.
Trương Vô Kỵ đem cái mũi dí sát vào bộ ngực sữa của Chu phu nhân, hớp vào vài hớp hương thơm của nàng, sau đó đưa tay đem bộ vυ' no đủ mà nhẹ nhàng vuốt ve một phen. Tay của Trương Vô Kỵ đã cảm nhận được núʍ ѵú mềm mại nho nhỏ của Chu phu nhân đã bị hắn âu yếm làm cho cứng rắn dựng thẳng. Chu phu nhân đã bế dục nhiêu năm, nay được Trương Vô Kỵ âu yếm như vậy, cái miệng nhỏ thổ khí như lan, có vẻ kiều diễm ướŧ áŧ. Trương Vô Kỵ đem bàn tay rời xuống dưới, tại trên cặp mông của nàng vuốt ve qua lại. Cặp mông bự đẫy đà của Chu phu nhân giống như một quả bóng nước cực kỳ co giãn, sờ thật là thoải mái.
Trương Vô Kỵ được một bước lại tiến một bước, lại đưa bàn tay tiếp tục đi xuống, khẽ vuốt cặp đùi cân xứng của Chu phu nhân, rốt cuộc không kiềm chế được, lại đưa tay sờ lên hướng cặp mông bự của nàng. Hắn yêu thích không buông, bàn tay còn lại lần mò hướng tới đám lông đen nhánh của nàng mà vuốt ve, rồi lại tiến tới cái khe hẹp giữa hai chân nàng. Trương Vô Kỵ tách ra hai cánh hoa nhẹ nhàng mà day day hạt le của nàng, cảm giác âm áp từ chỗ đó từ bàn tay truyền khắp thân thể hắn. Nói thì chậm chứ cảm xúc thì truyền nhanh. Côи ŧɧịt̠ của Trương Vô Kỵ lúc này hưng phấn đại trướng.
Chu phu nhân “Ah!” một tiếng, vô hạn thẹn thùng, Trương Vô Kỵ lại rất nhanh dùng đầu lưỡi và đôi môi của mình vừa bú vừa liếʍ núʍ ѵú nàng, lại dùng răng nhẹ nhàng cắn cắn, làm cho thần sắc của Chu phu nhân vô cùng phiền não, cắn chặt răng không phát ra âm thanh nữa. Núʍ ѵú đỏ sẫm trong miệng Trương Vô Kỵ lại càng sưng lên căng cứng.
(Bạn đang đọc truyện sắc hiệp tại Truyện VKL chấm com - https://truyenvkl.com chúc bạn online vui vẻ)
Chu phu nhân mặt đỏ bừng, liều mạng kẹp chặt đùi, Trương Vô Kỵ tay đã tiến nhập vào lỗ l*и nàng, một mảnh lông l*и cọ xát với tay hắn… Nàng lúc này chỉ có thể vững tâm, tận lực không đem kɧoáı ©ảʍ bày ra, miễn cho Trương Vô Kỵ khinh thường nàng, cho nàng là nữ nhân dâʍ đãиɠ. Mặc dù không lên tiếng, nhưng nét mặt của nàng bày ra không bỏ sót chút nào, nàng chính là đang hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ khi Trương Vô Kỵ âu yếm, mặc kệ hắn muốn đùa bớn với thân thể nàng.
Nàng trước kia tĩnh mịch hư không, lặng lẽ hưởng thụ sự âu yếm ngọt ngào này, hơn nữa lỗ l*и nàng hơn 20 năm nay không có nam nhân nào tiếp xúc, bây giờ bị Trương Vô Kỵ dùng tay vuốt ve làm hạ thể nàng truyền đến từng trận kɧoáı ©ảʍ tê dại. Cấm dục lâu năm nay lại được động tác của Trương Vô Kỵ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cơ thể Chu phu nhân phát ra một loại xúc động kỳ diệu, mãnh liệt muốn khẩn cầu nam nhân này xông tới ȶᏂασ nàng.
Trương Vô Kỵ lúc này ép chặt ©ôи ŧɧịt̠ của hắn vào sát khe mông bự của nàng. Chu phu nhân bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ xuân tâm nhộn nhào, đói khát khó chịu, nàng không cách nào nhẫn nại nữa, bất chấp xấu hổ. Lỗ l*и nàng đã bị bỏ không lâu ngày, nay dâʍ ŧᏂủy̠ lại chảy ra róc rách ướt đẫm một mảng. Chu phu nhân thân thể mềm mại khẽ run, mặt nổi lên đỏ ửng, mị nhãn tràn ngập dục hỏa nhu tình nhìn Trương Vô Kỵ: “Vô Kỵ… Đừng xoa nhẹ… Ta… Ta chịu không nổi…”
Chu phu nhân đã bị dục hỏa thiêu cháy, mặt ửng đỏ, tim đập dồn dập, nàng chủ động đem đôi môi anh đào đỏ tươi của nàng hướng núʍ ѵú nhỏ trước ngực của Trương Vô Kỵ mà bú, lấy đầu lưỡi trơn trượt vân vê nó, lưu lại dấu son môi khắp nơi. Nàng nhiệt tình bú, làm cho Trương Vô Kỵ cảm nhận từng trận kɧoáı ©ảʍ thư sướиɠ. Chu phu nhân đói khát tìиɧ ɖu͙© đã lâu nay bị kích động, cặρ √υ' theo hô hấp mà rung lên, trên đỉnh là cặp nhũ hoa giống như hai quả nho màu hồng sáng bóng làm cho người ta thèm nhỏ dãi.
Chu phu nhân buống Trương Vô Kỵ ra, hai tay ôm lấy đầu Trương Vô Kỵ, thân thể mềm mại ưỡn lên phía trước, đem cả mặt của Trương Vô Kỵ mà úp vào vυ' của nàng, núʍ ѵú nhét ở miệng của hắn mà nói: “Vô Kỵ… Đến… Ân…”
chu phu nhân không chịu nổi kɧıêυ ҡɧí©ɧ, không khép được đùi, chỉ có cách liều mạng nhẫn lại xúc động trong cơ thể, bất đắc dĩ khe l*и nàng đã sớm ướt một mảng. Nàng liếc Trương Vô Kỵ thật nhanh một cái, nhìn thấy hắn đang chuyên tâm mà nhấm nháp núm ngọc của mình, trong lòng đại đãng, nhẹ nhàng run rẩy.
Trương Vô Kỵ thấy cặρ √υ' lớn tuyết trắng của Chu phu nhân run run, vừa co giãn vừa mềm mại, lại cúi đầu tham lam ngậm lấy đầṳ ѵú phấn hồng của nàng, vừa hút vừa liếʍ, hận không thể làm cho nó tiết ra sữa. Tại đầṳ ѵú của Chu phu nhân còn lưu lại vết mồm mờ mờ của Trương Vô Kỵ. Núʍ ѵú hồng nộn của nàng không chịu được sự chơi đùa của Trương Vô Kỵ, kiên đỉnh sừng sững trên bầu vυ' mềm. Chu phu nhân bị hút làm cả người nóng như lửa, tìиɧ ɖu͙© phấn khởi, mị nhãn khép hờ, không khỏi phát ra tiếng rêи ɾỉ vui sướиɠ: “Ân… Ân… Ân…”
Hưng phấn tìиɧ ɖu͙© của Chu phu nhân lúc này tăng vọt, thân thể nàng phát run liên tục. Cơ thể nàng liên tiếp tản mát ra mùi son phấn cùng hương vị nữ nhân thành tục của cơ thể, làm cho Trương Vô Kỵ say mê không thôi, tay không ngừng xoa nắn bộ vυ' phì nộn của nàng.
Trương Vô Kỵ tay phải thì xoa nắn nhũ phong của Chu phu nhân, tay trái thì vẫn luôn hướng lỗ l*и nàng mà chọt tạo ra những âm thanh “Nhóc nhách” cực kỳ dâʍ đãиɠ. Hắn lúc này rút ngón tay ra khỏi hang động ướŧ áŧ đó, hướng hai cánh hoa phía cửa động mà miết mà nhay, rồi lại hướng âm hạch của nàng chơi đùa. Ngón giữa lại nhẹ nhàng thọc vào lỗ l*и mà moi móc, thẳng đem cơ thể mềm mại của Chu phu nhân kɧıêυ ҡɧí©ɧ kinh hoàng không thôi, dâʍ ŧᏂủy̠ lại mãnh liệt chảy ra như thủy triều, đôi môi anh đào của nàng không ngừng lầm bẩm: “Nha… Ai…”
Thân thể Chu phu nhân lồi lõm, đẫy đà trần như nhộng bày ra trước mắt Trương Vô Kỵ. Toàn thân nàng diễm lệ, thần bí mê người ấy vậy mà bị Trương Vô Kỵ nhìn không sót gì. Thân thể mềm mại trắng tuyết như sương, cái bụng phẳng phiu không một chút mỡ thừa, phía dưới là đám lông l*и đen nhánh huyền bí làm cho bất cứ nam nhân nào cũng phải mê man. Bên dưới đám lông l*и dĩ nhiên là một cái khe dài có thể loáng thoáng nhìn thấy. Trương Vô Kỵ là từ thế kỷ 21 mà đến, lần đầu tiên thấy được một quý phu nhân cổ đại tuyết trắng đẫy đà, có cơ thể thục nữ gợi cảm. Trong lòng hắn tràn ngập vẻ hưng phấn là không cần phải nói rồi. Ánh mắt hắn lúc này tản mát ra tia dục hỏa sáng rọi, đem khuôn mặt đã vốn hồng hào của Chu phu nhân xấu hổ tới mức đỏ như quả hồng.
Một người con gái tuyệt vời ấy vậy mà tên Chu Trưởng Linh cả ngày chỉ biết lấy danh lợi cùng luyện công, đem nàng một mình cô tịnh. Nàng đã rất nhiều năm không quan hệ tìиɧ ɖu͙© với nam nhân, nay cảm thấy rất vui mừng. Những vị trí nhạy cảm đều được Trương Vô Kỵ kɧıêυ ҡɧí©ɧ tới hừng hực dục hỏa, tìиɧ ɖu͙© khô heo của Chu phu nhân lúc này được tưới tắm không cách nào nhẫn nhịn được nữa.
Chu phu nhân bị kí©ɧ ŧìиɧ lâu liền ôm lấy Trương Vô Kỵ, mở ra cái miệng anh đào tình nguyện mà dâng lên miệng hắn một nụ hôn dài. Hai lưỡi kịch liệt quấn lấy nhau giao chiến, nàng đói khát giống như muốn đem Trương Vô Kỵ cắn nuốt vào bụng. Đôi môi của nàng trợi rời khỏi miệng hắn, tiến tới khẽ cắn vành tai, chiếc lưỡi của nàng chui tọt vào liếʍ láp tai hắn. Trương Vô Kỵ có thể nghe được hô hấp của Chu phu nhân hỗn loạn đầy tìиɧ ɖu͙©, cái lưỡi thơm tho của nàng mấp máy khiến cho hắn cực kỳ thoải mái.
Chu phu nhân sau đó lại ôm cổ mà hướng tới miệng hắn hôn thắm thiết, hơi thở như lan của nàng làm tâm tình Trương Vô Kỵ đong đưa. Côи ŧɧịt̠ trong quần của hắn đã cương cứng nãy giờ, hận không thể thưởng thức cái lưỡi cùng đôi môi anh đào nhỏ nhắn kia.
Cơ thể Chu phu nhân lúc này nổi lên một cỗ nhiệt lưu, ánh mắt khác thường tràn ngập mị hoặc phảng phất nói rằng nhu cầu của nàng cần được thỏa mãn lúc này.
Côи ŧɧịt̠ của Trương Vô Kỵ tất nhiên là siêu cấp tráng kiện, Chu phu nhân nhìn xem mà càng phát hỏa. Nàng lấy tay nắm lấy, thậm chí hai bàn tay nàng cùng không nắm được hết thân ©ôи ŧɧịt̠ của hắn. Chu phu nhân thầm nghĩ nếu như cây côn ŧᏂịŧ này mà ȶᏂασ nhập lỗ l*и nàng thì sẽ có tư vị như thế nào?
Nụ hôn của hai người hồi lâu thì rời nhau ra, Trương Vô Kỵ thư thái mà thở một hơi, cũng không muốn dành nhiều thời gian vào hôn môi, liền đem nàng ôm lên giường, dùng tay tách ra đôi chân tuyết trắng của nàng. Lỗ l*и nàng cũng theo đó mà hơi mở ra làm hắn rung động tâm thần.
Trương Vô Kỵ dục hỏa trong lòng cuồng thăng, hai tay nắm ở ngọn vυ' nàng mà vuốt ve. Chu phu nhân má đào đỏ ửng, hơi thở kích động, vẫn còn say đắm ở cao trào kɧoáı ©ảʍ, tùy rằng nhắm mắt nhưng cũng diễm quang tứ xạ.
“Phu nhân, nàng để cho ta song tu với nàng nhé!”
“Không, chàng đừng gọi thϊếp là phu nhân nữa. Nhũ danh của thϊếp là Vũ Quân. Từ bây giờ mỗi khi chỉ có hai chúng ta, xin chàng hãy gọi thϊếp bằng nhũ danh”
Trương Vô Kỵ nhất thời du͙© vọиɠ cháy mạnh khắp toàn thân, cầm lên ©ôи ŧɧịt̠ to tướng gân guốc của hắn mà đóng mạnh vào lỗ l*и nàng.
“A!” Chu phu nhân rống lên một tiếng thét đau đớn, nước mắt đau đớn cùng hạnh phúc chảy ra hốc mắt. Côи ŧɧịt̠ tráng kiện to như cánh tay con nít cắm thẳng vào lỗ l*и của nàng, tựa như năm đó phá thân đau đớn giống nhau. Chu phu nhân cảm thấy như một lần nữa tân nương động phòng. Đau đớn này làm cho ý thức nàng vô cùng thanh tỉnh.
Trương Vô Kỵ ôm chặt lấy nàng tránh không để cho nàng đong đưa, vòng eo vặn ẹo. Côи ŧɧịt̠ hắn cứ thế mà bắt đầu rút ra đút vào.
Chu phu nhân thoải mái “A” lên một âm thanh, miệng nàng lúc này há ra, Trương Vô Kỵ thừa thời cơ hôn lên cái miệng nhỏ nhắn, đầu lưỡi lại thọc vào trong miệng nàng. Vậy là hai cái lỗ của nàng cùng một lúc được Trương Vô Kỵ khám phá.
“A… Nha… Ai da…. Thϊếp sướиɠ l*и quá chàng ơi…” Chu phu nhân tự mình cầm lấy hai khỏa vυ' đầy đặn, không ngừng xoa bóp, ôn lại cảm xúc khi nam nữ ân ái với nhau, phát ra những âm thanh cùng lời nói cực kỳ dâʍ ɭσạи.
Mồ hôi đầm đìa, hơi thở dồn dập. Tìиɧ ɖu͙© đè nén lâu năm bây giờ được hoàn toàn giải phóng, âm thanh dẫm đãng lại mềm mại của Chu phu nhân bùng nổ không chút nào giữ lại.
“Bạch Bạch! Bạch bạch!...” âm thanh nhục thịt của hai người đập vào nhau khiến cho Chu phu nhân nghe được càm thêm ửng hồng khuôn mặt. Tuy vậy nàng vẫn cố ưỡn hạ thể của mình lên cao theo nhịp ȶᏂασ của Trương Vô Kỵ, đạt tới độ hoàn hảo khi Vô Kỵ đóng xuống thì nàng cũng đồng thời ưỡn cái l*и lên. Khiến cho những âm thanh nhục thịt đó lại càng trở nên rõ ràng.
Cái l*и 20 năm nay chưa được bất kì một ©ôи ŧɧịt̠ nào đút vào nên lúc này cực kỳ bót. Trương Vô Kỵ cảm thấy hai mép l*и của Chu phu nhân như co rút lại, giống như đôi môi anh đào cùng cái miệng nhỏ nhắn bú thật chặt cọn ©ôи ŧɧịt̠ của hắn.
Lần đầu tiên nếm thử quý phụ cổ đại xinh đẹp, tư vị của Trương Vô Kỵ hưng phấn tới cực điểm.
Cặρ √υ' của Chu phu nhân theo mỗi lần hắn ȶᏂασ xuống lại nảy lên một cái. Trương Vô Kỵ thích mắt, đôi ma thủ không chịu cô đơn, lại hung hăng vuốt ve nhào nặn.
Núʍ ѵú nhỏ hồng nộn của nàng bị hắn vuốt ve căng cứng cả lên. Chu phu nhân mị nhãn như tơ, môi anh đào mở phân nửa, thở gấp liên tục, từng trận kɧoáı ©ảʍ trùng kính lên não bộ nàng, làm cho nàng không ngừng vặn vẹo mông bự, tham lam tìm niềm vui nhiều hơn. Nàng thư sướиɠ vô cùng, gò má xinh đẹp tràn ngập biểu tình da^ʍ mị, tóc tai bù xù, mồ hôi đầm đìa…
Sau đó Trương Vô Kỵ tới bên tại Chu phu nhân mà truyền âm, hai người biết lúc này là thời khắc quan trọng nên chậm rãi tĩnh tâm lại, theo tâm pháp song tu mà vận khí. Được mấy chu thiên qua, chân khí trong cơ thể hai người không ngừng vận hành.
Chu phu nhân phối hợp thi triển đại pháp song tu cùng các kỹ xảo ân ái nam nữ. Chu phu nhân lúc này tại các loại tư thế ân ái điên cuồng phát tiết. Mỗi loại tư thế cũng có thể đem nàng đẩy nɧu͙© ɖu͙© tới cao phong. Trương Vô Kỵ tự nhiên cũng được hưởng thụ những kɧoáı ©ảʍ mà các tư thế khác nhau mang lại. Hắn không khỏi bội phục các vị tiền bối trước kia đã sáng tạo ra cái phương pháp vừa ȶᏂασ nhau, vừa tu luyện này :)).
“A, thoải mái quá… Cơ thể thiếu sướиɠ quá chàng ơi…” Chu phu nhân mơ màng trong vui sướиɠ mà thốt ra.
Trương Vô Kỵ lại nhịn không được, tinh nguyên hắn tích trữ đã lâu liền bùng nổ trong cơ thể Chu phu nhân. Từng đợt từng đợt tình dịch tống vào trong l*и nàng, vào tới tận tử ©υиɠ của nàng.
Chu phu nhân tê dại khó chịu, trong nháy mắt nàng lên tới đỉnh Vu Sơn, nàng cảm nhận được đầu ©ôи ŧɧịt̠ của Trương Vô Kỵ co giật liên hồi, đại lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấm áp như suối phun đánh sâu vào lỗ l*и nàng, giống như hắn hạ xuống một đám mưa móc tưới tắm lỗ l*и hạn hán đã lâu. Lúc này cơ thể nàng vô lực mà đổ xuống, thỏa mãn nằm trên người Trương Vô Kỵ, mồ hôi đầm đìa, thờ gấp liên tục, điên cuồng hò hét biết thành cúi đầu rêи ɾỉ. Trương Vô Kỵ cũng hiểu được khoái hoạt thập phần. Hắn hôn lên gò má đỏ thắm đầy mồ hôi như những hạt châu của Chu phu nhân, hai tay vuốt ve thân thể bóng loáng, thật sự đúng là kiệt tác của Thượng Đế.
Trải qua lần cuồng tiết này, thân thể Chu phu nhân đã sớm bài trừ hết độc tố, mà lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ Trương Vô Kị bắn vào nàng, chỉ sợ có thể làm Chu phu nhân sinh hạ mười mấy cục cưng cũng có thế đấy! :))
Trương Vô Kỵ sau lần cuồng dã vừa rồi, hắn biết rằng nàng đã thật lâu chưa có ân ai với nam nhân nào, không khỏi trong lòng cảm thấy một trận thương tiếc. Hắn muốn làm cho Chu phu nhân có một cuộc sống mới, muốn hoàn toàn chiếm giữ lấy thục phụ xinh đẹp này, chẳng những là thân thể mà còn cả linh hồn nàng.
Trương Vô Kỵ tâm ý đã quyết, liền xoay người ngồi dậy. Hắn đặt Chu phu nhân đang trần như nhộng nhẹ nhàng nằm ngửa trên giường, thân thể trần trụi của nàng khiêu gợi hấp dẫn hắn. Bụng dưới của nàng là lớp lông l*и đen nhánh mơn mởn vô cùng mị hoặc che lấp đi cái khe l*и vừa huyền bí vừa ướŧ áŧ, hai cánh hoa ở hai bên mép l*и nàng hơi ửng đỏ vì khi nãy cuồng hoan với Trương Vô Kỵ. Một dòng chất nhờn trằng đυ.c là hỗn hợp của dâʍ ŧᏂủy̠ và tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy từ trong khe l*и nàng ra làm ướt một mảng chăn lót phía dưới. Bộ dáng hiện tại của hàng tựa hồ như đang mong đợi nam nhân bảo bối của nàng đến an ủi.
Trương Vô Kỵ thấy hai mắt nàng lim dim, hơi thử hổn hển. Hắn nghĩ Chu phu nhân khi nãy rõ ràng ngang dọc trên giường, làm cho hắn sung sướиɠ vô cùng, nhất là tư thế hắn nằm ở dưới và nàng cưới lên người hắn. Cặp mông của nàng khi đó không ngừng dập xuống hạ thể của hắn, bộ dáng cự kỳ dâʍ đãиɠ. Cơ thể nàng bị ©ôи ŧɧịt̠ hắn hoàn toàn chinh phục, đùa bỡn thực là vui vẻ.
Tại thời điểm Trương Vô Kỵ suy nghĩ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ©ôи ŧɧịt̠ hắn lại bắt đầu ngóc lên lần nữa. Hắn muốn hoàn toàn chinh phục thân thể khiêu gợi mê người của Chu phu nhân.
Trương Vô Kỵ dục hỏa thiêu đốt, thấy Chu phu nhân nằm ơ trên giường giống như một miếng mồi thơm ngon. Hắn liền áp xuống cơ thể nàng, dùng mồm ra sức mà hút lấy núʍ ѵú hồng nộn mê người. Bàn tay lại tác quái, hướng hạ thể của nàng sờ mó, đám lông l*и kia bị hắn đùa nghịch khiến cho dối loạn, sau đó hắn nhẹ nhàng tách hai cánh hoa ra, đưa ngón tay tiến nhập lỗ l*и Chu phu nhân mà gảy gảy moi móc. Chu phu nhân bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ lại bắt đầu thư sướиɠ, cả người tê dại, thở gấp không thôi: “A… A… Nha… Nha…”
Nɧu͙© ɖu͙© trong cơ thể Chu phu nhân tăng vọt, nàng khao khát hắn an ủi nàng. Trương Vô Kỵ vô cùng đắc ý, tay cầm ©ôи ŧɧịt̠ lúc này đã thẳng vót, nhắm ngay lỗ l*и ẩm ướt, ửng đỏ của Chu phu nhân mà ra sức thúc vào một cái, “Xoạt” một cái toàn bộ vào hết, Chu phu nhân thỏa mãn phát ra tiếng rêи ɾỉ: “A… Sướиɠ quá…!”
Chu phu nhân hơi thở loạn nhịp, lúc này cảm xúc của nàng rất phong phú, lỗ l*и chặt chẽ ôm lấy ©ôи ŧɧịt̠. Trương Vô Kỵ hai tay bóp lấy vυ' lớn của Chu phu nhân, đồng thời liều mạng nắc ©ôи ŧɧịt̠ bên trong lỗ l*и nàng. Chu phu nhân hưng phấn hai tay ôm chặt eo hổ Trương Vô Kỵ, mông bự đẫy đà không ngừng theo nhịp ȶᏂασ của hắn mà vặn vẹo nghênh đón, trong miệng thì “ Ư… ử… nha… nha” rêи ɾỉ không thôi, hướng thụ cây đại nhục bổng đâm vào điểm nhạy cảm của nàng.
Trương Vô Kỵ nghe được âm thanh rêи ɾỉ của nàng, da^ʍ hứng nổi lên mạnh mẽ càng dùng sức mà ȶᏂασ nàng, đem lỗ l*и Chu phu nhân từng đợt kɧoáı ©ảʍ mà thông thẳng tới não, đi khắp tứ chi bách hải. Thoải mái và kɧoáı ©ảʍ mà Chu phu nhân trước kia không bao giờ được hưởng thụ, nàng dâʍ đãиɠ tới cực điểm, hai tay liều mạng ôm lấy eo của Trương Vô Kỵ giúp hắn mỗi lần ȶᏂασ xuống càng thêm có lực, mà chính cái mông của nàng cũng liều mạng mà hướng tới trước. Dâʍ ŧᏂủy̠ của nàng chảy ra càng nhiều, khiến cho bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của hai người càng thêm ướŧ áŧ, trơn trượt. Hai người tận tình hưởng thụ ái tình vui sướиɠ.
Chu phu nhân thỉnh thoảng cúi đầu xuống, đem tầm mắt nhìn vào ©ôи ŧɧịt̠ tráng kiện của Trương Vô Kỵ đang hung mãnh mà ra vào trong l*и nàng. Thêm cả hai cánh hoa bên mép l*и của nàng cũng theo ©ôи ŧɧịt̠ hắn không ngừng xuất nhập. Chu phu nhân hưng phấn tim đập dồn dập, mặt đỏ như gấc. Trương Vô Kỵ lúc này lại hướng tới cái miệng anh đào nhỏ nhắn ướŧ áŧ của Chu phu nhân mà hôn lên một ngụm, hai người tìиɧ ɖu͙© đạt tới cực điểm, tứ chi quấn lấy nhau, miệng hôn thắm thiết, song phương như keo dính chặt lấy nhau. Thanh xuân thiếu phụ hưng phấn thở dốc, tiếng rêи ɾỉ xuân sắc lại vang lên khắp phòng.
Tiếng rên dâʍ đãиɠ cùng gương mặt phong tao dâʍ đãиɠ của Chu phu nhân đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ Trương Vô Kỵ bùng nổ dã tính nam nhân, hung hăng đút ©ôи ŧɧịt̠ vào nàng. Chu phu nhân mị nhãn như tơ, thở gấp không thôi, mồ hôi nhỏ giọt, tận tình hưởng thụ bảo bối kí©ɧ ŧɧí©ɧ lỗ l*и nàng: “Nha… Nha… Ân…”
Trương Vô Kỵ nghe Chu phu nhân rêи ɾỉ như thanh âm của giống mèo hoang động đực, hắn càng thêm ra sức đút vào: “Vũ Quân… Tên nàng như mùa xuân thật là mê người… Phu quân sẽ làm nàng càng thêm thỏa mãn…”
Chu phu nhân không hề cố kỵ gì cả, phát ra những tiếng rêи ɾỉ “Ân… Nga..”, “A… A…”, đồng thời hòa lẫn cả tiếng da thịt đập vào nhau “Bạch bạch, bạch bạch…”. Chu phu nhân sảng khoái liên tiếp vặn vẹo mông bự của mình, liều mạng hướng lên để Trương Vô Kỵ có thể nút cán mỗi lần hắn ȶᏂασ xuống.
“Ai nha… Thϊếp lên… Thϊếp sắp lêи đỉиɦ nữa rồi… A… A… Lỗ l*и sướиɠ quá… TᏂασ chết thϊếp đi… Vô Kỵ…”
Trương Vô Kỵ đem Chu phu nhân đưa lêи đỉиɦ khoái hoạt, làm cho nàng nức nở: “Ôi… Vô Kỵ… Tiểu nam nhân của thiếu… Chàng làm ngưới ta thật thoải mái… Nha… Thϊếp xong rồi…” Đột nhiên Chu phu nhân bám chặt eo hổ hắn, cơ thể ưỡn cong như cây cung, đầu ngửa về phía sau, thét dài một tiếng sung sướиɠ “Ahhhhh…..”. Lỗ l*и nàng đột nhiên mυ'ŧ chặt lấy đầu ©ôи ŧɧịt̠ của Trương Vô Kỵ, một cỗ dâʍ ŧᏂủy̠ ấm áp tiết ra, làm cho đầu ©ôи ŧɧịt̠ hắn một trận tê dại thấu tâm. Trực tiếp làm cho hắn cũng lên tới đỉnh điểm, không kìm lại được. Côи ŧɧịt̠ hắn liền co giật như điên trong l*и Chu phu nhân, nhất thời một đại lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng điên cuồng mà bắn ra, đổ đầy tử ©υиɠ cùng l*и l*и dâʍ ɭσạи của nàng.
Tầm chăn lót phía dưới hai người không ngờ bị ướt một mảng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng dâʍ ŧᏂủy̠. Sau khi tiết thân, Chu phu nhân gắt gao ôm lấy Trương Vô Kỵ, cơ thể hơi có chút co giật hậu tiết thân. Khéo môi nàng lộ ra nét cười thỏa mãn, mồ hôi đầm đìa, hơi thở hổn hển. Thành thục mỹ phụ quyến rũ Chu phu nhân đã hoàn toàn bị ©ôи ŧɧịt̠ của Trương Vô Kỵ chinh phục.
Trương Vô Kỵ ghé vào thân thể của Chu phu nhân, mặt dán vào vυ' nàng. Chu phu nhân cảm nhận được hơi thở của Trương Vô Kỵ bắt đầu thong thả trở lại, cũng cảm nhận được ©ôи ŧɧịt̠ còn nằm bên trong khe l*и nàng tựa hồ không hề có dầu hiệu mềm đi, thậm chí còn cảm giác nó càng bành trướng. Trong đầu nàng suy nghĩ, công phu trên giường của Trương Vô Kỵ thật là mạnh mẽ, đúng là trời sinh thần lực, có một không hai!
Bình thường nam nhân sau khi tiết thân, thân thể mệt mỏi cùng bảo bối sẽ mềm đi, trong một khoảng thời gian không cách nào cương lên được. Cho dù công phu trên giường có tốt đến mấy, cũng nhiều nhất 3 lượt tiết thân là cả người vô lực rồi. Nhưng Trương Vô Kỵ tựa hồ như tiết thân đối với sự cương cứng là không hề ảnh hưởng chút nào. Hơn nữa hắn có thể tùy thời tiết thân, luôn lựa chọn thời điểm nàng lêи đỉиɦ thì cũng đồng thời bắn ra, khiến cho nàng sung sướиɠ giống như tăng lên gấp đôi. Cơ thể hắn tựa hồ tích chứa quá nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙, vĩnh viễn bắn ra không hết.
Bất quá Chu phu nhân lúc này thật sự quá mệt mỏi, sau khi Trương Vô Kỵ hai lần đánh sâu vào tử ©υиɠ nàng, cơ thể nàng không thể nào chống đỡ được nữa, từ từ nhắm mắt lại đia vào giấc ngủ. Trương Vô Kỵ thấy vậy cũng chỉ có thể ôm nàng vào lòng rồi cũng tiến vào giấc mộng trong khi ©ôи ŧɧịt̠ vẫn giữ y nguyên bên trong l*и nàng.