Xuyên Về Dị Thế Làm Địa Chủ

Chương 54

Ngày Vạn đại bá trở về thôn, ngoài ý muốn có một mình hắn trở lại, cả nhà con lớn nhất cũng không theo về.

Mục đích Vạn đại bá quay về thôn rất đơn giản, bỏ vợ là chắc chắn, hiện giờ hắn còn muốn đuổi tiểu nhi tử ra khỏi nhà.

“Thường Tùng, ngươi đừng hồ đồ, Đại Hoa dù sao cũng không làm chuyện sai lớn gì, nếu ngươi cố ý làm vậy, sau này đứa con này cũng không thể nhận lại.” Vạn gia ở trong thôn coi như là thế gia vọng tộc, hiện giờ người nhà Vạn gia đều đến đây, hơn nữa còn có thôn dân đến xem náo nhiệt, hầu như vây trong ngoài Vạn gia chật như nêm cối.

“Tam thúc, ngài không cần nhiều lời! tên bất hiếu kia ngày hôm qua thiếu chút nữa đánh chết ta, đứa con như vậy sao ta có thể nhận được, nếu nhận ta mới là con của hắn!” trong lòng Vạn đại bá rõ ràng đã quyết, trở về chỉ muốn người trong tộc chứng kiến mà thôi.

Kỳ thật Vạn gia xảy ra chuyện gì, người trong thôn đều rõ ràng, nhưng dù sao đây cũng là chuyện của người ta, làm con mà đánh cha quả thật không ra thể thống gì, hơi quá đáng.

“Ngươi nếu đã quyết định, ta cũng không khuyên ngươi nữa, thế nhưng ngươi cũng nên biết, lúc trước ở riêng, phòng ở cùng ruộng đất là cho Đại Hoa, hiện giờ những thứ này dĩ nhiên là của hắn, ngươi muốn lấy về sợ là không thể.”

“Lão tử nuôi hắn, những thứ này coi như tặng hắn, tránh cho hắn đói chết! chỉ là từ này về sau, hắn không phải con ta, hắn không được lấy một văn tiền ở chỗ ta, sau này cưới vợ sinh con cũng sẽ không đưa sính lễ, tự hắn có bản lĩnh thì tự mình kiếm tiền cưới vợ, không có bản lĩnh thì cả đời cô đơn.”

“Phi! Ta thèm vào những đồng tiền dơ bẩn của ngươi, ngươi cầm đi nuôi đứa con khác của ngươi đi!”

“Đại Hoa! Không được nói như vậy!” Vạn Đại Hoa nhịn không được châm chọc cha mình, tam gia gia của hắn cũng không nghe lọt những lời như vậy, sau khi dạy dỗ người xong, thầm nghĩ nhanh chóng chấm dứt chuyện này, để cho mọi người tán đi, dù sao cũng không phải chuyện vẻ vang gì, nói trắng ra là chuyện xấu mặt của Vạn gia.

Vạn đại bá quay về thôn là muốn viết xuống một công vặn đoạt tuyệt quan hệ với con trai, sau đó lại đi nha môn tách con trai ra khỏi hộ tịch, từ nay về sau hai người không hề có danh phận cha con.

Lúc đại bá vui vẻ cầm công văn rời đi, đại bá nương liền hôn mê bất tỉnh, đợi lúc tỉnh lại thì người canh ở bên giường cũng không ít, trong đó còn mang lại tin tức tốt cho nàng.

“Nương Đại Hoa, cũng không biết ngươi có đồng ý hay không, ngươi hẳn là biết, ta có một đệ đệ chết sớm, hắn còn chưa đón dâu đã bệnh chết, cũng không lưu lại huyết mạch của mình, ta nghĩ nếu không để cho Đại Hoa làm con thừa tự của hắn trên danh nghĩa, sau này cũng có người phụng dưỡng hương khói cho hắn, Đại Hoa vẫn như cũ là người Vạn gia.” Kể từ đó, Đại Hoa danh chính ngôn thuận, nhưng thân phận nương hắn liền xấu hổ.

Đại bá nương biết con trai đi làm con thừa tự đại diện cho cái gì, nàng cũng chỉ có một đứa con này. Liếc mắt nhìn con trai, đại bá nương gật đầu.

“Ta chỉ là một bà già, cũng không sống được vài ngày, khi còn sống có thể nhìn thấy Đại Hoa có chỗ dựa vào là được, những chuyện khác thì không sao cả.” Sau này tùy ý đào cho nàng một cái hố chôn xuống là được.

Có thái độ của đại bá nương, tam gia gia cũng dễ làm, nhưng hắn không nghĩ tới chuyện này lại do Đại Hoa phản đối.

“Tam gia gia, ta cùng ta….. ta cùng Vạn Thường Tùng ầm ĩ tới nông nỗi này, vốn là vì nương ta, ta không muốn khiến cho nương ta bị ủy khuất. Chuyện làm con thừa tự sau

này đừng nói nữa, làm phiền tam gia gia quan tâm thay ta.”

“Đại Hoa, ngươi là con cháu Vạn gia, đó là cha ngươi không nhận ngươi, nhưng cũng không thể thay đổi sự thật này, ngươi nếu không muốn làm con thừa tự, vậy tự mình lập môn hộ đi, sau này có thể làm một chi khác của Vạn gia. Ở trên gia phả, ngươi không còn quan hệ gì với cha ngươi nữa, sau này ngươi sẽ chân chính là người đứng đầu gia đình, ngươi cũng không còn nhỏ, lấy một người vợ rồi chăm sóc tốt cho nương ngươi đi.” Nghĩ tới lời nói ngày hôm qua của đường chất, tam gia gia nghĩ như vậy cũng tốt, Đại Hoa ở trong thôn làm việc vì người trong tộc so với cha hắn chỉ lo cho bản thân thì tốt hơn nhiều.

Mọi chuyện xem như có kết quả trọn vẹn, Vạn Đại Hoa không hề nghĩ còn có thể làm như vậy, hắn hầu như lập tức quỳ gối với tam gia gia, khấu đầu với người ta.

“Tam gia gia, cảm ơn ngươi.” Vạn Đại Hoa chỉ là hận cha mình thôi, đôi với Vạn gia vẫn là rất nhở nhung, nếu thật sự đuổi hắn ra khỏi Vạn gia, từ nay về sau hắn sẽ giống như cây lục bình trôi, trong lòng sao lại không sợ hãi.

Chuyện Vạn gia sau khúc nhạc đệm này, đảo mắt liền tới tháng tám, mắt thấy sắp đến lúc thu hoạch, trong nhà Xuân Phong cũng là lúc bận rộn nhất trong năm.

Năm nay là lần đầu tiên thu hoạch sau khi Xuân Phong sửa lại phương thức cho thuê, trong lòng hắn cũng chờ mong thu hoạch của tá điền cũng có phản ứng của bọn họ.

Khí hậu ở Yến quốc rất là thoải mái, thời tiết thì bốn mùa rõ ràng, nhiều năm qua đều là mưa thuận gió hòa, nông dân chỉ cần lao động cần cù là ấm no.

Bởi vì việc đồng áng thuận lợi, hàng năm lại không có chiến tranh, người trong nước an cư lạc nghiệp nhưng cũng không vừa lòng với cuộc sống tinh thần quá thiếu thốn, bởi vậy phàm là những chuyện được lưu truyền trên phố rất được hoan nghênh.

Xuân Phong nhìn bức tranh chữ trên tay, nghĩ nội dung kế tiếp của vở kịch, nhóm sư phụ có thể đến tây thiên hay không, có thể thu hồi kinh thư khiến cho dân chúng ấm no hạnh phúc được hay không? Còn có…. Còn có La đại ca khi nào trở về, ông chủ lò gạch đã sai người tới trong thôn, những thứ La đại ca cần đã chuẩn bị rất tốt, chỉ cần chờ hắn trở lại.

La Thông trước trung thu một ngày thì trở về, lúc hắn trở về hành lý trên người không nhiều lắm, nhưng so với lúc ra ngoài thì gây hơn nhiều, nhìn thấy giống như là vừa mới bệnh nặng.

Sau khi nhìn thấy La Thông vào thôn, Xuân Phong trực tiếp từ đồng ruộng chạy qua, dù sao La đại ca nói chờ hắn trở về thì bọn họ sẽ thành thân, hiện tại hắn không cần kiêng dè như ngày xưa nữa.

“La đại ca!” lúc nghe được thanh âm Xuân Phong, tâm tình vẫn rối rắm của La Thông cuối cùng cũng bình tĩnh lại, hắn từ từ đứng lên, nhìn Xuân Phong nhẹ nhàng nở nụ cười sau đó hơi hơi mở tay ra, Xuân Phong hầu như là một bước vọt tới, trực tiếp lao vào lòng ngực người này sau đó ôm chặt lấy.

“La đại ca, ngươi cuối cùng đã trở lại.” Lời nói của Xuân Phong đều mang theo ý vui vẻ, hắn vẫn nhớ lời nói của La Thông, chưa bao giờ nghĩ người đột nhiên xuất hiện cũng sẽ đột nhiên biến mất.

La Thông dùng sức ôm chặt lấy người này, trên mặt từ từ lộ ra nụ cười khổ, từ khi hắn tới thế giới này tất cả đều thuận lợi, thuận lợi đến mức mọi chuyện đều trở thành sự thật, chỉ cần hắn nghĩ đều có thể làm được, chuyến đi kinh thành này trải qua một phen lao ngục, mới làm cho hắn hiểu được thế giới này không phải tốt như trong tưởng tượng của mình.

Hắn chỉ là một dân chúng bình thường, tánh mạng căn bản không nằm trên tay mình.

Một khắc bước ra cửa lao, du͙© vọиɠ muốn về nhà mãnh liệt chưa từng có, cái thế giới kia không có người đau lòng cho mình, nhưng ít ra mình cũng có tự do, nhưng hiện tại hắn lại luyến tiếc,

hắn tại thế giới này luyến tiếc bỏ lại gì đó.

“Xuân Phong, chúng ta thành thân được không? Chúng ta mau chóng thành thân được không?”

“Được!” Xuân Phong đợi lâu như vậy cuối cùng cũng đợi được hôm nay, ngày hôm nay rốt cục đã đến, vui mừng qua đi hắn mới phát hiện một chút dị thường.

La đại ca hình như không thích hợp, sao lại gầy nhiều như vậy.

Ánh mắt nghi hoặc của Xuân Phong La Thông đương nhiên thấy được, hắn cũng không để người ta nghi hoặc lâu, trực tiếp đem tất cả mọi chuyện nói với người này.

Ban đầu La Thông đi theo ông chủ thuyền hoa đến kinh thành, bên đường cũng phát hiện không ít việc làm ăn, nhưng mà chuyến đi này mục đích cũng không phải là buôn bán, nên cũng không dừng lại ở ven đường nhiều, chỉ là dừng lại một chút mà thôi.

Sau khi tới kinh thành, đầu tiên La Thông tới phòng sách nổi danh nhất nơi đó, hắn muốn tìm kiếm sách về luật pháp Yến Quốc, cũng muốn xem quốc gia này có sùng bái đạo nho hay không, hắn muốn tìm những sáng tác của bọn họ, cũng muốn nhìn xem văn vẻ của người trúng bảng khoa khảo năm rồi. Hắn tự mình đọc sách hai mươi mấy năm, thân mình càng có khuynh hướng dùng học thức nuôi gia đình, mà không nghĩ tới chuyện buôn bán kiếm tiền, hắn biết mình không có bản lĩnh đó.

Ban đầu tất cả đều thuận lợi, tất cả mọi chuyện không hay ho bắt đầu từ lúc bản thân bị trộm sạch tiền tài, sau đó vì kiếm tiền hắn phải làm tiên sinh kể chuyện ở một trà lâu, sau đó ở trên đường vẽ tranh viết chữ cho người ta, lúc trước thậm chí kết bạn với một quý nhân, nhưng không nghĩ quý nhân trong nháy mắt lại thành tù nhân, hắn cũng bị liên lụy bị tống vào ngục, cũng may cuối cùng được người cứu ra.

“Haiz, không ngờ Liễu cô nương lại lợi hại như vậy, nàng ở trấn nhỏ kết bạn với một công tử đại quý nhân, lần này cũng may là nàng nhận ra chữ của ta, sau đó mới năn nỉ quý nhân kia cứu ta.” La Thông tự mình nghĩ lại vừa sợ vừa mừng, chỉ là một lần giúp đỡ người, không những giúp hắn buôn bán lời không ít bạc thậm chí còn cứu mạng hắn.

“Có thể lấy thiện báo thiện, làm người không thể làm chuyện ác.”

“La đại ca….” Xuân Phong nắm chặt quần áo bên hông người này, hắn ở nhà qua những ngày thoải mái, hoàn toàn không biết La đại ca ở bên ngoài chịu nhiều khổ như vậy!

“Xuân Phong, thực xin lỗi, ta có thể thu hồi những lời ta vừa mới nói không? Lúc này ra ngoài không kiếm được bạc, hiện giờ gia sản toàn thân của ta cũng không còn nhiều, chờ một chút, chúng ta chờ một chút có được không? Chờ ta kiếm được một chút bạc, ta lại tới nhà ngươi cầu hôn.” Hiện giờ suy nghĩ của La Thông thực loạn, hắn phải nghỉ ngơi mấy ngày thật tốt, muốn suy nghĩ con đường kế tiếp phải đi thế nào, mặc kệ nói như thế nào hiện tại hắn không thể cùng Xuân Phong thành thân, hắn phải sắp xếp mọi chuyện thật tốt, cam đoan sau khi thành thân không thể để cho Xuân Phong theo hắn chịu khổ.

“La đại ca!” Nghe thấy việc hôn nhân muốn hoãn lại, Xuân Phong lập tức liền nóng nảy! sau khi kêu tên của người này xong, trong đầu đột nhiên hiểu ra sao lại như vậy, bởi vậy hắn cẩn thận nói với người ta: “La đại ca, kỳ thật ngươi không cần nghĩ kiếm thật nhiều tiền, cha ta đã chuẩn bị nhiều đồ cưới cho ta, thật mà! Ngươi cũng không cần cảm thấy ngại ngùng, con người ta cũng không dùng cái gì, sau này đều là ngươi nuôi ta, sau này ta sẽ tiêu tiền của ngươi, cho nên vì để sau này ta tiêu tiền của ngươi được yên tâm thoải mái, hiện tại ngươi cũng có thể dùng tiền của ta! Coi như ta xin ngươi dùng, coi như là vì muốn tốt cho ta ngươi mới dùng có được không?”

“Nói bậy.” giọng nói ôn nhu nhỏ nhẹ ở ngay bên tai, bất an của La Thông đột nhiên bình tĩnh hơn nhiều, hắn giơ tay sờ sờ đầu người này, cũng dùng âm thanh vô cùng ôn nhu nói: “Ngươi không phải người vô dụng, Xuân Phong, ngươi là người tốt nhất hữu dụng nhất ở thế giới này.” Là người có thể cho mình sự an tâm, là người có thể cho mình sự bình tĩnh, cũng là người có thể cho mình cảm nhận được hạnh phúc.

“Cho nên, sau này đừng nói mình như vậy, ta nghe sẽ thấy không vui. Còn nữa, ta biết tâm ý của ngươi, ta sẽ lo lắng.” Ý của Xuân Phong nói mình không cần phải coi mình là người xa lạ, bọn họ có thể chăm sóc lẫn nhau.

Người này sao lại tốt như vậy, cũng may là mình trở lại, nếu không không thể tưởng tượng được bộ dáng người này thương tâm khổ sở.

“Sau này ta sẽ càng cẩn thận thích ứng với nơi này, sẽ không dễ dàng để cho mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

“Ừ, cố gắng không cần xa nhà, lần này ngươi đi thật là lâu thật là lâu.”

“Được, sau này sẽ không đi lâu như vậy nữa.”