Xuyên Về Dị Thế Làm Địa Chủ

Chương 53

Sau khi mọi chuyện qua được một tháng, đại bá lại tự mình trở về, nhưng lúc này là cầm hưu thư trở về.

Nội dung hưu thư đơn giản là giận đại bá nương vi phạm đạo làm vợ, không lo lắng con nối dòng của gia tộc, cũng nói ngày khác quay về thôn để cho người trong tộc chứng kiến.

“Hắn thật sự là lão hồ đồ rồi!” đối với đại ca ruột của mình, sau chuyện của nương hai huynh đệ cũng không thân như ngày xưa, nhưng Vạn cha vẫn rất tôn kính đại ca mình, nhưng hôm nay hắn thật sự không biết nên vì ca hắn nói chuyện như thế nào.

Vạn cha phẫn nộ, Vạn nương không cam lòng thay cho đại bá nương, ủy khuất thay cho đại bá nương! Hôm nay nào có đạo lý thê tử nhà nào lại đi hầu hạ một thϊếp thất, không chịu hầu hạ thì muốn bỏ?

“Ta thấy không chỉ hắn là lão hồ đồ, mà còn không có lương tâm!”

“Không được! phải nhanh chóng

báo tin cho Đại Hoa trở về, hắn không trở lại tẩu tử sợ là không chịu được.” Trượng phu như thế, con trai không ở bên cạnh, lúc này nàng sẽ chịu khổ rất nhiều!

Cũng không biết nên an ủi người như thế nào, nhưng Vạn nương không nghĩ tới chính là, đại bá nương hoàn toàn không hề đau lòng, nên làm gì thì vẫn làm đó.

“Tẩu tử? tẩu tử, ngươi không sao chứ?”

“Ta có thể có chuyện gì? Từ ngày bọn họ rời đi ta liền biết đời này ta chỉ có thể dựa vào Đại Hoa, hiện giờ nhà cửa ruộng đất trong thôn đều là của Đại Hoa, chỉ cần hắn không đuổi ta ra khỏi nhà, ta liền có nơi để ở, còn có cơm để ăn, ta có gì phải lo lắng.

» Đại khái từ lúc trước, đại bá nương đối với trượng phu không còn chút kỳ vọng gì, hiện giờ chỉ là không có danh phận, đối với nàng mà nói cũng không có gì không thể nhận.

«

Như vậy cũng tốt, sau này không cần hầu hạ lão nhân kia, Đại Hoa cũng ít bị liên lụy.

»

«

Cũng đúng, cũng đúng.

» Vạn nương thấy tẩu tử mình không để trong lòng, trong lòng cũng an tâm hơn, nhưng nàng lại không nghĩ tới tẩu tử mình lại mạnh mẽ đến vậy

!

Sau đoạn thời gian này, đại bá nương bị bệnh một hồi, tuy không phải ốm đau không dậy nổi, nhưng hai bên tóc mai đã biến thành hoa râm, tinh thần cũng không có, một người mới chỉ hơn năm mươi tuổi, trong nháy mắt dường như già thêm vài tuổi.

«

Haiz

! đây là tạo nghiệt gì

! Đại Hoa sao lại chưa về, hắn trở về nương hắn tốt xấu gì cũng có nơi nương tựa

!

»

«

Ngươi đừng lo lắng, đất vườn của nàng ta đã cho người giúp đỡ, ngày thường ngươi trò chuyện nhiều với nàng một chút, cũng sắp tới lúc thu hoạch rồi, đến lúc đó Đại Hoa khẳng định cũng trở về, cũng là nửa tháng sau thôi.

» Vạn cha cũng không biết thế

nào, hắn cũng không thể đánh đại ca một trận, hai huynh đệ bọn họ đã nhiều năm không nói chuyện nhiều, hiện giờ đi qua sợ là ngay cả cửa hắn cũng không cho vào.

Vạn cha không thể tới cửa đánh người, cũng không ai có thể

!

Cùng với dự đoán của Vạn cha không giống, hắn vừa dứt lời không bao lâu Vạn Đại Hoa liền trở về, nhưng hắn ở cửa thôn nghe người ta nói chuyện nhà hắn, hiện giờ muốn biết cái gì cũng đã biết.

Vạn Đại Hoa sau khi trở về, cũng không về nhà

mình, hắn đến cửa nhà thúc thúc mình, đem đồ của mình buông xuống, lập tức đánh xe ngựa lên trấn trên.

Lúc bị tiểu nhi tử đánh một quyền lên mặt, trực tiếp té ngã trên đất, Vạn đại bá không biết sao lại như vậy, đợi lúc tiểu nhi tử nắm ghế lên hướng tới trên người hắn, hắn mới kêu to lên, lớn tiếng mắng hai đứa con

!

«

Đại Quân, ngươi muốn chết, cha ngươi bị người đánh chết ngươi đứng đó làm gì

?

» hiện giờ Vạn đại bá đã hơn năm mươi tuổi, cũng không đến nỗi bị người ta đánh không thể đánh lại, chính là không biết tiểu như tử từ đâu lại có sức lực lớn như vậy, hắn thật sự không thể ngăn cản được, lớn tiếng mắng to đồng thời mắng cho con lớn sợ chết khϊếp

!

Động tĩnh lớn như vậy, còn không ra, đây là có ý định muốn xem hắn bị đánh chết

!

Lúc Vạn Đại Quân giả ý hoang mang chạy ra, nhìn thấy cha có thể kêu to trong lòng đột nhiên hơi thất vọng, nếu có thể trực tiếp đánh hắn không đứng dậy được thì tốt rồi.

«

Đại Hoa, ngươi làm gì

! Đó là cha

!

»

«

Hắn không phải cha ta

! ngươi cũng không phải ca ta

! hắn là lão hồ đồ không biết xấu hổ, ngươi cũng không

phải loại tốt lành gì

! Nương sinh ra ngươi nuôi không ngươi

! Lão tử gϊếŧ chết các ngươi giúp nương hết giận, sau đó lão tử tự mình nhảy sông tự vẫn

!

»

«

Nhị thúc

! nhị thúc

! ngươi bình tĩnh, ngươi bình tĩnh

! ngươi chết rồi bà làm sao bây giờ

? bà một mình phải sống thế nào, ngươi muốn nàng chết cùng ngươi sao

?!

» Lâm tử ôm nhị thúc mình khóc hu hu, mấy ngày nay hắn cũng chịu oan khuất rất nhiều, hắn được cả nhà sủng ái lớn lên, tử nhỏ không chịu một chút ủy khuất nào, nhưng mấy ngày nay qua như thế nào! hiện tại hắn không hề hâm mộ những người ở trấn trên, hắn muốn quay về trong thôn, muốn trở về sống cùng bà.

Trước đó vài ngày nữ nhân kia khó sinh, đứa nhỏ sinh ra nhỏ giống như mèo, nức nở hai tiếng liền đoạn khí, nữ nhân kia xém nữa không giữ được mạng, nhưng nàng tỉnh lại liền ầm ĩ, nói vì bà mình đứa nhỏ mới chết non, nói bà vì không cam lòng mà nguyền rủa đứa nhỏ.

Trong lòng Lâm tử hận nữ nhân kia muốn chết, con trai của nàng đã chết hắn rất vui vẻ

! nhưng ông mình cũng, hắn kỳ vọng rất cao vào đứa nhỏ này, thật đúng là con trai, nhưng bảo bối của hắn lại không sống nổi một khắc, hiện giờ thế nhưng lại liên quan đến bà mình, thế nhưng lại tin tưởng bà nguyền rủa.

Vạn đại bá thấy tiểu nhi tử bị người giữ lại, nhanh chóng đứng lên, sau đó cầm cái ghế muốn đánh lên đầu con trai, Lâm tử thấy sợ tới mức ôm nhị thúc mình lăn một vòng, khó khăn né tránh sau đó buông tay, trực tiếp bịt lỗ tai mình quát

: «

Ngươi đánh

! Ngươi muốn đem con trai cùng tôn tử mình đánh chết mới cam tâm sao

!

»

«

Ngươi

! ngươi là thứ súc sinh, ngươi là đứa con bất hiếu, ta muốn đuổi ngươi ra khỏi nhà, Vạn gia ta không có con cháu như ngươi

!

» Vạn đại bá chỉ vào tiểu nhi tử run rẩy nói, Vạn Đại Hoa chẳng hề để ý, thậm chí chạy thẳng đến trước mặt nhổ nước miếng

: «

phi

! ngươi là lão bất tử hồ đồ

! lão tử không hiếm lạ, ngươi đồng ý làm cha ta thì cứ làm đi, lão tử không thích làm con của ngươi

! ngươi là lão rùa đen, ngươi đã một đống tuổi rồi mà còn vọng tưởng sinh con trai, sợ là ngươi nuôi con cho người khác đi

! ngươi cho là người khác không biết, nữ nhân kia có phải là nha đầu nhà giàu hay là nữ nhân ở hoa lâu sao

! ngươi cùng nữ nhân thối nát kia đúng là hợp nhau

! Phi

!

»

Vạn Đại Hoa vừa mắng vừa đi ra cửa, thanh âm hắn dần dần đi xa, Vạn đại bá mới run rẩy môi chỉ vào cửa mắng bất hiếu

! sau đó hung hăng chà chà chân, chuẩn bị ngày mai trở về thôn, hắn phải đuổi tên bất hiếu này ra khỏi cửa, sau này không có đứa con này nữa

!

Vạn Đại Hoa sau khi trở về cũng không về nhà, mà là tới nhà thúc thúc mình khóc một hồi, đem chuyện mình tới chỗ cha mình nói với thúc thúc, sau đó mới đi về nhà.

«

Không được, ta phải đến nhà mấy tộc thúc một chuyến, mặc kệ thế nào cũng không để cho đại ca tùy ý làm bậy.

» Nếu thật sự đuổi Đại Hoa ra khỏi nhà, hắn ở trong thôn có thể không có nơi dựa vào, không thể làm hại tương lại đứa nhỏ được.

Vạn cha đi nhà tộc thúc, muốn bọn họ tìm ý tưởng giúp Đại Hoa, mà Đại Hoa sau khi trở về cũng quỳ xuống trước mặt nương mình.

«

Nương, ta cam đoan với ngươi, sau này sẽ hiếu kính với ngươi

! sau này ta sẽ nghe lời, lần này ta buôn bán lời ít tiền trở về, qua vài ngày sẽ cho bà mối đi làm mai, tranh thủ cuối năm sẽ thành thân, sang năm cho người ôm tôn tử.

» Lần này ra cửa, thời gian mấy tháng, nương cũng già đi mấy chục tuổi, Vạn Đại Hoa rất hận cha mình, nhưng hôm nay cho dù có hận cha sâu đến đâu nương cũng không sống tốt hơn, chỉ có mình mới có thể cho nương hy vọng, nương mới có thể vui vẻ.

Vạn Đại Hoa đã không nhỏ, đã hơn hai mươi, việc hôn nhân của hắn cũng là tâm bệnh của mẹ hắn, hiện giờ nghe được con trai

nói như vậy, trên mặt quả nhiên nở nụ cười, nàng nắm lấy tay con trai, sau đó khóe môi mỉm cười khóe mắt chảy lệ.

«

Nương, ngươi yên tâm đi

! những người vô tình vô nghĩa sẽ sớm bị báo ứng

! sau này chúng ta sẽ xem bọn hắn khóc, xem bọn hắn hối hận

!

» chúng ta tuyệt đối không tha thứ cho bọn họ

!