Cha Tui Nói Ổng Là Thần

Chương 83: Con gái ngoan nhà tử thần

Kim Sân dắt tay con gái về nhà, năm dài tháng rộng đã đủ để anh hoàn toàn trở thành ba ba lợi hại nhất.

Chúc Chúc đột nhiên nhớ ra một chuyện, nói:

“Ba ba, ba ba

ơi, con có

phải là

con của một gia

đình

đơn thân không

ạ?”

Kim Sân sửng sốt:

“Sao lại

đột nhiên hỏi vậy?”

“Lúc bọn con thi phải làm một

đề, giáo viên bọn con có

nói về

những khó

khăn của một gia đình đơn thân

ạ. Cha

đơn thân ngậm

đắng nuốt cay nuôi lớn hai

đứa bé, sau khi con cái lớn lên thì

ra ngoài làm việc,

để

ba ba



nhà. Ba ba

ơi, con có

phải là

con của gia

đình

đơn thân không

ạ? Bởi vì

con cũng chỉ



ba ba, không có

mẹ

nha.”

Kim Sân thở ra một hơi. Vừa rồi anh còn tưởng có người chế nhạo Chúc Chúc là con của gia đình đơn thân nữa chứ. Nhưng anh cũng không thể né tránh vấn đề này, Kim Sân liền nói thật:

“Cứ

xem là

thếđi, Chúc Chúc muốn mẹà?”

“Con cũng không biết nha.”

Chúc Chúc nắm tay ba ba, lầm bầm lầu bầu nói rất nhiều —

“Những lúc bạn nhỏ

khác có

mẹ

buộc tóc, con thì

không có, lúc

đó

con rất muốn có

một người mẹ

nha. Nhưng cóđôi lúc mẹ

của những bạn nhỏấy mắng mấy bạn

ấy rất dữ, con liền không muốn nữa

ạ. Mà

trong sách có

nói mẹ

kế

không phải là

may mắn của con cái

đâu.”

Chúc Chúc nói xong chuyện mà mình hoàn toàn không hiểu thì thở dài một hơi.

“Ba ba sẽ

buộc tóc cho con.”

Kim Sân đại khái cũng nghĩ ra. Con gái đang sống một cuộc sống khá tốt, không có việc gì lại bắt đầu suy nghĩ những vấn đề phức tạp rồi. Tổng kết một câu chính là rảnh rỗi sinh nông nổi, bé không phải thật sự muốn một người mẹ, mà chỉ thấy hiếu kì về chuyện này thôi.

Chúc Chúc nghe ba ba nói sẽ giúp bé buộc tóc, thế là nói:

“Vậy ba ba chính là

người cha vất vả

giống trong sách nói rồi –“

Chúc Chúc dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn, đọc thuộc lòng bằng giọng giàu tình cảm:

“Có

một người mẹ

kế

không phải là

may mắn của con cái. Thế

thì, người vừa làm cha lại vừa làm mẹ, nuôi hai

đứa bé

khôn lớn bằng mồ

hôi và nước mắt.”

“Ba ba

ơi, ba rất giống ba ba trong sách nha. Mỗi ngày

đều rất vất vả, hơn nữa còn rất yêu con, vừa phải nuôi con, vừa phải kiếm tiền nữa..”

Kim Sân bế con gái lên:

“Chẳng khổ



cả,

đây là

chuyện vui vẻ

nhất của ba ba

đấy.”

Quả thực là phát sinh rất nhiều chuyện so lúc không có con, nhưng trong những chuyện nhỏ vụn đó đều cất giấu niềm vui mà trước đây chưa từng có.

Chúc Chúc ôm lấy ba ba:

“Con cũng vui nhất nha!”

Trên thực tế hôm nay Chúc Chúc chẳng vui tẹo nào, bởi vì bé đọc được trong sách, hai đứa con đi làm thì không hay về nhà. Ba ba bọn họ đã già rồi, chỉ ở nhà một mình nên rất nhớ, rất nhớ bọn họ, ba ba còn muốn đi tìm bọn họ nữa —

“Ba ba, ba ba

ơi, chờ

con tìm

được, có

công việc rồi, con sẽ

không

để

ba phải

đi tìm con

đâu..”

Kim Sân không thể đuổi kịp suy nghĩ nhảy vọt của con gái mình:

“Hả?”

“Con sẽ

tìm ba ba nha, con sẽ

tìm ra ba ba giống như

trước

đây ba ba tìm ra con vậy

đó.”

Kim Sân xoa đầu con gái:

“Vậy thì

ba ba chờ

con lớn.”

Chúc Chúc suy nghĩ rồi nói:

“Nhưng chờ

con trưởng thành rồi, ba ba sẽ

giàđi

ạ?”

Trong sách đều nói khi con cái trưởng thành, cha mẹ sẽ già đi.

“Không đâu.”

Kim Sân nói:

“Ba ba còn phải bảo vệ

cục cưng suốt

đời mà, vĩnh viễn cũng sẽ

không giàđi.”

Trước đó Kim Sân đã từng nói với con gái một lần, nhưng rõ ràng lúc ấy tuổi của Chúc Chúc chưa đủ lớn, nên không nhớ được chuyện đó.

Sau khi về đến nhà, bóng đen vẫn sẽ làm cả bàn đồ ăn rồi gọi hai người ra ăn cơm.

Chúc Chúc vẫn chạy vào như một cơn lốc, đặt cặp sách trên ghế salon rồi chào hỏi bóng đen:

“Cháu về

rồi nè

–“

Trong tiềm thức của Chúc Chúc, sự tồn tại của bóng đen cũng là chuyện đương nhiên, bởi vì đây là sự vật đã tồn tại từ khi bé còn nhỏ xíu.

Nếu một đứa bé từng thấy bóng đen từ khi nó bắt đầu biết đến sự vật, thì trong thế giới quan của nó, bóng đen sẽ trở thành một bộ phận của thế giới ấy. Không có gì lạ khi nhìn thấy bóng đen cả, người khác có nói gì cũng không thể thay đổi được nhận thức này.

Dù sao thì đối với đứa bé còn nhỏ mà nói, bóng đen hay toàn bộ những sự vật khác trên thế giới đều lạ lẫm như nhau, đều cần các bé tiếp nhận. Một khi các bé đã tiếp nhận thì liền trở thành một bộ phận của thế giới.

Chúc Chúc về lại lâu đài tự nhiên cũng được ăn những món ngon mà trước đây từng nếm qua. Bóng đen làm gì cũng ngon hết, nên từng có khoảng thời gian, Chúc Chúc sẽ tưởng tượng khuôn mặt của ba ba ra khuôn mặt của bóng đen.

Bây giờ đã thật sự trở về rồi. Chúc Chúc đặc biệt vui sướиɠ vào ngày đầu tiên, bé bưng chén nhỏ đẹp đẽ mà suýt khóc luôn. Nhưng lúc ăn vào miệng, bé mới nhớ ra giờ bé có ăn gì cũng đều như nhau.

Sau đó Chúc Chúc đã thành thói quen.

“Ba ba

ơi, con

ăn no rồi nha.”

Sau khi Chúc Chúc ăn hết đồ ăn trong chén mình thì để đũa xuống, rồi chạy đi làm bài tập như một cơn gió. Bài tập hôm nay nhiều lắm đó!

Kim Sân buông đũa xuống, nuốt không trôi. Vấn đề vị giác của con gái thật sự là một vấn đề lớn. Anh đã sử dụng khả năng tự phục hồi lớn mạnh trong gen của mình để giúp con gái điều trị vết sẹo trên mặt. Vết sẹo đã càng ngày càng nhỏ, nhưng bộ não con người lại quá phức tạp. Cho dù gen của thần có khả năng chữa trị đi nữa cũng không thể khôi phục cho bé.

Trong khoảng thời gian này Kim Sân tạm thời bị cách chức. Ngoài làm việc bán thời gian, thì thời gian còn lại anh dùng để nghiên cứu thần kinh não của con gái. Vì thế Kim Sân còn theo mấy vị chuyên gia khoa não để học tập kiến thức về phương diện này.

Khi Thần tiến vào, đúng lúc thấy Kim Sân còn đang đọc tài liệu, ông ta liền ngồi xuống cạnh Kim Sân —

Kim Sân không cần quay đầu cũng biết người này lại đang cau mày, Kim Sân mở miệng:

“Cha cứ

dựa theo quy trình thông thường mà

xử



làđược,

đừng vì

con là

con trai cha mà

cảm thấy

đau

đầu.”

Thần nhìn Kim Sân:

“Nói

đơn giản nhỉ, chuyện của tử

thần số

hai khiến Thế

Giới càng kiên

định vềđiều này, lại chỉnh sửa quy tắc lần nữa. Chẳng mấy chốc quy tắc mới sẽđược công khai. Một

điều quan trọng nhất trong

đó



cấm thần và

nhân loại có

quan hệ

không

đứng

đắn, bao gồm cả

tình thân, tình bạn, tình yêu.”

Kim Sân không vội mà ngược lại chỉ cười:

“Thật ra con rất hiểu vì

sao lại có

quy tắc

đó.”

Lúc Chúc Chúc bị nhân loại ức hϊếp, anh chẳng thèm quan tâm sự công bằng giữa thần với nhân loại, mà chỉ muốn gϊếŧ chết những người kia.

Thông thường khi thần ra tay với nhân loại, chỉ cần không diệt toàn nhân loại thì Thế Giới sẽ không kiểm soát. Nhưng mối quan hệ giữa thần với nhân loại lại hết lần này tới lần khác vượt qua khỏi giới hạn của Thế Giới.

Thần thấy con trai mình thoải mái như thế, thì giận không chỗ phát ra, nhưng vẫn nói:

“Mấy vị

chuyên gia khoa não mà

ta liên hệđã



tiến triển, ngày mai dẫn Chúc Chúc qua

đó

kiểm tra toàn diện

đi.”