Bạn Trai Người Đông Bắc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 29: Phiên ngoại 2: Diệp Minh Xuyên VS Thẩm Gia Kỳ

Quán ăn ồn ào tiếng người. Vào lúc Diệp Minh Xuyên cùng Hàn Văn Hạo đang nâng chén, đột nhiên nghe thấy tiếng chén đĩa bị đánh vỡ.

Diệp Minh Xuyên quay đầu lại nhìn thì thấy một người đàn ông cao lớn vạm vỡ, trên người có hình xăm, đứng ở bên cạnh bàn, dùng ngón tay chỉ vào trán một cô gái, lớn tiếng mắng: "Mày đi đường mà không có mắt à. Không thấy tao đang đi tới sao, còn đâm vào tao nữa chứ. Còn đứng đấy làm gì, mau cút qua một bên đi."

Ông chủ đi tới, nhìn thấy sự tình như này, cũng không vì Thẩm Gia Kỳ mà nói đỡ một câu, ngược lại còn cười khuyên nhủ: "Vị đại ca này, cô gái này còn trẻ tuổi nên không hiểu chuyện, có chuyện gì xảy ra thì anh vẫn chịu thiệt nhiều hơn."

Người đàn ông có hình xăm kia kiêu ngạo nói: "Phục vụ ở cửa hàng mày, mày có biết cô ta đã làm cái gì không? Đến chén đĩa còn không bưng bê được, lại còn làm đổ hết xuống đất. Nếu là đổ lên người tao, trên người tao có vết thương thì chúng mày định bồi thường thế nào?"

"Được rồi, là tôi giáo dục cô ấy không tốt, xin anh bớt giận." Ông chủ vội vàng xua tay lấy lòng người kia.

Chờ đến khi người đàn ông bặm trợn kia rời đi, ông chủ căm tức nhìn Thẩm Gia Kỳ, vô cùng khắc nghiệt mắng cô: "Cô là người chết à, làm việc mà đầu óc để đi đâu vậy, phải để ý tới sắc mặt của khách chứ! Nếu cô còn như thế lần nữa thì mau cút đi, đừng làm trong quán của tôi nữa."

Ông chủ xoay người đi hai bước lại xoay người lại, dường như vẫn chưa hết tức giận, tiếp tục mắng: "Nếu không phải thấy cô từ dưới quê lên không có nơi nương tựa thì tôi đã sớm cho cô cuốn gói cút đi rồi. Tiền lương tháng này trừ một nửa."

Thẩm Gia Kỳ rưng rưng gật đầu, quay lại phòng bếp bê đồ ăn lên.

Một người quen với ông chủ thấy vậy thì cười trêu ghẹo nói: "Tôi nói này, cậu lớn đầu thế rồi còn tức giận làm gì, dọa cô gái nhỏ đấy phát khóc rồi. Định trừ nửa tháng tiền lương thật à?"

"Cả ngày cứ đơ ra như khúc gỗ vậy, lại không thích nói chuyện, ở dưới quê lên nhưng làm việc cũng không tồi. Không có lương nhưng cô ta vẫn được bao nuôi ăn ở đây, cô ta muốn còn không được."

Người kia nở một nụ cười bỉ ổi, hạ giọng nói: "Có thời gian thì giới thiệu cho tôi nhé, cậu ngại cô ta là gái quê nhưng tôi thì không chê đâu. Nhìn dáng vẻ trông vẫn còn non lắm, lúc làm khẳng định là rất hăng hái."

Ông chủ kia cười ngả ngớn, vỗ bả vai người kia, nói lời thô tục: "Mấy cô nàng trong club so với cô ta đúng là không bằng, lúc nào rảnh hai ta cùng tới club. Tôi vẫn thích chơi với mấy con gà non hơn, tuy yếu ớt nhưng vẫn chết giãy như cá vậy, càng thú vị."

Hai người cùng nhau bật cười ha hả.

Thẩm Gia Kỳ từ trong bếp đi ra, mang theo một đĩa khoai tây đặt trước mặt Diệp Minh Xuyên.

Diệp Minh Xuyên nghe được đoạn đối thoại vừa rồi, đối với Thẩm Gia Kỳ càng thêm thương cảm, nhân cơ hội hỏi: "Cô bao nhiêu tuổi rồi, sao không tìm công việc khác tốt hơn mà tới chỗ này làm để người ta khinh thường như vậy?"

Trên mặt Thẩm Gia Kỳ vẫn còn đọng nước mắt, nhẹ giọng trả lời: "Tôi 20, chỉ tốt nghiệp sơ trung, ngoại trừ làm công ở trong quán ăn thì tôi còn có thể làm cái gì nữa chứ?"

"Xem bộ dạng cô phỏng chừng là không có bạn trai?" Diệp Minh Xuyên trực tiếp hỏi.

Thẩm Gia Kỳ ừ một tiếng, nghe được tiếng khách ở bàn khác thúc giục đem cơm, cô nhanh lên tiếng rồi chạy ra sau bếp mang cơm lên.

Diệp Minh Xuyên gãi đầu, cậu thở dài, có chút đau lòng nói: "Cô gái này cũng thật đáng thương, dưới quê lên, lại không hiểu biết nhiều, trời xa đất lạ, lại gặp phải tên chủ vô liêm sỉ như thế này. Tại sao lại để bản thân mình chịu tủi nhục như vậy chứ?"

Hàn Văn Hạo phụ họa theo, nói: "Đúng vậy, cô gái này còn nhỏ quá, sự đời còn chưa trải qua nhiều, lẻ loi một mình ở chỗ như này thật sự không an toàn. Bây giờ có quá nhiều đàn ông bỉ ổi, cô ấy nhẹ dạ cả tin như này rất dễ dàng bị lừa."

Diệp Minh Xuyên và Hàn Văn Hạo đang cùng nói chuyện, đột nhiên nghe được Thẩm Gia Kỳ kêu lên một tiếng. Lúc này Diệp Minh Xuyên trực tiếp đứng dậy xem xét thì thấy một người đàn ông trung niên với gương mặt xấu xí đang dùng móng heo vuốt eo Thẩm Gia Kỳ.

Thẩm Gia Kỳ vội vàng tránh đi, nhịn không được mà hét lên: "Ông làm gì vậy? Hạ lưu!"

Người đàn ông kia thẹn quá hóa giận, lớn tiếng nói: "Mẹ nó tao làm gì mày mà mày kêu tao hạ lưu? Mẹ mày mới là hạ lưu, mẹ mày chỉ là một con kỹ nữ mà sinh ra cái đứa hạ lưu như mày."

Diệp Minh Xuyên rốt cuộc không nhịn được mà tiến tới, đem Thẩm Gia Kỳ che chắn ở sau lưng, ngẩng cao đầu, có chút tức giận mà nói: "Người anh em, nói chuyện văn minh hơn một chút đi. Cô gái này chả làm gì ông cả, ông nói như thế thật sự khó nghe đấy. Cơm ăn được thì ăn, không ăn thì cút đi."

"Mẹ kiếp, tao mắng nó thì liên quan gì đến mày. Sao, cái đứa con gái này có quan hệ thân mật với mày à?" Người đàn ông trung niên kia đứng lên, căm tức nhìn Diệp Minh Xuyên.

"Cô ấy là em gái tôi, ông mắng cô ấy chính là mắng tôi, ông nói xem, không liên quan đến tôi sao?" Diệp Minh Xuyên vén tay áo, thần sắc cũng trở nên lạnh băng.

Hàn Văn Hạo cũng tiến tới vén tay áo lên, liếc xéo người đàn ông trung niên kia mà nói thẳng: "Nói nhảm vừa thôi, ông ta khi dễ em gái mày, đánh ông ta gãy mấy cái răng xong rồi biến."

Người đàn ông trung niên nhìn hai thanh niên trẻ tuổi trước mặt dường như muốn đánh ông ta một trận, lại vội vàng thay bằng một gương mặt tươi cười, lời nói mang theo một tia thỉnh cầu: "Đừng đừng, là tôi sai rồi, tôi xin lỗi, tôi còn có việc, không ăn nữa, các người không cần nói gì cả, tôi đi là được rồi."

"Cút đi." Hàn Văn Hạo chau mày, dùng ánh mắt ý bảo người đàn ông trung niên kia rời đi.

Thẩm Gia Kỳ cúi đầu, ngón tay chọc chọc vào nhau, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn, cảm ơn hai người."

"Mẹ nó chứ loại người nào cũng có trong cái quán này sao?" Diệp Minh Xuyên oán giận buông một câu, vươn tay ra, lớn mật nói: "Đừng làm ở chỗ này nữa, đi theo anh."

Thẩm Gia Kỳ a một tiếng, dường như là khó có thể tin, nhẹ nhàng hỏi một câu: "Anh nói cái gì? Tôi theo anh đi đâu?"

"Anh là người bản địa, có thể giúp em tìm một công việc khác tốt hơn. Em ở chỗ này, một nửa tháng lương cũng bị trừ rồi, còn làm ở đây làm gì nữa?"

Thẩm Gia Kỳ vội vàng nói: "Không được, tôi đã đồng ý với ông chủ rồi, ít nhất cũng phải làm ở đây nửa năm. Nếu không tôi sẽ không được trả đầy đủ tiền lương. Với cả, nếu tôi rời khỏi đây thì không còn nơi nào khác để đi, tiền thuê nhà quá đắt."

"Em có tin anh không?" Diệp Minh Xuyên nghiêm túc nhìn Thẩm Gia Kỳ, thực thành khẩn hỏi.

Thẩm Gia Kỳ lắc đầu, lại gật đầu, dường như là đang lưỡng lự.

Hàn Văn Hạo vỗ vai Diệp Minh Xuyên, cười khúc khích nói: "Mày vừa tới đã muốn dẫn người ta đi, là tao thì tao cũng nghĩ mày có ý đồ bất lương đó."

"Cô bé, nghe anh nói này, anh đang thuê một căn nhà, tiền thuê nhà cũng khá rẻ, hai phòng một sảnh, người anh em trước ở cùng cũng dọn đi rồi. Nếu không, em dọn tới chỗ anh ở đi, anh sẽ không thu tiền nhà của em."

Cái này, cái này có thể được sao? Thẩm Gia Kỳ nghĩ trong lòng, cô với bọn họ cũng chỉ mới gặp có một lần, sau đó liền dọn vào ở chung với bọn họ, chuyện này tuyệt đối không được!

Diệp Minh Xuyên liếc nhìn Hàn Văn Hạo, lại tiếp tục nói: "Cô bé, nếu em tin anh, anh sẽ trả tiền lương cho em. Anh có mở một cửa hàng sửa chữa xe, em có thể qua đó giúp đỡ anh. Một tháng tiền lương ở đây cho em bao nhiêu thì anh sẽ trả em bấy nhiêu, bao ăn bao ở, em xem có được không?"

Thẩm Gia Kỳ cho rằng, Diệp Minh Xuyên mở một cửa hàng sửa chữa xe như vậy, thể nào cũng có thêm vài người nữa ở cùng, chỉ cần không phải trai đơn gái chiếc ở một chỗ là được rồi.

Cơ hội như này chỉ có một lần, nếu bỏ qua thì sẽ không còn lần sau nữa. Dù gì chính mình cũng cô đơn, gặp được một người tốt như thế này, có lẽ cuộc sống cũng sẽ khá hơn.

Thẩm Gia Kỳ ngượng ngùng đồng ý với lời đề nghị của Diệp Minh Xuyên, Diệp Minh Xuyên tươi cười rạng rỡ, tiếp tục ăn cơm cùng Hàn Văn Hạo.

Ăn cơm xong, Diệp Minh Xuyên nói chuyện với chủ quán về việc từ chức của Thẩm Gia Kỳ, chủ quán cơm đương nhiên là không đồng ý.

Diệp Minh Xuyên trực tiếp uy hϊếp nói: "Ông chủ, hiện tại tôi đang nói chuyện rất tử tế với anh, anh đừng có mà không nghe. Quán ăn này xảy ra quá nhiều vấn đề, có lẽ phải nhờ bên Công thương tới kiểm tra một chút. Tôi có một người bạn làm bên Cục Công thương, ngày khác tôi sẽ dẫn người đó tới đây."

Ông chủ cũng chẳng để tâm, cho rằng Diệp Minh Xuyên chỉ là đang hù dọa, nói cái gì cũng không trả tiền lương cho Thẩm Gia Kỳ. Không ngờ, ngày hôm sau người bên Cục Công thương đến kiểm tra thật, chủ quán đành phải cắn răng chuyển khoản tiền lương cho Thẩm Gia Kỳ.

Diệp Minh Xuyên và Hàn Văn Hạo đem theo hành lý của Thẩm Gia Kỳ cho vào trong cốp xe, sau đó lái xe về nhà Diệp Minh Xuyên.

Thẩm Gia Kỳ nhìn căn nhà có chút hỗn độn, lúc này mới nhớ ra mà hỏi: "Nơi này, có nhiều người ở không?"

"Cái nhà này chỉ có một mình anh ở thôi, em ở phòng này, còn anh ở phòng trong kia." Diệp Minh Xuyên giải thích.

Ánh mắt Thẩm Gia Kỳ có chút bối rối, kinh ngạc hỏi: "Ý của anh là, cái căn hộ này, chỉ có hai người chúng ta ở thôi sao?"

"Không sai!" Diệp Minh Xuyên thản nhiên nói, sau đó bổ sung thêm: "Cửa hàng sửa xe cũng chỉ có một mình anh làm, bây giờ có em đến giúp là thành hai người."

Tự nhiên có cảm chính mình mời địch lên thuyền nhỉ? Nhưng mà, nếu đem căn hộ này dọn dẹp lại một chút thì so với chỗ cô ở trong tiệm cơm cũng khá hơn nhiều!

Sau khi Hàn Văn Hạo rời đi, Diệp Minh Xuyên đưa Thẩm Gia Kỳ đi mua hai bộ quần áo mới cùng với đồ dùng cá nhân. Lúc này cậu mới phát hiện ra, Thẩm Gia Kỳ mà ăn mặc gọn gàng một chút thì vô cùng xinh đẹp.

Hai người cùng ăn cơm chiều, Diệp Minh Xuyên kể cho Thẩm Gia Kỳ nghe một chút về hoàn cảnh của mình. Thẩm Gia Kỳ cũng nói cho cậu nghe về những chuyện mình đã trải qua, Diệp Minh Xuyên cảm thấy đau lòng không thôi.

Cũng không biết như thế nào, Diệp Minh Xuyên duỗi tay nắm lấy tay Thẩm Gia Kỳ, nhẹ giọng nói: "Anh đang độc thân và em cũng thế, hay là chúng ta ở bên nhau đi?"

Thẩm Gia Kỳ có chút bối rối nói: "Nhưng chúng ta mới chỉ quen biết được nửa ngày!"

"Nửa ngày cũng là đủ rồi, bây giờ là thời đại nào rồi chứ, là thời đại gặp mặt lần đầu là yêu đó! Hoàn cảnh của chúng ta như thế nào không phải đều cùng nhau nói ra hết rồi sao? Đã hiểu biết lẫn nhau rồi, anh cũng thực sự rất thích em, nếu em cũng thích anh, vậy thì chúng ta liền ở bên nhau."

Nhìn ánh mắt Diệp Minh Xuyên tha thiết như vậy, Thẩm Gia Kỳ như bị ma xui quỷ khiến mà nói: "Được, em đồng ý."

Giữa nam và nữ, nếu đã xuyên thủng được tầng cửa sổ giấy này rồi thì chuyện gì tiếp theo đến cũng phải đến.

Hai người sau khi tắm xong, Diệp Minh Xuyên trực tiếp ôm Thẩm Gia Kỳ tới phòng ngủ, dịu dàng phủ lên môi cô.

Thẩm Gia Kỳ không kịp thích ứng, vội vàng nói: "Minh Xuyên, chuyện này có phải quá nhanh rồi không, em còn chưa chuẩn bị sẵn sàng."

"Không nhanh đâu, vì cái ngày này, anh đều đã chuẩn bị hơn hai mươi năm nay rồi." Hơi thở của Diệp Minh Xuyên càng ngày càng gấp gáp, cậu là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với một cô gái, dường như tất cả tế bào cùng mạch máu trên người đều đang vui sướиɠ hò hét.

Hai người ôm nhau cùng dây dưa hôn môi, cuối cùng Diệp Minh Xuyên cũng không thể nhẫn nại mà đem thứ đó thâm nhập vào sâu bên trong chốn đào nguyên.

Trong vùng đất ấm áp đó, những cây non khỏe mạnh trưởng thành lên. Cây non càng lúc càng lớn, kết thành cây trái, chỉ cần nhéo nhẹ một cái, một thứ chất lỏng rơi xuống, thấm sâu vào trong đất mẹ.

Thẩm Gia Kỳ đột nhiên nhớ tới một vấn đề quan trọng, sắc mặt cô trắng bệch ra: "Minh Xuyên, anh, anh không dùng cái đó, nhỡ em mang thai thì sao?"

Diệp Minh Xuyên hôn lên trán cô, dịu dàng nói: "Không sao cả, anh sẽ cưới em. Nếu em mang thai, vậy thì cứ sinh đứa bé ra, anh sẽ nuôi cả hai mẹ con!"

Thẩm Gia Kỳ gật đầu, ôm chặt lấy Diệp Minh Xuyên. Những cú thúc ngày càng mãnh liệt, Thẩm Gia Kỳ phát ra những tiếng rêи ɾỉ không thể diễn ta được. Thứ chất lỏng đó từng viên, từng viên một thấm vào trong đất, tạo thành những bông hoa rực rỡ nở rộ.

Tuy rằng sau đó, hai người đã trải qua một thời gian hiểu lầm nhau, Thẩm Gia Kỳ còn vì thế thiếu chút nữa đi phá thai. May mắn thay, Diệp Minh Xuyên đã kịp thời tỉnh ngộ, trước sau chỉ yêu Thẩm Gia Kỳ tới tận xương tủy, thực hiện lời hứa của chính mình với cô.