Trọng Sinh Thịnh Sủng

Chương 17: Ác mộng - Hạ (H)

Đêm lạnh lẽo, bàn đá kiên cố lạnh như băng, chỉ có nam nhân nóng như lửa tàn sát bừa bãi trên cơ thể nàng.

Quần áo Thẩm Trọng Hoa chỉnh tề, chỉ có nàng đầy chật vật, mỗi một động tác của Thẩm Trọng Hoa, Thẩm Thất đều cảm thấy bị giày vò cả thể xác và tinh thần.

Thẩm Thất không dám phát ra bất cứ một thanh âm nào, nàng sợ ám vệ khác nghe thấy, cho dù nàng ở trong mắt người khác đã tệ hại lắm rồi nhưng cũng không muốn để cho mình trở nên tồi tệ hơn.

Nàng cắn chặt môi mình,, vào lúc đau nhất, thậm chí có thể nếm được mùi máu tanh của chính mình.

Hai chân Thẩm Thất bị Thẩm Trọng Hoa đặt ở bên hông, cơ thể nàng bị Thẩm Trọng Hoa thúc vào liên tục, mái tóc đen xõa tung trên bàn đá, lưng trần trụi đυ.ng vào bàn đá lạnh như băng, không ngừng cọ xát.

"Hah ah ah..." Trong huyệt căng chặt của Thẩm Thất vốn khô khốc, Thẩm Trọng Hoa cũng không thể chuyển động dễ dàng nhưng sau khi chàng đâm vào rút ra hơn mười cái, bên trong hoa huyệt ướt nóng rốt cuộc không chịu được ma sát cũng dần dần tiết ra hoa dịch.

Đêm lạnh yên tĩnh, chỉ có tiếng thở kiềm nén nặng nề của nam nhân và túi trứng của chàng theo hành động của chàng đánh vào giữa hoa huyệt nàng phát ra tiếng "bạch bạch bạch!".

Côn ŧᏂịŧ Thẩm Trọng Hoa bị hoa huyệt của Thẩm Thất kẹp chặt, kɧoáı ©ảʍ cực hạn này gần như làm chàng đánh mất lý trí. Có bôi trơn, chàng ôm hai chân Thẩm Thất mãnh liệt thúc vào, ra vào cực nhanh, mỗi lần va chạm, đều thề phải đưa qυყ đầυ thô to như nắm tay trẻ con xâm nhập vào miệng tử ©υиɠ nho nhỏ của nàng.

"Ưm uh ư..." Mặc dù cố hết sức kìm nén nhưng vẫn có tiếng rêи ɾỉ vỡ vụn nhỏ bé bật ra từ trong cổ họng Thẩm Thất.

“Kêu ra!" Thẩm Trọng Hoa vươn tay hung tợn bóp xương quai hàm của Thẩm Thất, ánh mắt khinh miệt, thanh âm khàn khàn: "Ngươi không kêu ra thì lấy lòng bổn vương thế nào?"

Thẩm Thất chưa bao giờ muốn lấy lòng Thẩm Trọng Hoa, cũng chưa bao giờ muốn làm chuyện như vậy với Thẩm Trọng Hoa, chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày nàng sẽ chịu khuất nhục như thế này.

Mắt Thẩm Thất rưng rưng, nàng không thể nào từ chối mệnh lệnh của Thẩm Trọng Hoa, lúc Thẩm Trọng Hoa thúc vào chín cạn một sâu, nàng theo bản năng yêu kiều hừ một tiếng: "A...!"

Thanh âm nàng kêu rất êm tai, động tình, khác biệt với thanh âm lạnh nhạt trước kia, giống như một con mèo nhỏ cào vào lòng Thẩm Trọng Hoa một cái.

"A... lộ nguyên hình rồi..." Thẩm Trọng Hoa rút ra, thô lỗ lật Thẩm Thất lại, không cho Thẩm Thất thở dốc, lại đẩy côn ŧᏂịŧ dính đầy hoa dịch vào trong huyệt.

“Phụt! Phụt! Phụt!” Trong đêm yên tĩnh, thanh âm giao hợp càng có vẻ da^ʍ mỹ hơn.

Thẩm Trọng Hoa cao cao tại thượng, mà Thẩm Thất phủ phục trên bàn đá, mặc chàng ra vào ở phía sau, thúc vào rút ra ở trong hoa huyệt nàng. Trong quá trình, Thẩm Trọng Hoa nâng mông Thẩm Thất lên để mình có thể thúc vào sâu hơn.

"Ah... ah... a a..." Cánh hoa sưng đỏ dấp dính theo sự chuyển động thô bạo của côn ŧᏂịŧ bị kéo ra ngoài miệng huyệt, Thẩm Trọng Hoa điên cuồng thúc vào cơ thể Thẩm Thất, hưởng thụ cảm giác con đường nhỏ hẹp co rút lại mỗi lần chàng đâm vào, giống như muốn hút hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chàng ra.

"Chát!" Thẩm Trọng Hoa vỗ một cái thật mạnh vào bẹn đùi trắng nõn của Thẩm Thất, sau đó gấp rút giống như phát cuồng, gập lưng bấu chặt lấy bầu ngực rủ xuống tự nhiên của nàng thô lỗ nhào nặn, giống như muốn bóp nát hai bầu ngực kia, hạ thân cũng hung ác hơn chống côn ŧᏂịŧ ở hoa tâm Thẩm Thất.

"A... hah... a! Ah... không ưʍ..." Thẩm Thất bị thúc tới nỗi ngửa đầu ra sau, mặt mũi đỏ bừng. Hai chân nàng run rẩy, dâʍ ɖị©ɧ chảy xuống theo bẹn đùi, trong lúc ý thức của Thẩm Thất mơ hồ và cơ thể của nàng co rút, một luồng dịch nóng từ sâu trong hoa huyệt phun ra...