Cả người Tần Lộ trần trụi. Cô ngồi trên đùi Triển Lê, cọ xát liên tục vào anh, cầm tay anh, ấn vào ngực mình mà vuốt ve, khuôn miệng không ngừng phát ra tiếng rêи ɾỉ.
Triển Lê không làm thêm một động tác nào. Bất thình lình, đúng lúc Tần Lộ sắp kéo cánh tay anh chạm vào thân dưới của cô, anh lại không để mặc cô lôi kéo mình nữa, ngược lại còn đứng dậy, vò nát bức họa, ném vào một góc trong phòng vẽ tranh.
"Anh làm cái gì vậy?!" Tần Lộ đứng dậy khỏi người Triển Lê, chạy vào trong góc phòng vẽ, nhặt bức họa lên, tiếc nuối một hồi.
Triển Lê không thèm để ý đến cô. Anh bước ra khỏi phòng, hút một điếu thuốc.
Hay lắm, cô đã chọc tới anh hồi nào vậy hả?! Tần Lộ hoài nghi, liếc nhìn Triển Lê, chỉ cảm thấy dường như hôm nay ở anh có gì đó không được bình thường. Mọi ngày, cho dù cô trêu chọc, cùng lắm thì anh sẽ XXOO để phục thù mà thôi, đâu có giống như hôm nay, không những đẩy cô ra mà còn chạy ra ngoài, hút thuốc.
Hơn nữa, vừa rồi, khi ngồi trên đùi anh, cô rõ ràng đã cảm nhận được phản ứng từ phía thân dưới của anh.
Tần Lộ vuốt lại bức họa đã bị vò, cuộn nó lại, cầm ra khỏi phòng vẽ, nhìn Triển Lê đang nuốt mây nhả khói rồi nói, "Lê thiếu, tôi sẽ mang bức họa này đi. Anh hút thuốc nhiều như vậy, nghe nói sẽ bị ảnh hưởng đó... Thôi, anh cứ tiếp tục đi."
Triển Lê quay đầu, nhìn cô một cái, trong mắt không còn sự phiền chán như ban nãy.
"Không phải Đại tiểu thư muốn cất tranh vào két sắt an toàn sao? Chỉ sợ bức họa này còn chưa đạt yêu cầu."
"Ý của Lê thiếu là?"
"Ý của tôi là – tôi muốn giúp Đại tiểu thư vẽ lại một bức."
Năm phút sau, trong phòng vẽ tranh, Tần Lộ nhìn vật trong tay Triển Lê mà hối hận vô cùng vì đã đồng ý với anh.
"Lê thiếu, anh có thể nói cho tôi biết là... đạo cụ đó dùng để làm gì không?" Tần Lộ có dự cảm không tốt.
"Đương nhiên là để cho Đại tiểu thư dùng rồi."
Triển Lê cầm cây đấm bóp trong tay, ấn nút, đạo cụ đầy màu sắc lập tức lắc lư liên tục. Anh ôm lấy vòng eo của Tần Lộ, bắt lấy bầu ngực của cô, dựng cây đấm bóp thẳng đứng nơi đầu nhũ hoa.
Cây đấm bóp phát ra âm thanh nho nhỏ, vặn vẹo thân thể. Tần Lộ cảm thấy đầu nhũ hoa của mình bị tê dại cả đi, so với việc Triển Lê dùng tay đùa bỡn thì cái này còn mãnh liệt hơn, thân dưới của cô bắt đầu trở nên ẩm ướt.
"Đại tiểu thư có vừa lòng với tần suất rung ở mức độ này không?" Triển Lê ôm Tần Lộ từ phía sau, mỗi tay một cái cây đấm bóp, áp nó vào đầu nhũ hoa của cô.
"A... Ưʍ... Đừng đùa nữa... Anh rốt cuộc muốn làm gì?" Cảm giác tê dại truyền đến khiến Tần Lộ ý loạn tình mê, vừa cự tuyệt vừa rêи ɾỉ, hấp dẫn người khác một cách khác thường.
"Làm gì hả? Đương nhiên là vẽ một bức họa cho Đại tiểu thư rồi." Triển Lê nở nụ cười, cầm lấy thuốc và băng dán, dán chặt hai cây đấm bóp vào đầu nhũ hoa của Tần Lộ, "Còn gì hấp dẫn hơn dáng vẻ tình mê ý loạn của Đại tiểu thư chứ?"
Nói xong, anh chỉnh nút điều khiển, cây đấm bóp lắc lư kịch liệt hơn, âm thanh mà nó phát ra cũng ngày càng lớn.
"Ưʍ... Ưʍ..." Thân thể bị cơn chấn động từ bộ ngực mà rung lắc mãnh liệt. Tần Lộ vặn vẹo cả người, hai tay cô chới với, muốn thoát khỏi tay Triển Lê, nào ngờ lại bị anh bắt được, sau đó dùng dây mềm, trói hai tay cô ra sau lưng.
Triển Lê ôm cô từ phía sau, búng tay lên đùi cô, ngón tay linh hoạt di chuyển từ đùi xuống hoa huy*t, phối hợp cùng lực rung từ hai cây đấm bóp. hoa huy*t của Tần Lộ nhịn không được, chất dịch bắt đầu chảy ra, cảnh tượng vô cùng phóng đãng.
"Triển Lê... Rốt cuộc anh... Muốn làm gì... Anh mau buông tôi ra..." Bộ ngực của Tần Lộ phập phồng liên tục, bầu nhũ hoa không ngừng lắc lư. Cô quay đầu đi, đôi mắt nhắm chặt, miệng phát ra từng tiếng hổn hển.
Dường như Triển Lê không nghe thấy tiếng cô chửi anh, anh dời ngón trỏ đến cửa huyệt của cô.
"Phù, phù, phù" Mỗi một lần vỗ vào đều kèm theo tiếng nước rỉ ra, mỗi khi anh đưa ngón tay lên, Tần Lộ đều cảm thấy cửa huyệt của mình lầy lội.
"Đại tiểu thư rất muốn phải không?" Anh cười xấu xa.
Tần Lộ cắn răng, không đáp lời. Triển Lê tách hai đùi cô ra, để lộ nơi riêng tư của phái nữ, sau đó đặt cây đấm bóp vào đó, ma sát cô vài cái.
"Ưʍ..." Khuôn miêng Tần Lộ phát ra tiếng rêи ɾỉ. Triển Lê nhét cây đấm bóp vào bên trong. Đạo cụ hình trụ bị kẹp vào giữa khối thịt, nhét vào trong tiểu huyệt của cô.
"A... Ưʍ... A a..." Lúc vật lạ bị nhét vào, cả người Tần Lộ căng thẳng hết cả. Cửa huyệt kẹp chặt lấy vật lạ, lại trở nên ẩm ướt.
"Vậy mà đã nuốt vào rồi à? Hay đổi cái nào thô hơn một chút." Triển Lê lại tách đùi cô ra rộng hơn, đôi mắt nhíu lại, nhìn chằm chằm vào chỗ riêng tư.
"Anh... Anh đừng làm bậy... Lê thiếu... Đừng..." Thấy Triển Lê muốn đổi cây đấm bóp lớn nhất, cô vội vàng kẹp chặt hai chân.
Cửa huyệt không ngừng khép mở, co rút, nước dịch chảy ra ồ ồ. Triển Lê đặt một cây khác vào đó, "Đại tiểu thư không thích vật vừa thô vừa dài sao?"
"Không... Không... Lớn như vậy sẽ hỏng mất."
Triển Lê cười một tiếng, không làm khó cô nữa. Anh ôm cô, đặt cô ngồi lên ghế sofa.
Được dựa lưng vào, Tần Lộ cảm thấy dễ chịu một chút, nhưng cô còn chưa thở ra một hơi, Triển Lê đã dùng dây cột chặt mắt cá chân của cô, sau đó nhét cây đấm bóp vào trong cơ thể cô.