Vừa rồi không phải cô đang chiếm thế thượng phong à? Sao trong nháy mắt đã để Hoa Thần đổi khách thành chủ rồi?
Giản Hân từ trên ghế đứng dậy, quỳ xuống trước mặt Hoa Thần, dùng đôi tay mềm mại nhỏ bé của cô nâng du͙© vọиɠ nóng rực của Hoa Thần lên, chậm rãi chuyển động.
00:03 / 11:45
Tay Giản Hân nhỏ bé mềm mại, Hoa Thần cúi đầu nhìn tay Giản Hân đang cầm du͙© vọиɠ của mình, đôi mắt sáng khép hờ, đôi tay nhấp nhô, gò má và cần cổ đỏ hống như say rượu, làm hô hấp của anh càng thêm trầm đυ.c.
Nhận ra Hoa Thần khó chịu, khí nóng trong mũi Giản Hân nhẹ nhàng phả ra, phun lêи đỉиɦ du͙© vọиɠ đang bành trướng, cảm thấy nó đang run run nhúc nhích trong tay mình, động tác của cô bất giác chậm lại.
“Tiếp tục...” Du͙© vọиɠ của Hoa Thần càng ngày càng cứng rắn, càng ngày càng nóng, anh không nhịn được mở miệng.
Giản Hân liếʍ liếʍ môi, nghe theo ngồi xổm trước háng Hoa Thần, tay tạo thành vòng ma sát du͙© vọиɠ của anh, thỉnh thoảng dùng đầu ngón tay kɧıêυ ҡɧí©ɧ cây gậy mẫn cảm đang nổi gân xanh.
Sau khi vuốt ve, dục hỏa của Hoa Thần càng rực cháy, cảm thấy vật thể trong tay đã cứng như cây sắt, thân thể Giản Hân nghiêng về phía trước, ngậm long đỉnh kia vào trong miệng.
“Ư...” Hoa Thần không nhịn được hừ một tiếng.
Giản Hân chậm rãi phun ra nuốt vào long đỉnh kia, cố sức há to miệng cũng chỉ nuốt được vào một phần nhỏ của anh, nhưng hai tay lại không ngừng chuyển động.
Hô hấp của Hoa Thần càng nặng nề, kết hợp với tiếng Giản Hân phun ra nuốt vào.
Môi đỏ sẫm của Giản Hân cố gắng liếʍ mυ'ŧ, đầu lưỡi khuấy đảo, hàm răng trắng như tuyết nhẹ nhằng gặm nuốt, nước bọt trong suốt không kịp nuốt theo gân xanh trên cự vật kia chảy ra.
Lại thêm một lần như thế, miệng Giản Hân chua xót, môi cô nhẹ nhàng phun ra vật to lớn, hai tay vẫn còn ra sức chuyển động lên xuống, miệng nhỏ dọc theo cự vật to dài kia hôn đến hai viên ngọc yếu ớt giấu trong bụi cỏ.
Viên ngọc mang theo tinh hoa sinh mệnh kia phồng lên như quả cầu tròn, cô liếʍ láp cẩn thận từng li từng tý, ngậm chúng vào trong miệng nhẹ nhàng dùng hàm răng nghiền nát da bọc viên ngọc.
“A...ư...” Tiếng Hoa Thần rêи ɾỉ càng tăng, thân thể cường tráng hơi run rẩy, đột nhiên anh kéo miệng Giản Hân còn đang liếʍ láp trên quả cầu nhỏ lên, không chờ được nữa để cự vật run run kia đi vào.
Hai tay anh giữ chặt đầu của cô, hạ thân rút ra cắm vào, cự vật trong miệng cô mạnh mẽ nhanh chóng rút ra cắm vào mấy lần sau đó rút ra, thân thể anh cứng đờ, phun ra từng đợt từng đợt tinh hoa nam tính nồng đậm.
Giản Hân tránh không kịp, bị phun lên mặt, tinh hoa theo gò má cô chậm rãi chảy xuống, nhỏ xuông khuôn ngực vểnh cao của cô, dáng vẻ kia dụ dỗ người biết bao nhiêu. Chỉ trong chốc lát, Hoa Thần vừa phát tiết xong lại cảm thấy khô nóng.
Lúc Giản Hân lấy khăn tay lau chùi vật thể sền sệt trên mặt thì một tay Hoa Thần ôm vòng eo mềm mại của cô, ôm cô vào ngực một lần nữa, cắn cái cổ trơn bóng nhẵn nhụi như ngà voi, hôn môi cô.
“Tổng giám đốc... bẩn... ư...”
Giản Hân muốn đẩy ra, nhưng Hoa Thần ôm càng chặt, anh hôn liếʍ cổ cô, lại luồn đầu lưỡi vào lỗ tai cô, khẽ cắn lên vành tai cô.
Giản Hân xụi lơ thở gấp, nhưng Hoa Thần lại đẩy áo Giản Hân lên trên, kéo hai tay cô, nhanh chóng cởi ra.
Áo bị cởi ra, lộ ra bra màu đen, hai luồng đẫy đà no đủ bị trói buộc bởi bra màu đeo phập phồng theo hô hấp của cô, thấy vậy cổ họng Hoa Thần lại căng thẳng.
Anh dùng một tay nắm eo Giản Hân, một tay nắm lấy một bên ngực cao vυ't của cô, cách nội y vần vò, cái miệng liếʍ mυ'ŧ trên một gò cao khác, chặn eo cô ăn ngấu nghiến.
“Tổng giám đốc...ư...a...eo... Eo mỏi... ư...”
Hoa Thần thả Giản Hân lên bàn trong văn phòng, đôi môi đùa giỡn hai bên ngực đẫy đà của cô, dần dần liếʍ xuống dưới bụng.
“Ngứa... a... Tổng giám đốc... a...a...”
Hoa Thần đưa lưỡi thô ráp chuyển động trong rốn Giản Hân. Từ rốn truyền đến cảm giác mỏi xen lẫn đau đớn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ hai chân Giản Hân như nhũn ra, đành vô lực nhìn Hoa Thần cởi váy mình ra.
Quần tất mỏng bị Hoa Thần đẩy xuống đùi, miệng anh cắn vào viền qυầи ɭóŧ, dễ dàng cởi sạch cô. Mặt bàn lạnh lẽo khiến Giản Hân không nhịn được co rụt lại.
Giản hân có chút lạnh, nhưng mà rất nhanh, cô đã nóng lên, bàn tay to vuốt ve trên người cô, vuốt nhẹ những nơi mẫn cảm của cô, gặm cắn khắp nơi trên eo, bụng dưới, ngực, vai, cổ của cô, Giản Hân nhếch miệng ngây ngốc hít thở.
“Tổng giám đốc... muốn... ư... e muốn...” Cô mở to mắt, trong mắt lóe lên tia mông lung ướŧ áŧ, đôi môi kiều diễm hơi mở ra, không nhịn được cầu khẩn.
“Muốn cái gì?” Anh xấu xa mở miệng.
“Muốn... cự vật của tổng giám đốc... phía dưới... muốn tổng giám đốc đi vào...”
Giản Hân vừa xấu hổ cầu xin, vừa nhấc chân vòng qua eo Hoa Thần, dùng hoa tâm lầy lội không thể tả của mình ma sát cự vật cứng rắn của Hoa Thần. Mạch máu quanh du͙© vọиɠ của Hoa Thần đang hưng phấn nhảy thình thịch, thân cự vật càng cứng càng thô, đỉnh qυყ đầυ cũng lộ ra màu sắc no đủ.
Hai tay anh giữ bờ vai cô hướng lên trên, đỡ cô quỳ xuống, động thân cắm cự vật vào trong cơ thể cô.
“Mở rộng chân ra.” Anh đỡ lấy thân thể xụi lơ của cô, tiếp tục đẩy về phía trước.
Ấm áp trướng đầy làm cho Giản Hân không thở được, cô nghe lời thả lỏng cơ thể, du͙© vọиɠ to dài của Hoa Thần dùng sức đè ép hoa tâm của cô, nóng bỏng kia làm hạ thân cô không tự chủ hút lấy.
“Hút chặt quá...” Hoa Thần rên lên, cảm thụ hoa tâm Giản Hân giống như miệng nhỏ không ngừng mυ'ŧ lấy, đè ép du͙© vọиɠ của mình, mảnh thịt mềm mại kia còn không ngừng đảo quanh lỗ nhỏ trên cự vật, trêu trọc khiến anh không ngừng phun ra hơi thở vui sướиɠ.
“Kẹp chặt hơn nữa đi...”
Hoa Thần động thân rút ra cắm vào, du͙© vọиɠ thô trướng cắm thật sâu trong hoa tâm của Giản Hân rồi lại rút ra, cự vật khổng lồ di động trong vách tường non mềm, ma sát ở điểm mẫn cảm nhất của Giản Hân.
Hoa tâm Giản Hân giống như vòi bạch tuộc hút chặt du͙© vọиɠ của Hoa Thần, thô tô nóng bỏng như vậy làm cô điên cuồng, cô phối hợp với động tác của Hoa Thần, không tự chủ nâng eo lên, hai chân quấn chặt eo của anh, ngênh hợp động tác của anh.
“A... không được rồi... ư... tổng giám đốc... quá nhanh... ư... tổng giám đốc... nhẹ thôi... sâu quá...” Càng ngày càng nhiều kɧoáı ©ảʍ, Giản Hân hét lên, thân thể bắt đầu co giật, toàn bộ hoa tâm hút chặt lấy du͙© vọиɠ của Hoa Thần, ngẩng mặt thét chói tai.
Dáng vẻ Giản Hân đạt cao trào lại khiến cho du͙© vọиɠ của Hoa Thần sôi trào như lửa đổ thêm dầu, anh ép hai chân Giản Hân xuống, đè cả người lên Giản Hân, đem hết sức lực lúc sâu lúc nặng đâm vào tận sâu trong hoa tâm, va chạm đến tận miệng tử ©υиɠ, khiến Giản Hân liên tục cao trào không dứt.
“A...ư...ô... Thần... Hoa Thần... ư... ô... a...”
Chất lỏng trong suốt bị cự vật mạnh mẽ ra vào ép chảy ra ngoài theo bắp đùi Giản Hân chảy xuống ướt bàn làm việc, Giản Hân trở nên điên cuồng, bất lực gọi tên Hoa Thần, chịu đựng hung mãnh đến khi cao trào.
......
Một lúc lâu sau, khi bị ôm vào phòng nghỉ ngơi Giản Hân vô lực dựa sát vào l*иg ngực ấm áp rắn chắc của Hoa Thần, tay vô tình tìm thấy vết sẹo trên eo Hoa Thần.
“Đây là cái gì?”
Hoa Thần muốn giấu, tiếc rằng Giản Hân đã thấy, đành phải giải thích: “Tháng trước đi công tác không cẩn thận bị thương, đã khỏe rồi...”
Chờ giải thích xong chuyện đã xảy ra, Giản Hân cuối cùng đã hiểu tại sao một tháng qua Hoa Thần không chạm vào cô, tay vuốt ve vết sẹo trên eo anh, vừa đau lòng vừa oán giận mở miệng: “Tại sao không nói cho em biết?”
“Không có gì, sợ em nghĩ nhiều.” Hoa Thần trả lời.
“Em đã nghĩ nhiều rồi.” Giản Hân không suy nghĩ đã mở miệng nói.
Hoa Thần nghiêng đầu đánh giá cô: “Em nghĩ nhiều chuyện gì?”
Giản Hân đành thẳng thắn khai báo: “Em còn tưởng rằng anh không còn yêu em.”
Chờ Giản Hân giải thích chuyện suy nghĩ lung tung xong, không khí yên lặng một lát, sau đó Hoa Thân gọi điện thoại cho Jeff, bảo anh ta điều Slly đến bộ phận khác.
Giản Hân không biết mở miệng như thế nào, cũng không phải cô không tin Hoa Thần, nhưng thấy Hoa Thần làm như thế, mở miệng vòng vo: “Thật ra, thật ra em...”
Cuối cùng Hoa Thần cũng không để cô nói xong cái “Thật ra” kia, cúp điện thoại, nói với cô: “Từ ngày mai em bắt đầu về đi làm lại.”
“Hả?” Giản Hân kinh ngạc, bây giờ anh sợ cô ở nhà cả ngày suy nghĩ lung tung à?
Giản Hân vừa định hỏi, đã thấy Hoa Thần ngoắc ngoắc khóe miệng nói: “Anh nhận ra ở văn phòng... khá kí©ɧ ŧɧí©ɧ.”