Hơi nóng xuyên thấu qua lớp vải mỏng, du͙© vọиɠ trên người ngày càng mãnh liệt, dù có trở ngại ngăn cách, Hoa Thần vẫn có thể cảm nhận được nơi mềm mại no đủ của Giản Hân... Anh không đùa giỡn với cô nữa, ôm cô ngồi trên ghế salon, cở bỏ ràng buộc, nắm chặt du͙© vọиɠ đâm chặc vào tiểu huyệt.
Giản Hân mới trải qua sự đời, chỗ đó tương đối chặc, hơn nữa Hoa Thần vốn kiêu ngạo, lúc tiến vào cần rất nhiều sức lực.
Lớp thịt non không ngừng hút đầu qui của anh, thậm chí còn hút chặt như muốn nó tiến sâu vào. Hoa Thần hơi ngửa lên, căng thẳng đâm du͙© vọиɠ của mình thẳng sâu vào...
“Đừng... A...” Du͙© vọиɠ to lớn tiến vào, Giản Hân không thể nào nói lên được cảm giác này, rất trướng, rất thỏa mãn, rất khó chịu, thậm chí có cả đau đớn, nhưng đây là một loại thỏa mãn khó diễn tả thành lời. Giản Hân không nhịn được bật ra tiếng rêи ɾỉ.
Giản Hân rêи ɾỉ không hề cố ý làm ra vẻ quyến rũ, chỉ là trực tiếp lộ ra thỏa mãn của mình. Tiểu huyệt của cô không ngừng hút chặt du͙© vọиɠ của Hoa Thần. Hoa Thần thoải mái ở bên trong cô lớn thêm một chút.
Hoa Thần hít một hơi, đâm du͙© vọиɠ thật sâu vào... Giản Hân uốn éo người, bắt đầu liên tục rêи ɾỉ.
“Dễ chịu thì kêu lên.”
Hoa Thần động đậy thắt lưng, vừa làm cũng không quyên thúc giục Giản Hân kêu lên. Giản Hân theo lời anh, vâng lời rêи ɾỉ lớn hơn.
“Không phải kêu như vậy,“ Bỗng nhiên Hoa Thần ngừng động tác, nâng mông Giản Hân lên, để cho cô ma sát với du͙© vọиɠ của mình, xấu xa nói, “Em phải kêu giống như buổi sáng đó.”
“Tổng giám đốc...” Lỗ tai Giản Hân ửng đỏ lên, vẫn không nhịn được kêu lên một tiếng.
“Kêu lên, anh liền cho em.”
“...” Muốn trực tiếp như vậy sao, Giản Hân xấu hổ nhắm chặc mắt lại, nhưng thân thể khó chịu mà giãy dụa...
“Không muốn?” Hoa Thần thấy thế, cố ý rút du͙© vọиɠ đang chôn sâu trong cơ thể Giản Hân, qυყ đầυ ma sát với âm đ*o của cô, hết sức kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhưng lại không chịu tiến vào.
“Đừng... A...” Thân thể Giản Hân khó chịu giãy dụa.
“Muốn anh làm gì, hãy kêu lên.”
“Ừ... Muốn... Tổng giám đốc... Đi vào...” Giản Hân thẹn thùng giấu khuôn mặt vào ghế salon.
“Còn gì nữa không?”
“Muốn tổng giám đốc động đậy...” Cảm thấy Hoa Thần cũng không có thoả mãn, Giản Hân lại cắn răng nói, “Ừ... Dùng sức động đậy...”
“Đổi một từ, “ Hoa Thần cầm tay mềm mại của Giản Hân, bắt đầu vuốt ca, bỗng nhiên ra sức đè hoa hạch của Giản Hân. “Phải nói muốn anh *** em..”
Giản Hân thấy toàn thân khó chịu, giống như có dòng điện chạy qua cả người, hai mắt thiếu chút nữa không ra nước mắt, cô nghiêng đầu nhìn Hoa Thần, bản thân anh quần áo chỉnh tề, lại biến cô thành dáng vẻ này, còn muốn cô nói những từ đó... Quả thực là điên khùng, khiến cho người khác thật tức giận mà!
“Nói không nên lời?”
Tay của Hoa Thần lưu luyến hoa huy*t của Giản Hân, ngón tay dính đầy dịch mật, Giản Hân bị vui sướиɠ làm mất khống chế, rốt cục cũng nói: “Tổng giám đốc... *** em.”
“Lớn lên.”
“Em nói... Muốn tổng giám đốc đốc đi vào, hung hăng *** em...” Giản Hân không thể nhịn được nữa, nghẹn đỏ mặt nói một câu.
Hoa Thần cúi đầu mà nở nụ cười hai tiếng, lần thứ hai đi vào trong...
Bàn tay to lớn của Hoa Thần dọc theo chiếc eo nhỏ nhắn của cô, để du͙© vọиɠ to lớn của mình trong thân thể cô không ngừng động đậy, miệng còn không quên dụ dỗ: “Kêu lên, anh muốn nghe.”
Giản Hân đang mơ màng trong tìиɧ ɖu͙©, sợ động tác của Hoa Thần ngừng lại, cô mặc kệ xấu hổ, lớn tiếng rêи ɾỉ:
“... A... Tổng giám đốc... Thật lớn... Được to... A.... Em bị trướng... Tổng giám đốc.....”
Giản Hân nói vậy làm Hoa Thần rất thoả mãn, anh cử động phần eo bắt đầu lên xuống...
“... Tổng giám đốc... Đừng... A... Thật là thoải mái...”
Giản Hân vô lực chìm trong bể dục. Hai tay cô nắm chặt ghế sô pha, hai chân không tự chủ được co lên, miệng thốt nên lời rêи ɾỉ.
“A a... A...”
Sau một hồi, cùng với tiếng thét chói tai, thân thể cô khẽ run lên, bụng hơi co lại, đầu ngước lên cao, run rẩy đạt tới cao trào... [Tỉnh lược ngàn từ]
Hoa Thần từ từ rút du͙© vọиɠ mình ra khỏi cơ thể Giản Hân...