Áo ngực màu hồng nhạt dễ dàng bị cởi ra, hai bầu ngực no tròn theo động tác của anh mà nhảy ra ngoài, hai đỉnh phấn hồng trở nên căng cứng.
Giống như có thứ gì lướt qua, mang theo cảm giác kɧoáı ©ảʍ, Giản Hân vô lực ôm cổ Hoa Thần, bám sát vào ngực anh, ngượng ngùng lại khó chịu: “Tổng giám đốc... Đây là phòng làm việc...”
“Yên tâm đi, sẽ không có ai vào đâu.” Hoa Thần đưa ngón tay đến đáy quần Giản Hân, cách một lớp vải mỏng khẽ trêu chọc, làm yêu dịch dần dần thấm ướt lớp vải, dính vào ngón tay thon dài của anh.
“Đừng...” Mùi tìиɧ ɖu͙© quen thuộc lại tới, cả người không thể khống chế được du͙© vọиɠ, dưới bụng dâng lên cảm giác mềm mại, Giản Hân động tình ưm một tiếng, nhưng không biết mở miệng thế nào.
“Muốn sao?” Hoa Thần đưa tay kéo qυầи ɭóŧ Giản Hân ra, ngón tay đè trước cửa huyệt, từ từ đi vào, ngón tay khẽ tách thịt non mềm bên trong, bắt đầu tiến vào...
“Tổng giám đốc... Đừng... Không nên... A...” Hai tay Giản Hân vẫn còn ở trên cổ Hoa Thần, cô ngẩng đầu lên, từng tiếng rên rĩ phát ra, hai bầu ngực đung đưa cùng tiếng thở dồn dập...
Nhịn không được, Hoa Thần cúi đầu ngậm ngực trái của Giản Hân.
“Đừng... A... A a...” Hàm răng Giản Hân cắn chặt, phía dưới tiểu huyệt bị động tác của Hoa Thần chảy ướt.
Cảm thấy mình không thể nhịn được, rốt cuộc Hoa Thần chìa tay cởi chiếc váy của Giản Hân xuống, “Cởi xuống.”
Chiếc váy bám trên lưng, áo sơ mi hoàn toàn cởi ra, áo ngực cũng bị đẩy lên, Giản Hân cúi đầu thấy dáng vẻ của mình, mắc cỡ cắn chặt môi, nhưng cô cũng không từ chối, cô nhìn người đàn ông đầy du͙© vọиɠ trước mắt, cô muốn lấy lòng anh.
Giản Hân phối hợp nâng mông lên, bàn tay của Hoa Thần bắt đầu đi xuống...
Làm sao mà Hoa Thần không nhìn ra Giản Hân xấu hổ mà còn muốn lấy lòng anh, anh rất thích dáng vẻ này của cô, nó làm anh không nhịn được mà muốn trêu đùa lần nữa, nhưng anh càng thích dáng vẻ phóng đãng của cô, giống như buổi sáng vậy.
Anh hôn một cái lên gò má của Giản Hân, đứng lên khỏi sa lon trước mặt Giản Hân, xấu xa kéo tay của cô đưa đến eo mình: “Bây giờ em giúp anh cởi ra.”
Khác với Giản Hân quần áo lộn xộn, căn bản quần áo của Hoa Thần rất chỉnh tề, toàn thân chỉnh tề, chỉ có nơi đáy quần bị sưng lên, anh không thể đẩy lùi căn bệnh này, du͙© vọиɠ sẽ khiến anh sinh ra một loại gợi cảm tà ác.
Giản Hân đỏ mặt xấu hổ, nhưng vẫn ngoan ngoãn dựa theo chỉ thị của Hoa Thần, thân thể mềm mại quỳ xuống, vươn tay đưa đến nơi đó...
Từ góc độ của Hoa Thần, khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Hân đang chăm chú nhìn anh, hai bầu ngực vì trọng lực càng lộ vẻ no đủ, đầu ngực hồng phấn căng cứng, nhìn thật mê người....
Giản Hân từ từ cởi dây nịch của anh ra, qυầи ɭóŧ màu đen nhanh chóng đập vào đáy mắt, bên trong lớp vải mỏng kia dần dần hiện lên...
Mặc dù hoa huy*t và hai tay của Giản Hân đã từng tiếp xúc thân mật với nó, nhưng cô cũng chưa từng đáng giá cẩn thận nó, hôm nay khoảng cách gần như vậy quan sát được, Giản Hân cảm thấy lạnh lùng, cô nuốt một ngụm nước bọt, chợt nghe tiếng cười của Hoa Thần: “Vẫn chưa thỏa mãn sao?”
“...” Bị trêu chọc một phen, Hoa Thần từ từ rút ngón tay ra khỏi tiểu huyệt của Giản Hân, nơi nào đó rất khó chịu, anh thật sự khát vọng muốn được chen vào, hung hăng nhét vào... Nghe giọng nói khêu gợi của anh, cô thành thực gật đầu, “Dạ...”
Anh hài lòng, dịu dàng vuốt ve gò má của cô, ngón tay đặt lên môi cô, nói, “Bây giờ hôn nhẹ trước, sau đó anh sẽ thỏa mãn em.”
Ánh mắt cháy bỏng, giọng nói đầu độc, vẻ mặt mê người,... Cô nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng dán chặt môi mình lên.
Cách một tầng lớp vải dán chặt môi lên bộ phậm mẫn cảm nhất của người đàn ông, chóp mũi nóng bừng, thậm chí Giản Hân có thể cảm nhận được chỗ đó, nó nóng hổi như vậy, thật lớn như vậy...